Dưới sức mạnh khổng lồ của con mãng xà, mặc dù là Vô tướng thiên ma nhưng Hà Trường An cũng khó mà thoát khỏi, ngược lại càng lúc càng bị nó quấn chặt hơn.

Mãng xà xoắn chết.

Đây đúng là phương pháp giết người sở trường của mãng xà.

Lúc này con trăn đang ngửa đầu, điên cuồng gầm rít, phát ra các tiếng rít gió ghê rợn.

Sau đó nó cúi đầu, nhìn xuống Hà Trường An, ánh mắt ác nghiệt như đang đợt làm thịt một con dê.

Nó mở to miệng rộng, bộ dáng xem như muốn nuốt chửng con mồi vào bụng.

Tuy nhiên lúc trước tiêu hóa không ổn khiến nó có chút do dự, cho nên nó chỉ suy nghĩ trong chốc lát, liền đè ép lại ý nghĩ muốn cắn nuốt con mồi.

Nó lại càng quấn chặt lấy Hà Trường An.

- A.
Hà Trường An phát ra tiếng kêu thống khổ.

Ông ta không ngừng huy động chiến kích tấn công, đâm vào người con mãng xà, máu từ trên người con mãng xà chảy ra, nó cũng kêu gào đau đớn, càng lúc siết càng chặt hơn.

- Buong ta ra, ta có thể giúp ngươi.
Hà Trường An hô to:
- Đường Kiếp cũng là địch nhân của ta.

Nghe thấy vậy, Tàng Thanh Phong cũng hơi do dự một chút.

Nhưng ngay sau đó, hai Đường Kiếp đồng thời dừng tay, cùng với Hứa Diệu Nhiên và Y Y thối lui lại phía sau.

Nếu bọn họ thừa cơ công kích, có lẽ Tàng Thanh Phong sẽ thực sự xem xét việc buông tha cho Hà Trường An, nhưng Đường Kiếp vừa thối lui, lại cho Tàng Thanh Phong hy vọng.

Hà Trường An không phải là đồng minh của ông ta, sớm muộn gì chẳng phải giết chết gã, thà rằng bây giờ giết còn hơn. Dù sao hiện tại Hà Trường An đã rơi vào tay ông ta, nếu thả gã ra, chắc chắn Hà Trường An sẽ không cho ông ta cơ hội đánh lén nữa.

Cho nên khi cân nhắc lợi hại giữa hai bên, ông ta rất nhanh đã quyết định, tiếp tục quấn chết Hà Trường An. Còn về phần bọn người Đường Kiếp, đã không có Hà Trường An kiềm chế, Tàng Thanh Phong tin tưởng mình thừa sức xử lý.

Vì thế con trăn lớn quấn chặt lấy Hà Trường An ko ngừng lay động, trên không trung máu chảy xuống không ngừng.

- Cứu ta.
Hà Trường An thê thanh hô lên.

Hư Minh Nguyệt có tâm muốn cứu ông ta, nhưng lại thấy Đường Kiếp nhìn mình lắc đầu.

Hư Minh Nguyệt nhìn hai Đường Kiếp, ngạc nhiên nửa ngày, cuối cùng cũng lui lại từ bỏ cứu người.

Nàng hỏi:
- Ai là bản thể?

Bản thể chỉ vào chính mình.

Hư Minh Nguyệt gật đầu:
- Bản thể tiến vào Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, phân thân ở bên ngoài tiếp tục dùng danh nghĩa Đường Kiếp làm việc? Bản thể Luyện Thể, còn phân thân tu pháp?

Đường Kiếp gật gật đầu.

Hư Minh Nguyệt liếc nhìn phân thân một cái:
- Không thể ngờ được ngươi sớm như vậy đã có phân thân, lại còn bồi dưỡng được tới Thiên Tâm Cảnh, quả thực là…

Hư Minh Nguyệt nhất thời cũng không nói được gì.

Quay đầu nhìn lại Hà Trường An, ông ta giãy dụa càng lúc càng yếu.

Hư Minh Nguyệt thở dài, lấy ra một vật giao cho Đường Kiếp:
- Đây là lệnh bài của Hư gia. Sau khi chuyện này kết thức, nếu không có gì xảy ra thì ngươi hoàn toàn tự do rồi. Đến lúc đó hãy nhớ tới Hư gia ta ngồi một chút.

Đường Kiếp trịnh trọng nhận lấy.

Lúc này Hà Trường An dưới sự xoắn chặt của con mãng xà, đã có dấu hiệu không chống đỡ nổi nữa.

Vị đứng đầu Thiên Thần Cung, nhân vật Hóa Hồn đỉnh cao, cả đời trải qua vô số phiêu lưu, cuối cùng lại không thể qua nổi một kiếp nạn hôm nay.

Ánh mắt của ông ta dần dần tan rã, pháp thuật ba đầu sáu tay cũng dần tiêu trừ, thân hình dần bất động, chỉ có điều tay ông ta vẫn nắm chặt Bát hoang thương thiên kích. Con mãng xà thấy thân hình ông ta dần mất đi sức sống, cuối cùng lại lần nữa mở chiếc miệng to tham lam ra.

Ngay tại khi con trăn lớn muốn nuốt Hà Trường An vào, trên người Hà Trường An đột nhiên bạo phát ra quang hoa, Bát hoang thương thiên kích như một lưỡi đao sáng đâm vào miệng con mãng xà. Con mãng xà đau đớn rít lên, trong lúc đau nhức, nó cắn uống, Hà Trường An bị nó cắn đứt đôi người làm hai đoạn, máu tươi trên không trung không ngừng phun ra. Hà Trường An thoáng giãy dụa một chút, cuối cùng nửa người ở trên không trung ngã xuống, nửa còn lại thì bị con mãng xà quấn chặt, nuốt vào trong bụng.

- Không.
Hà Trường An phát ra tiếng rông thê thanh.

Ông ta đã mất đi nửa người dưới, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu kêu to:
- Không, không, còn có thể mọc ra được, còn có thể mọc ra được.

Ông ta kêu to, dốc toàn lực thúc dục bí pháp, sương máu trên không trung cuốn xuống, chỗ đứt rời bắt đầu xuất hiện xương cốt màu trắng.

Nhưng ngay sau đó, một bàn chân giẫm lên ngực Hà Trường An, khiến Hà Trường An hoàn toàn tuyệt vọng.

Đó chính là bản thể Đường Kiếp, bị hắn giẫm lên, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

Hà Trường An hoảng sợ nhìn Đường Kiếp:
- Không có ta, các ngươi không giết được gã.

- Có lẽ là vậy, nhưng giữ lại ngươi, phiền toái còn nhiều hơn.
Đường Kiếp lạnh lùng trả lời.

Chân phát lực, ngực Hà Trường An truyền tới tiếng xương nứt vỡ.

Ông ta cứ như vậy nhìn Đường Kiếp dùng chân đạp gãy xương sườn mình, một cước giẫm nát nội tạng, sau đó chân Đường Kiếp lại nhấc lên.

Cước thứ ba chuẩn bị hạ xuống, Đường Kiếp cảm thấy như có thứ gì cản chân mình lại.

Hắn đẩy máu thịt vụn nát ra, ở trong thân thể Hà Trường An tìm được một hạt châu màu đen, chính là hạt châu mà Hà Trường An nuốt vào lúc trước.

Nhặt hạt châu lên, Đường Kiếp nhìn nhìn:
- Đây là Mục Dương Châu phải không?

Mục Dương Châu là một loại thần trân, luận giá trị còn cao ơn cả chuông Thái Huyền. Sau khi nuốt vật ấy vào, liền có được uy năng ba đầu sáu tay, sức mạnh tăng lên gấp ba lần, đạo niệm cũng tăng lên trình độ nhất định, có thể nói dũng mãnh tuyệt luân, tuy nhiên hậu quả khi sử dụng nó là qua một thời gian sẽ suy yếu.

Đây chính là thần trân thích hợp với người Luyện Thể, nếu dùng với Đường Kiếp, hiệu quả tốt hơn so với Hà Trường An rất nhiều, ngay khi sử dụng, lập tức sẽ là Hà Trường An thứ hai.

Thời khắc này vừa nhìn thấy bản thể Đường Kiếp cầm hạt châu màu đen kia, Tàng Thanh Phong cũng ý thức được không ổn, gào một tiếng rồi vọt tới.

Đường Kiếp cười to:
- Gấp cài gì chứ? Thứ này vừa mới bị dùng qua, đã mất đi nhiều năng lượng, ta dùng nó cũng không thể nâng cao sức mạnh. Hơn nữa lại lấy ra khỏi thân thể ông ta, ông cho rằng ta không sợ bẩn cứ như vậy nuốt vào sao? Tốt xấu gì cũng phải rửa sạch rồi mới nuốt chứ.

Nói xong đồng thời, hắn đã cất kỹ Mục Dương Châu đi, đồng thời chân hứng lên, chiến kích đã bay vào trong tay, thuận tay múa một vòng, đã hút hết nhận thức về hủy diệt trên người Hà Trường An.

Đối mặt với Tàng Thanh Phong lao tới hai mắt bản thể tỏa sáng, đột nhiên rống lên một tiếng:
- Grào!

Tiếng gầm như cuồng long rung chuyển cả đất trời, ngay cả bước chân của Tàng Thanh Phong cũng chấn động khẽ run rẩy, ngay sau đó chiến kích múa rra một vòng hắc quang, bay về phía Tàng Thanh Phong.

Bản thể Đường Kiếp bởi vì có Luyện Thể, cho nên vẫn chưa có binh khí thuận tay, mặc dù phân thân đặc biệt tạo ra binh khí đặc biệt to nặng, nhưng thực tế vẫn không đủ, nên bản thể không có bất cứ vũ khí gì cả.

Bát hoang thương thiên kích này là pháp bảo Hà Trường An đã tu luyện nhiều năm, nặng vô cùng, lại có đại lượng cấm pháp, vô cùng sắc bén, lôi chấn, vỡ vụn, hắc quang thẩm thấu và vô cùng nặng. Hơn nữa nó cũng có thể tùy người sử dụng mà thay đổi bề ngoài, biến hóa nhưng uy năng lại vô song, thích hợp với bản thể. Có được nó, thì chiếc chùy nặng kia có thể bỏ đi rồi.

Có thể nói, bảo bối của Hà Trường An không nhiều lắm, nhưng đều thích hợp cho bản thể sử dụng.

Thời khắc này thiên kích trong tay, Đường Kiếp gào thét nện xuống, uy thế không hề yếu hơn Hà Trường An.

Ầm!

Tiếng va chạm khổng lồ vang lên, không ngờ cả Tàng Thanh Phong và Đường Kiếp đều bị hất bay lên.

Điều này nghĩa là Bát hoang thương thiên kích trong tay Đường Kiếp, còn phát huy thực lực mạnh hơn Hà Trường An, nhưng trên thực tế vẫn còn kém một chút, mà Tàng Thanh Phong do thiêu đốt máu huyết đạt được sức mạnh đang dần có dấu hiệu suy thoái, cho nên đã mất đi ưu thế uy áp lúc trước.

Chính ông ta cũng ý thức được điểm ấy, mãnh liệt huýt gió, Tàng Thanh Phong toàn lực đoạt công, chỉ hy vọng trước khi lực lượng hoàn toàn lui hết có thể giết chết một Đường Kiếp.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy, bản thể tuy rằng không được mạnh mẽ như Hà Trường An, nhưng hai Đường Kiếp lại phối hợp tinh diệu hơn bội phần, hơn nữa lại không tồn tại ta ngươi lừa gạt, không tín nhiệm lẫn nhau, nên không có chuyện đánh lén lẫn nhau.

Bản thể chủ chống đỡ, phân thân chủ công, Bát hoang thương thiên kích và Đế nhận đều phát ra linh triều mãnh liệt, búc Tàng Thanh Phong phải lui lại chống đỡ.

Trong lòng của ông ta nổi giận, đột nhiên quát to một tiếng, con mãng xà phía sau lại xuất kích, lần này vẫn như cũ tấn công Hứa Diệu Nhiên.

Không ngờ Hứa Diệu Nhiên hơi ngẩng đầu, hừ nói:
- Thực sự cho rằng lão nương dễ bắt nạt như vậy sao?

Nàng vừa nói, đồng thời Tiên Đào và Hồng Uyển đã nhào lên, bốn chưởng đánh vào lưng Hứa Diệu Nhiên, sau đó chỉ thấy chuông nhỏ màu vàng bay ra, đón gió phóng đại, che chắn ở phía trước ba người.

Chuông Thái Huyền!

Hóa ra kiện bảo vật này được giao cho Hứa Diệu Nhiên.

Chuông Thái Huyền mặc dù là một kiện thần trân, nhưng đối với Đường Kiếp lại không có giá trị lớn. Bởi vì bảo vật này chủ phòng ngự, hơn nữa khống chế nó cần pháp lực. Đối với bản thể hai mặt công phòng mà nói, hắn vốn không dựa vào pháp lực tác chiến, mà vận dụng pháp lực có hạn của bản thân đi khống chế chuông Thái Huyền, thì chả khác nào võ sĩ xuất ra quả cầu lửa, cũng chẳng có ý nghĩa gì, võ sĩ là phải dựa vào bản thân phát huy tác dụng.

Về phần phân thân Đường Kiếp, thì cũng đã nghĩ tới sẽ vận dụng, tuy nhiên suy xét đến Loạn Phong Bộ và Vô Tướng Kim Thân, kỳ thực chuống Thái Huyền cũng không có tác dụng lắm, ngược lại nởi vậy mơ hồ ảnh hưởng tới phong cách của mình, hơn nữa Hứa Diệu Nhiên vẫn còn khá yếu, Đường Kiếp có tâm bảo vệ vợ, nên đưa nó cho Hứa Diệu Nhiên. Đối với Hứa Diệu Nhiên mà nói, bảo vật này đúng là một kiện bảo vật hộ pháp.

Tuy nhiên cảnh giới Hứa Diệu Nhiên vẫn còn thấp, cho nên thực lực vẫn chưa thể khống chế được chuông Thái Huyền, vì vậy trong lúc huấn luyện, Đường Kiếp lại thiết kế Tiên Đào và Hồng Uyển trợ giúp nàng, liên hợp khống chế nó.

Hai lần bị chèn ép trước, Hứa Diệu Nhiên đều không có cơ hội sử dụng, thời khắc này đã có chuẩn bị trước, cho nên ngay khi Tàng Thanh Phong ra tay, đồng thời ba người đều liên hợp lại một chỗ, chuông Thái Huyền cuối cùng đã được phát động.

Tàng Thanh Phong như thế nào cũng không ngờ được, Hứa Diệu Nhiên lúc trước còn bị ông ta đuổi giết, giờ lại đột nhiên xuất ra một món thần trân như vậy.