Lần biến thân này, hơi thở mênh mông mạnh mẽ lập tức thổi quét toàn đại điện, hình ảnh trăn rùa khổng lồ quấn lấy nhau đè áp cả không gian, khiến mọi người gần như không thở nổi.

Tiếng cười điên cuồng của Tàng Thanh Phong vang lên.

Giờ khắc này, ông ta đã thu hồi Thập nhị đạo đồ, không cần phải có thứ đó trấn áp nữa.

Hà Trường An được giải thoát, nhưng lại chỉ có thể giống như mọi người cùng nhau nhìn sự khủng bố hùng vĩ của Huyền Vũ.

Ảo ảnh rùa với trăn tiếp tục phóng đại, trong tiếng hô của Tàng Thanh Phong, phần đuôi trăn khổng lồ từ trên không trung mang theo sức mạnh vô biên quật xuống, khóa chặt lấy mục tiêu đầu tiên là Đường Kiếp.

Đường Kiếp thân hình chợt lóe lên, Loạn Phong Bộ phát đông, tránh thoát khỏi truy kích của mãng xà, còn đầu trăn thì tấn công Hà Trường An.

Hà Trường An cao giọng gào thét huy động chiến kích, chiến kích ở trong tay ông ta xoay tít quay liên tục ra các quầng khí màu đen, tạo thành tảng lớn quang điểm màu đen. Đám quang điểm màu đen là biểu hiện ông ta vận dụng Vô tướng Thiên Ma công vận hành đến mức tận cùng, mà ông ta nuốt vào Tam sinh châu nên đã phát huy uy lực của Vô tướng Thiên Ma công lên gấp ba lần, thời khắc này toàn lực đánh ra, quả nhiên là núi cũng phải sụp đổ.

Lực lượng khổng lồ đụng vào đầu con mãng xà, va chạm tạo ra lực triều ngút trời, xông vào trên đại điện, truyền đến âm thanh chấn động ầm ầm. Nếu không phải bản thân đại điện này là do kim tinh và các kim loại hiếm lạ tạo ra, chỉ sợ sau một kích này cũng bị sập xuống.

Sức lực hùng mạnh bật ngược khiến Hà Trường An bị ngã xuống, con mãng xà thi lui đầu lại phía sau, há miệng rít lớn.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã quỷ mị xuất hiện sau lưng Tàng Thanh Phong, giơ tay chém xuống, chém về phía gốc của ảo ảnh con mãng xà.

Dưới tác dụng của động sát, cho dù là Huyền Vũ giống hư không, nhưng Đường Kiếp vẫn phát hiện nhược điểm làm theo phát hiện, giờ phút này chỗ hắn trảm xuống, chính là nơi yếu ớt nhất của ảo ảnh.

- A.
Phát ra tiếng rống giận, Tàng Thanh Phong đã quay người đánh ra một quyền.

Đao của Đường Kiếp chỉ trảm được xuống một nửa, đã bị quyền phong chấn động, Kim nhận không thể tiếp tục trảm xuống, mà bị quyền kích hùng mạnh này đánh bay.

Cũng may Đường Kiếp trước đây đã mở ra Sương tuyết giới chân nguyên cương và Vô Tướng Kim Thân, một lúc bốn vòng phòng ngự, một quyền này đánh xuyên qua tận ba vòng phòng ngự của hắn, nhưng lại chung quy không thể làm hắn bị thương. Dù là như thế, lực lượng kinh khủng này cũng khiến cho Đường Kiếp sinh ra một tia kinh hãi.

Một quyền đẩy lui Đường Kiếp đồng thời, Tàng Thanh Phong lưng lại liền bị Chu Vận và Quỷ Vệ trước sau tấn công tới, chợt nghe tiếng khanh khanh giòn vang, lúc này đây ngay cả Ngọc Trảo không gì không xuyên qua được, phải dừng lại trước phòng ngự pháp thuật của Tàng Thanh Phong. U Minh Quỷ Trảo của Qủy Vệ thì dễ dàng xuyên qua phòng ngự pháp thuật, nhưng ngay sau đó chợt nghe Tàng Thanh Phong một tiếng khẽ kêu, hồng quang trên người tăng vọt, huyết khí sôi trào thẳng hướng Quỷ Vệ, cánh tay Quỷ Vệ kia xuyên thấu mai rùa không ngờ lại như băng tuyết tan rã.

Cuối cùng gã mau chóng lui lại, rút cánh tay ra, khi nhìn lại thì cánh tay, đã bị ăn mòn chỉ còn một bộ khung xương rồi.

Tàng Thanh Phong quay đầu, cười gằn nói:
- Hóa ra chỉ là quỷ vật! Ha ha ha ha, cái chó má Quế Chân Nhân gic hứ, cũng là lừa mọi người chúng ta mà thôi. Đường Kiếp, ngươi dám phạm vào đại cấm kỵ, không sợ thiên hạ truy sát sao?

Đường Kiếp vẫn dấu kín bí mật của Quỷ Vệ, cứ như vậy dễ dàng bị vạch trần, Đường Kiếp lại không đổi sắc mặt:
- Không sao cả, dù sao trận chiến này, có thể còn sống rời khỏi đây hẳn không nhiều lắm.

Nói xong lại phát động Loạn Phong Bộ tránh đi công kích của Tàng Thanh Phong.

Loạn Phong Bộ thích hợp nhất trong hoàn cảnh chiến đấu, thời khắc này đối mặt lực lượng khủng bố đến mức tận cùng của Tàng Thanh Phong, Đường Kiếp không tiếc linh khí bay loạn chung quanh.

Khi Tàng Thanh Phong phát uy, Đường Kiếp cũng chân chính thể hiện ra tất cả thực lực của hắn.

Thiên linh pháp thể, Cửu Lê Tâm Kinh, Tử Ngọc Tâm Pháp và những loại tâm pháp khác kỳ thật đã khiến hắn không giống dĩ vãng, nếu chỉ dùng thực lực luận, hiện giờ cho dù không sử dụng lực lượng của Kim nhận, Đường Kiếp đều có thể tranh giành nhất nhì với Tâm Ma kỳ Ngạo Sí Hổ.

Thời khắc này toàn lực tác chiến, chỉ thấy đại điện khắp nơi đều là thân ảnh của Đường Kiếp, hai mươi bảy tinh vị Loạn Phong Bộ dưới sự hiểu biết của Đường Kiếp, hiện giờ đã hiểu mười tám cái tinh vị, hiện giờ không hề giữ lại toàn bộ thi triển ra, trong đại điện này còn có mười tám nơi có thể để Đường Kiếp di dộng, xuất hiện.

Nói đến hư không chuyển hoán, không ai vượt qua được hắn.

Trong lúc điên cuồng chuyển hoán, Đường Kiếp cũng đang không ngừng vung đao chém xuống, ánh đao dầy đặc khắp không gian đại điện không gian, mỗi một đao đều mang đến uy hiếp chân thực rất lớn..

Mặc dù như thế, Huyền Vũ chi biến ở của Tàng Thanh Phong vẫn như cũ vô cùng khủng bố.

Ông ta không ngừng vung quyền, mỗi một quyền đều mang theo pháp thuật uy lực, mang theo uy lực không gì sánh kịp.

Ầm!

Liệt Ngọc Trảo và thiết quyền Huyền Vũ chạm nhau.

Nắm đấm phải của Tàng Thanh Phong cố nhiên là bị đâm ra năm lỗ ngón tay, tay trái Chu Vận cũng là bị đánh cho năm ngón tay đứt đoạn, bi thiết bay ra ngoài.

Tàng Thanh Phong tiếp tục truy kích.

Một mảnh hoa vũ vọt tới.

Thiết quyền Tàng Thanh Phong đánh ra :
- Cút ngay!

Lực lượng pháp thuật của Khởi La Thiên Chức bị Tàng Thanh Phong một quyền đánh tới vỡ tán, Y Y kêu lên một tiếng trầm đục ngã bay ra ngoài, khóe miệng chảy ra tia máu tươi.

Chỉ phong sắc bén đánh lên người Tàng Thanh Phong, lại như trúng phải thiết giáp, chỉ phát ra tiếng keng giòn tan, Tàng Thanh Phong hơi ngưng bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt tiểu nha đầu Hồng Uyển tái nhợt, thân hình mau chóng lui lại.

- Muốn chết!
Tay trái Tàng Thanh Phong nhấc lên, đối với Hồng Uyển ấn ra một chưởng, cánh tay trái của ông ta dưới tác dụng của tinh huyết Huyền Vũ, đã lại lần nữa khôi phục.

Thấy Hồng Uyển trốn không thoát, chợt nghe một trận tiếng chít chít vang lên, mấy trăm Đậu Binh đồng thời giương trường mâu, liên hợp tấn công Tàng Thanh Phong.

Năm trăm Đậu Binh liên hợp công kích đụng độ với chưởng phong của Tàng Thanh Phong, dường như có trận gió to thổi quét qua, chỉ thấy năm trăm Đậu Binh bị chấn động đồng thời bay lên, Đậu Binh phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết, hóa thành quang hoa biến mất, chỉ một kích, ít nhất trên trăm hạt đậu bị hao hết năng lượng chết đi, mặt khác mấy trăm Đậu Binh còn lại, đều mang thương tích trên người.

Đậu Vương chưa bao giờ gặp phải chiến quả kiểu này, tức giận đối với Đường Kiếp lại phát ra một trận gầm rú, Đường Kiếp không cần động não cũng hiểu nó đang đòi viện binh.

Lực chú ý của Tàng Thanh Phong bởi vậy mà chuyển từ đám người Chu Vận sang đám người Hứa Diệu Nhiên, cười gằn nói:
- Đường Kiếp ngươi chạy trốn nhanh, ta xem nữ nhân của ngươi cũng có thể chạy nhanh như vậy không?

Liên tiếp đánh ra vô số quyền, lần này mục tiêu là tập trung vào Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên hai mắt sáng rực rỡ:
- Vậy cũng phải dễ dàng giết chết mới được.

Thấy Tàng Thanh Phong vọt tới, nàng nhấc tay lên, một lá bùa chợt xuất hiện, bay về phía Tàng Thanh Phong.

Nhìn thấy lá bùa này, Tàng Thanh Phong cũng không đế ý suy nghĩ, nghênh đỡ lá bùa tiếp tục tấn công.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên cảm thấy một tia không ổn.

Ảo ảnh rùa và trăn trong đại điện đồng thời kêu to một tiếng, Tàng Thanh Phong đột nhiên dừng lại, hai tay đẩy ra, trước người đã xuất hiện mai rùa hư không, giống như hư không nhưng trong nháy mắt kết thành thực thể.

Cùng lúc đó, trên lá bùa đột nhiên thả ra quang hoa chói lóa, bùng nổ trên mai rùa của Tàng Thanh Phong, không ngờ khiến cho mai rùa cũng hiện lên vết vứt.

Nhìn lại lá bùa, bay phần phật rồi tan ra, hóa thành hơn mười lá bùa chồng lên nhau, chả trách uy lực lại khổng lồ như vậy.

Đây chính là một loại thủ pháp Đường Kiếp dạy cho Hứa Diệu Nhiên, làm thế nào để giấu kín được quân bài bí mật của mình, mê hoặc kẻ thù, sau đó bùng nổ. Vận dụng hơn mười lá bùa chồng lên nhau cũng không phải việc đơn giản, cần phải dùng ảo thuật che lấp,, sau đó dùng thủ pháp nhuần nhuyễn khống chế, trước là Y Y, phía sau là Hứa Diệu Nhiên, đã luyện tập vô số lần. Khả năng phân tán linh khí khống chế pháp phug hiện nay của Hứa Diệu Nhiên, xem ra còn lợi hại hơn cả Đường Kiếp.

Trong mắt Tàng Thanh Phong, Hứa Diệu Nhiên căn bả chỉ là đại tiểu thư, chẳng khác gì Kim Ngọc Đường cả, không ngờ tới chỉ qua vài tháng ngắn ngủi huấn luyện, Hứa Diệu Nhiên đã thay da đổi thịt. Nàng nguyên bản chính thuộc gia đình có truyền thống học hỏi, khuyết điểm chỉ là thiếu vận dụng thực tế và thủ đoạn, nên dưới sự dậy dỗ của Đường Kiếp, thực lực chưa thay đổi, nhưng chiến lực cũng khác xa ngày trước.

Thời khắc này đột nhiên ăn thiệt lớn, Tàng Thanh Phong phẫn nộ gầm lên:
- Chết đi.

Ông ta vẫn cho rằng Hứa Diệu Nhiên là người yếu đuối, lại lần nữa tấn công Hứa Diệu Nhiên, hu vọng mượn cơ hội bức Đường Kiếp cùng hắn cứng chọi cứng.

Đánh ra hai quyền, đẩy lùi Hà Trường An và Qủy Vệ, mãng xà sau lưng hướng thẳng về phía Hứa Diệu Nhiên.

Sắc mặt Hứa Diệu Nhiên khẽ biến, chân đạp Thất Tinh Bộ, trong tay xuất hiện một ngọn đèn đồng cổ.

Thổi về phía Tàng Thanh Phong, ngọn đèn thoát ra một ngọn lửa lớn.

Đáng tiếc ngọn đèn của nàng tuy mạnh, nhưng đối mặt với Tàng Thanh Phong hiển nhiên là không đủ, con mãng xà xuyên qua ngọn lửa lao thẳng vào Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên lại lui ra, vòng vàng trong tay, ngọc bội trên người lóe sáng.

Con mãng xà như một cây thương, bay thẳng về phía nàng, vòng vàng trong tay bay ra, lồng hộ thể pháp thuật bị va chạm mạnh mẽ của nó làm tan biến.

Vô số pháp bảo bao bọc trước mắt con mãng xà, giống như không hề tồn tại, nó nghiền ép tất cả trườn qua.

- Tiểu thư.
Tiên Đào và Hồng Uyển ý thức được không hay, đồng thời nhào lên cứu giúp.

Chỉ có điều Tàng Thanh Phong đánh ra hai quyền, khiến hai người chấn động phải lui lại.

Đường Kiếp lao đến, Tàng Thanh Phong cười to nói:
- Cuối cùng cũng chịu ra rồi.

Con mãng xà chuyển hướng, táp về phía Đường Kiếp.

Đúng lúc này, bên tai Hứa Diệu Nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng:
- Là ngươi giết thiếu gia nhà ta.

- Cái gì?

Hứa Diệu Nhiên quay đầu lại.

Liệt Ngọc Trảo của Chu Vận chụp vào mặt Hứa Diệu Nhiên.

Kim Ngọc Đường đã chết, hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng của Chu Vận ở Thú Luyện Môn, cho dù có thoát thân khỏi nơi này, thì từ nay về sau cũng phải đối mặt với sựu trả thù của Huyết Sát Chân Nhân, nên làm sao có chuyện ông ta không hận?

Lúc trước ông ta ra vẻ không biết, chính là đợi khoảnh khắc này.