Tiếng va chạm ầm ầm nổ ra, chỉ nghe thấy chiếc chuông vang lên một tiếng vang lớn, Tàng Thanh Phong bị chấn động bay ngược trở về.

Chuông Thái Huyền tuy rằng có chút cồng kềnh, nhưng năng lực phòng ngự dũng mãnh của nó và hất văng đối thú không phải đùa giỡn đấy, Tàng Thanh Phong như bị chính mình đánh một kích, cơ thể trào nên một trận khí huyết.

Cùng lúc đó phân thân đã xuất hiện phía sau ông ta, kim quang của Đế nhận xẹt qua sau lưng, một đạo kia chém xuống, ảo ảnh sau lưng Tàng Thanh Phong không ngờ bị Đường Kiếp đánh nát.

Lực lượng tới từ tinh huyết của Huyền Vũ, cuối cùng cũng biến mất.

Ngay sau đó bản thể giương chiến kích xông lên.

Tàng Thanh Phong duỗi tay ra, trong tay cũng xuất hiện một cây trường thương, công kích chiến kích. Chỉ có điều vối lực lượng của ông ta, có thế nào cũn không thể chống đỡ được với bản thể Đường Kiếp, bị bản thể đánh bay lên. Khi bay lên, đồng thời trường thương tự nổ, bản thể không lọt vào phạm vị tổn thương của trường thương, ngọn lửa và sóng khí lao ra, hắn đuổi theo Tàng Thanh Phong. Ngọn lửa như chiến thần, liếm lên da thịt hắn. ngọn lửa và sóng khí chỉ làm tổn thương chút da thịt của hắn rồi lập tức lành lại. Thân thể hùng mạnh của hắn chẳng khác nào so với khả năng của sinh mạng chi vực.

Cảnh tượng này khiến tim gan Tàng Thanh Phong cũng lạnh đi, ông ta gào to lên:
- Huyết Hà Chi Chủ, giúp ta!

Cánh cửa huyết sắc sắp đóng trên không trung đột nhiên dừng lại một chút.

Đường Kiếp theo bản năng cảm thấy một tia không ổn.

Phía sau cánh cửa mang theo âm thanh trầm vang vô biên:
- Mặc dù có thể luân hồi muôn đời, nhưng lại không trèo được lên đỉnh. Đã tránh được kiếp nạn diệt thiên, nhưng cả đời chỉ là kẻ tầm thường. Huyền Vũ à Huyền Vũ, đây chính là điều mà ngươi vẫn theo đuổi sao?

- Còn tốt hơn sơ với mấy kẻ ngu ngốc cứ như vậy mà chết đi.

- Ít nhất máu của bọn họ còn truyền lưu, cuối cùng cũng sẽ có ngày tỏa sáng, mà ngươi… mặc dù luyện được long đan bách chuyển thiên thế, nhưng lại không thể phá được xiềng xích. Mỗi một lần luân hồi, đều là gông xiềng. Gông xiềng muôn đời, sao có thể phá, luân hồi chi đạo, chung quy chính là tự mua dây buộc mình mà thôi.

- Ta không thích nghe cái này.
Tàng Thanh Phong rống lên:
- Trả tinh huyết của ta lại cho ta.

Phía sau cánh cửa truyền tới tiếng thở dài:
- Thôi, thôi. Nể mặt tình nghĩa, ta sẽ giúp ngươi thêm một lần. Tuy nhiên, ngươi thu hồi tinh huyết từ chỗ ta, đã vượt qua hơn một nửa số năm đó, số tinh huyết còn lại ta sẽ bảo quản, không tiếp tục cho ngươi nữa. Cầm lấy đi.

Theo tiếng nói, cánh cửa huyết sắc lại mở ra, một chiếc bình ngọc nhỏ từ trong cánh cửa bay ra.

Tàng Thanh Phong thi thân đón lấy.

- Ngăn ông ta lại.
Hai Đường Kiếp đồng thời phát ra tiếng rống to.

Nếu đều Tàng Thanh Phong lấy được tinh huyết lần nữa, lại lần nữa thiêu đốt, chỉ sợ lực lượng kinh khủng đó ngay cả Đường Kiếp cũng không đánh lại nổi.

Bát hang thương thiên kích xuất ra một mảnh kim quang đâm về phía bình ngọc.

Trong khoảnh khắc Tàng Thanh Phong gia tăng tốc độ, trước khi chiến kích đâm vào bình ngọc đã kịp nắm nó trong tay, đồng thời sau lưng chợt thấy đau xót, chiến kích đã đâm vào lưng ông ta.

- A.
Tàng Thanh Phong phát ra tiếng kêu thống khổ, trong tay vẫn không chậm trễ mở nút bình ngọc, ngửa đầu muốn dốc bình vào miệng. Ngay tại khi ông ta nhấc chiếc bình lên, đồng thời ánh đao tái hiện, cánh tay Tàng Thanh Phong đột nhiên bị chặt bay ra.

Chính là phân thân dùng Đế nhận, chém bay cánh tay ông ta.

Tàng Thanh Phong không để ý đau đớn, tay trái duỗi ra, tiếp được bình ngọc, đồng thời cánh tay phải vung lên, đánh vào người phân thân, đánh bay hắn ra ngoài. Đồng thời quát lớn một tiếng, ảo ảnh mai rùa sau lưng lại tái hiện, mạnh mẽ đánh vào bản thể, lần này lực lượng kỳ trọng, ngay cả bản thể cũng bị đụng bay ra.

Tay trái nhấc lên, muốn đổ bình máu vào trong miệng.

Ba người Hứa Diệu Nhiên đồng thời đẩy tay, chuông Thái Huyền đã ầm ầm đánh tới, đụng vào người Tàng Thanh Phong.

Tàng Thanh Phong bị hất bay lên, bình ngọc không ngờ bay ra khỏi tay ông ta.

Mọi người đồng thời nhìn chằm chằm hướng bình ngọc, cùng nhau tiến lên muốn cướp.

Đúng lúc này, một mảnh hoa vũ lao ra, bao lấy bình ngọc không ngừng bay lên, tay trái Tàng Thanh Phong nhấn một cái, đóa hoa vũ lập tức bị đánh tan.

Bình ngọc ở trên không trung lại rơi xuống lần nữa, mọi người đều lao tới, phân thân của Đường Kiếp có tốc độ nhanh nhất, thân hình lóe lên đã ở ngay cạnh bình ngọc, Tàng Thanh Phong vội vã, bà tay nhấn ra một cái, một dòng khí hung mãnh bùng lên, hất bay tất cả mọi người, tu vi hơi thấp như ba người Hứa Diệu Nhiên và cả mấy Đậu Binh đều bị cuốn bay ra ngoài đại điện.

Giữa đại điện không còn mọt mống, chỉ còn chiếc bình ngọc từ trên không trung rơi xuống, nện lên một bóng dáng màu trắng.

Chính là con thỏ Đồ Đồ.

Ranh con này không biết tránh khỏi trói buộc của Hứa Diệu Nhiên từ lúc nào, co đầu rụt cổ đứng một bên nhìn họ chiến đấu, thân thể run rẩy, không ngờ rằng trời giáng kỳ vật, bình ngọc đập trúng đầu của nó.

Nó theo bản năng nhấc chân lên, tiếp được chiếc bình ngọc.

Bình ngọc kia đã nảy lên, chỉ thấy một giọt tinh huyết như bảo thạch lăn lăn ở thành bình, giống như tranh đấu quỷ dị nhưng không rơi ra ngoài.

Đồ Đồ lập tức ngẩn người.

- Đồ Đồ.
Tàng Thanh Phong và Đường Kiếp đồng thanh hô lên.

Một cái tên hai người ba âm thanh vang lên, khiến Đồ Đồ chấn động, đầu váng mắt hoa. Nó nhìn trái nhìn phải, giữa tiền nhiệm thiếu gia và thiếu gia trước kia, không biết phải lựa chọn thế nào.

- Đưa chiếc bình cho ta.
Tất cả lại lần nữa thét lên.

Trong tiếp hét to, cả Đường Kiếp và Tàng Thanh Phong đồng thời lao về phía Đồ Đồ.

Con thỏ sợ hãi thét lên chói tai, móng vuốt lại càng túm chặt bình ngọc trong tay.

Tàng Thanh Phong điên cuồng vọt tới trước, chưa tới gần người, bên trái có người lao ra, sau đó bị bản thể một cước đánh bay. Bản thể muốn tiến lên lấy chiếc bình, không ngờ tới Tàng Thanh Phong trong lúc bay ngược lại, còn ở xa ấn ra một chưởng, chưởng phong đánh vào lưung bản thể, tuy không thể thương tổn hắn, nhưng lại tiếp thêm lực, hắn lập tức đẩy bay Đồ Đồ lên trên không.

Nhưng ngay sau đó, phân thân Đường Kiếp đã lại lần nữa di dộng xuất hiện ngay bên cạnh Đồ Đồ.

Nhiều người cùng tranh giành đúng là cơ hội, phân thân Đường Kiếp đã túm được Đồ Đồ, đồng thời tiếp nhận bình ngọc từ nó.

- Không.
Tàng Thanh Phong thất thanh kêu to.

Đúng lúc đó, tiếng thở dài lại lần nữa vang lên phía sau cánh cửa:
- Ngươi nếu đã không đoạt được, vậy thì ta sẽ thu hồi lại.

Thanh âm vang lên, đồng thời bình ngọc chứa tinh huyết bay lên, hướng về phía cánh cửa huyết sắc.

Tàng Thanh Phong và Đường Kiếp cùng ngẩn người ra, đồng thanh kêu lên:
- Vô sỉ.

Huyết Hà Chi Chủ rõ ràng là không muốn trả tinh huyết cho Tàng Thanh Phong, cũng lại không muốn mang danh bội tín hủy danh dự, bởi vậy cố ý dùng phương thức này khiến cho mọi người đi tranh đoạt, đợi sau khi Tàng Thanh Phong tranh đoạt thất bại thì ra tay đoạt lại, tinh huyết lấy được, kể từ đó liền không có quan hệ gì với Tàng Thanh Phong nữa.

Thấy kia tinh huyết hướng phía sau cửa bay đi, ai cũng không ngăn cản được, phân thân liền dịch chuyển hiện ra tại trước cánh cửa huyết sắc.

Loạn Phong Bộ quả nhiên là là bí pháp thượng phong trong phạm vi tranh phong nhỏ, thời khắc này lại lần nữa đoạt được tinh huyết, phân thân đã vươn về phía bình ngọc đựng tinh huyết.

Đúng lúc này, phía sau cửa truyền đến tiếng hừ lạnh, thân hình phân thân chấn động, tay giơ ra nhưng không thể bắt được tinh huyết.

Tinh huyết bay qua tay Đường Kiếp, khi thấy nó sắp bay vào bên trong cánh cửa, phân thân Đường Kiếp đột nhiên nghiêng đi, dùng đầu chắn phía trước tinh huyết.

Vù!

Tinh huyết tự động bay vào miệng Đường Kiếp.

- Không.
Tàng Thanh Phong tuyệt vọng rống lên.

Ngay cả Huyết Hà Chi Chủ cũng hừ một tiếng:
- Nhãi con được lắm.

Theo tiếng hừ lạnh này, cánh cửa huyết sắc đột nhiên hình thành một cơn lốc huyết sắc.

Ngay sau đó phân thân Đường Kiếp phát hiện bản thân mình không thể di dộng, lốc xoáy từ cánh cửa huyết sắc không ngừng xoay tròn, tỏa ra lực hút cực lớn.

Dưới lực hút này mà hắn lại không thể động đậy, thậm chí không thể di động, coi như là Loạn Phong Bộ cũng không thể sử dụng, duy chỉ có thân thể là không ngừng bị hút về phía cơn lốc xoáy.

- Trả lại tinh huyết cho ta.
Tàng Thanh Phong xông lên.

Mãng xà tái hiện, quấn lấy cơ thể phân thân về phía sau, ngay cả bản thể cũng xông lên muốn giữ phân thân lại.

Đúng lúc này, trong vòng xoáy lốc có hai bàn tay khổng lồ màu máu vươn ra, phân biệt đánh về phía bản thể và Tàng Thanh Phong, đồng thời nói:
- Nếu đã thu tinh huyết của ta, vậy hãy dùng máu của mình hoàn trả đi.

Tàng Thanh Phong và bản thể bị này hai chưởng phong trước sau đánh bay, lại nhìn thấy nửa người phân thân đã bị kéo vào trong lốc xoáy.

- Ca ca.
Y Y kêu to, chạy tới, giang hai tay hai dây leo vươn lên, muốn lôi Đường Kiếp lại. Chỉ có điều khí lực của nàng sao có thể kéo được Đường Kiếp lại, ngược lại bị vòng xoáy kéo vào theo.

- Y Y mau buông tay.
Hứa Diệu Nhiên kinh hoảng hô to.

Chỉ có điều tiểu cô nương sống chết không buông, thấy phân thân bị cuốn vào trong lốc xoáy. Xoạt một tiếng, lôi cả Y Y cùng nhau bay vào trong đó, chỉ trong chớp mawsy lốc xoáy biến mất trên không trung, không thấy đâu nữa.

- Không.
Hứa Diệu Nhiên ôm mặt hét to.

Cùng lúc đó, bản thể vung tay, vứt túi Giới Tử vào trong vòng xoáy.

Túi Giới Tử ở trong lốc xoáy xoay vài vòng liền biến mất không thấy nữa, cánh cửa huyết sắc trên không trung xoay tròn trung dần dần biến mất, những thứ từng phát sinh đều hồi phục lại như cũ.

Tất cả mọi người ngạc nhiên, ngây ngẩn nhìn vị trí cánh cửa huyết sắc từng tồn tại.

Hứa Diệu Nhiên run râỷ ói:
- Y Y… muội ấy chết rồi sao?

- Không, muội ấy không chết.
Bản thể trả lời.

- Chàng chắc chứ?

- Chắc chắn, bọn họ đang tiến vào Huyết Hà Giới. Tiến vào Huyết Hà Giới sẽ không chết, nhưng đắc tội Huyết Hà Chi Chủ thì sẽ rất phiền toái…
Bản thể quay đầu nhìn Tàng Thanh Phong:
- Huyết Hà Chi Chủ cảnh giới gì? Tiên Đài? Hay là ở trên đó nhiều?

Tàng Thanh Phong cũng đang nhìn phiến hư không, thì thào trả lời:
- Một vạn năm trước chính là Tiên Đài rồi, tới cho hiện tại, không ai biết cảnh giới của gã. Nhưng thật ra là loại nào cũng không sao cả, dù sao đều khó có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

Bản thể trả lời:
- Cũng chưa chứa, kỳ thực vẫn còn có cơ hội.

- Cơ hội gì?
Tàng Thanh Phong hỏi.

Bản thể không trả lời, chỉ có điều nói:
- Không có tinh huyết, ngươi có lẽ chẳng còn quân bài bí mật nào nữa?

- Thì thế nào?
Tàng Thanh Phong hỏi lại, trong lòng ông ta tuyệt vọng, thời khắc này không còn quan tâm sống chết.

- Không có gi, chỉ là đưa ngươi vào vòng luân hồi.
Bản thể trả lời.

Chiến kích vung lên, chiến kích xẹt qua cần cổ, một tia máu phun ra.