Hà Trường An giống như một ma thần ngạo mạn, từng bước một hướng về phía Tàng Thanh Phong. Tàng Thanh Phong lại phát ra tiếng kêu kỳ quái nhảy lên, trong lúc nhất thời vẫn bị Hà Trường An ngăn lại. Mọi người đều mừng rỡ, đều tiến lên nghênh đỡ, ngay cả Nam Ngưng Giang bị cụt tay cũng mượn cơ hội trị liệu một chút vết thương, sau đó thi pháp công kích Tàng Thanh Phong. Lúc này Đường Kiếp lại không hề vội vàng công kích mà chỉ lạnh mặt nhìn hết thảy mọi việc đang phát sinh.

Đối với hắn mà nói, lưỡng bại câu thương mới là lựa chọn tốt nhất, nếu Tàng Thanh Phong thực sự không nhịn được, hắn có lẽ sẽ suy nghĩ quay ra giúp đỡ Tàng Thanh Phong.

Nhưng Đường Kiếp tin tưởng, Tàng Thanh Phong cũng chưa dùng hết thực lực, vài vạn năm luân hồi, trăm ngàn kiếp kinh nghiệm, cho dù hiện tại Tàng Thanh Phong chỉ là người tu mấy trăm năm, cũng tuyệt đối không thể coi thường ông ta được.

Ông ta nhất định còn chiêu bài bí mật nào đó chưa dùng tới.

Quân bài chân chính, thuộc về chính bản thân ông ta.

Cho nên hắn bình tĩnh chờ đợi.

Xoẹt!

Hà Trường An lại quét thiên kích về phía trước, đánh bay Tàng Thanh Phong, chiến giáp Huyền Vũ cũng không chống đỡ nổi lực lượng công kích mãnh liệt của Vô thượng thiên ma. Tàng Thanh Phong bị đánh hộc máu mồm, sinh mạng chi vực khôi phục vết thương không có hiệu quả, Tàng Thanh Phong lảo đảo, suýt chút nữa không thể đứng dậy được.

Nhưng ngay tại lúc đó, Tàng Thanh Phong đột nhiên mỉm cười.

Ông ta cúi đầu, âm thanh như tiếng quỷ âm động vang khắp mọi nơi.

Tiếng cười kia khiến trong lòng Hà Trường An cả kinh.

Quả nhiên, chỉ thấy Tàng Thanh Phong nói:
- Không hổ là người tài, đối phó với các ngươi, muốn giữ lại thứ gì đó thực không dễ dàng. Nếu đã như vậy, thì lão phu sẽ khiến các ngươi mở mang khiến thức một chút.

Nói xong ông ta đứng lên, hai tay nhấc cao, Tàng Thanh Phong lớn tiếng thét to:
- Thập nhị…. Đạo đồ!

Theo âm thanh của ông ta, trên không trung đột nhiên xuất hiện mười hai ngôi sao.

Bên trên mười hai ngôi sao đều có văn tự cổ đại ghi hai chữ cái to, theo thứ tự lần lượt là “Sinh mạng”, "Luân hồi", "Nhân quả", "Vận mệnh", "Giết chóc", "Âm dương", "Ngũ hành", "Hủy diệt", "Trí tuệ", "Chân lý", "Thời gian", "Không gian", chính là mười hai đại đạo.

Mà ở bên cạnh văn tự trên mười hai ngôi sao, đều có ánh sáng của đạo vân lóe lên, kết hợp với văn tự cổ đại ở giữa, lóe sáng trên không trung, ảo hóa ra vô số hình ảnh, cuối cùng tổ hợp tại một chỗ. Đường Kiếp nhìn liền hiểu được, đó chính là tổ hợp Thiên đạo pháp luân.

Một khắc này, mười hai ngôi sao đều tỏa ra quang hoa rực rỡ, rơi trên người Hà Trường An, khiến ông ta chấn động không thể tiếp tục thi pháp.

- Đây là…
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

- Mười hai đại đạo…
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Hắn cuối cùng biết được lá bài cuối cùng của Tàng Thanh Phong là gì rồi.

Lão khốn khiếp bất tử vạn năm này.

Đúng vậy, trăm ngàn lần luân hồi, không có cách nào giữ lại được lực lượng tu vi của từng kiếp, nhưng lại có thể bảo lưu toàn bộ những cảm ngộ mà ông ta từng có.

Mà liên tục vạn năm tu luyện, trải qua vô số lần nhân sinh, đã khiến Tàng Thanh Phong đối với thế giới này có lý giải vô cùng sâu sắc.

Dưới tình huống như vậy, Tàng Thanh Phong đối với mười hai đại đạo kỳ thực đều có lĩnh ngộ.

Đương nhiên, chỉ là lĩnh ngộ.

Bởi vì nhập đạo có quan thân tới tu luyện tự thân, không chỉ lĩnh ngộ là có thể giải quyết được vấn đề, cho nên trừ hai đạo là sinh mạng, luân hồi, mười đạo khác Tàng Thanh Phong cũng chỉ dừng ở mức độ lĩnh ngộ, chế ngự cũng hạn chế, muôn đời luân hồi, nếu muốn mười đạo còn lại cũng nhập đạo thực sự mà nói rất khó. Ngược lại, sinh mạng và luân hồi là năng lực thiên phú của Huyền Vũ, cho nên khá dễ đột phá để đạt tới trình độ ngộ đạo.

Dưới tình huống như vậy, Tàng Thanh Phong lãng phí tâm huyết bao nhiêu kiếp, không ngờ ông ta đã nghiên cứu lấy quy luật đại đạo làm cơ sở để tạo thành tiên pháp: Thập nhị đạo đồ.

Chính xác mà nói, đây không phải là pháp thuật, cũng không phải thần thông, mà chỉ được coi là pháp.

Thời khắc này Thập nhị đạo đồ vừa xuất hiện, lập tức lộ rõ ra uy lực khủng bố, đè áp khiến cho Hà Trường An cũng không thể động đậy.

Mọi người biết không ổn, đồng thời xông về phía trước công kích Tàng Thanh Phong.

Tàng Thanh Phong cười gằn một tiếng dài thanh nói:
- Muốn chết!

Tay trái ông ta giơ cao dùng đạo đồ áp chế Hà Trường An, hắc kiếm trong tay phải đâm ra, rời khỏi tay ông ta ầm ầm bùng nổ, lại là tự nổ pháp bảo.

Khi pháp bảo tự nổ, đồng thời tay phải của Tàng Thanh Phong đã liên tục phát ra ba lá bùa, hóa thành ba thanh pháp kiếm chia ra tấn công vào Ngạo Sí Hổ, Chu Vận, Đường Kiếp, tiếp theo lại là một kiện pháp bảo xuất hiện trong tay, vòng qua trảm vào Nam Ngưng Giang và Hư Minh Nguyệt, đồng thời ra tay đối phó nhiều người, nhưng lại như hạ bút thành văn, thoải mái vô cùng.

Lúc đó bên kia Đường Kiếp lại biến sắc, đối với một gã nô bộc của Hà Trường An kêu lên:
- Lui lại!

Hắn thấy rõ chi vực vẫn tồn tại như trước, thời khắc này liếc mắt một cái nhìn ra, mục tiêu đích thực của Tàng Thanh Phong là người nô bộc kia.

Kẻ tôi tớ nghe thấy vậy mau chóng lui lại, Tàng Thanh Phong chỉ cười dài đánh ra một chưởng, vỗ vào phía người làm kia. Người đó bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng sang bên cạnh tránh né, nhưng ngay tại thời khắc gã né tránh đồng thời, trước ngực Tàng Thanh Phong đột nhiên nứt ra ra một lỗ hổng lớn, con mãng xà lớn đã gào thét vọt ra, há miệng rộng cắn vào người nô bộc kia.

- A.
Kẻ đó phát ra tiếng hô tuyệt vong, chỉ thấy đầu con mãng xà đớp xuống, cắn người kia thành hai đoạn.

- Hà Thương!
Hà Trường An phát ra tiếng gào đau đớn.

Hai người nô bộc này đi theo ông ta nhiều năm, mặc dù danh nghĩa là nô bộc nhưng chẳng khác nào huynh đệ, không ngờ trải qua bao sóng to gió lớn, cuối cùng lại bỏ mạng nơi này.

Hà Trường An phát ra một tiếng hét giận dữ, cả người khí thế phát triển tăng vọt, không ngờ áp chế lại hào quang của Thập nhị đạo đồ , chiến kích phát rakhí thế trời, chỉ về đạo đồ phía xa, sắc mặt Tàng Thanh Phong trở nên căng thẳng, vội gia tăng áp lực, song phương tại thời khắc này đều bị kìm chế.

Nhìn đến cảnh này, Đường Kiếp đã quát:
- Ông ta khống chế đạo đồ cần ít nhất sáu phần lực lượng, các ngươi còn đợi cái gì nữa? Cùng tiến lên!

Mọi người lại lần nữa cùng nhau xông lên tấn công.

Quả nhiên, Hà Trường An phát uy kềm chế thật lớn thực lực của Tàng Thanh Phong, mặc dù với uy lực của Thập nhị đạo đồ, ông ta cũng không thể hoàn toàn áp chế Hà Trường An. Nhưng dù vậy, chỉ còn lại bốn phần lực lượng Tàng Thanh Phong vẫn như cũ không phải dễ đối phó.

Đối mặt liên thủ công kích của năm người, Tàng Thanh Phong có vẻ rất điêu luyện. Ông ta có thiên phú siêu tuyệt, phòng ngự cường đại, khôi phục thương thế nhanh chóng, chỉ cần thiên kích có tính chất hủy diệt của Hà Trường An không rơi trên người của ông ta, những công kích của người khác đối với ông ta gần như không có hiệu quả.

Duy nhất có thể tạo thành uy hiếp cho ông ta, chính là Kim nhận của Đường Kiếp, nhưng Kim nhận chỉ có thể phá vỡ phòng ngự của ông ta, nhưng lại không thể ngăn cản sự khôi phục của ông ta. Về phần những người khác, chính là ngay cả tổn thương ông ta một lần cũng khó khăn.

Hơn nữa thời khắc này ông ta liên tục ra tay, pháp bảo, pháp phù ném ra không tiếc, tập hợp sức lực của năm người Chu Vận Đường Kiếp…, không ngờ đều không thể làm gì Tàng Thanh Phong, ngược lại Hà Trường An dần dần lại có chút chống đỡ không nổi.

Quy luật đại đạo, đâu phải dựa vào sức người là có thể chống đỡ? Nếu không Tàng Thanh Phong chỉ ngộ đạo không nhập đạo, dưới áp lực lớn lao của Thập nhị đạo đồ, thiên địa cũng có thể sụp đổ, Hà Trường An có thể chống đỡ đến bước này, đã phi thường rồi.

Thấy cứ tiếp tục như vậy càng ngày càng không ổn, mà ngay cả Đường Kiếp cũng không thể không phóng xuất một ít cương thi còn sót lại ra. Chỉ có điều đám cương thi uy lực ở chỗ bất tử, nhưng lực công kích lại không có gì đáng để nói cả, nên đối phó với Tàng Thanh Phong gần như không có chút uy hiếp gì đáng nói.

Tình thế càng ngày càng hỏng bét, trong lòng mọi người đều sinh ra sợ hãi, thâm tâm đều nghĩ không phải sẽ cứ như vậy mà thất bại chứ?

Đúng lúc này, Hà Trường An kêu lên:
- Vạn vật có sinh tất có diệt, ở giữa sinh diệt, đều có chí lý.

- Hả?
Đường Kiếp nghe vậy ngạc nhiên, nhìn về phía Hà Trường An.

Chỉ thấy mũi kích của Hà Trường An mang theo hơi thở tử vong, không ngờ bứt khỏi thân kích bay ra, hướng về chính mình bay tới.

Mũi kích màu đen mang hơi thở tử vong vừa tiếp xúc với Đường Kiếp, liền dũng mãnh lao vào trong thân thể hắn, sau đó Đường Kiếp liền cảm thấy đầu óc mình chấn động, trước mắt như thấy được một mảnh huyết sắc, một thế giới tràn ngập giết chóc. Nạn kiếp không ngừng hiện lên trong mắt hắn, vô số hình ảnh hơi thở hủy diệt tràn ngập quanh quẩn quanh trái tim hắn, tại thời điểm này khiến Đường Kiếp cảm nhận được một cỗ công kích khổng lồ trước nay chưa từng có. Dưới những hình ảnh vô tận, Đường Kiếp nhìn thấy một mảnh đạo vân dài hẹp bay qua.

Đó là đạo vân hủy diệt!

Như một đầu con sông dài chảy ở trong lòng hắn, biểu thị ý nghĩ sinh diệt của vạn vật.

Chính như Hà Trường An nói, vạn vật có sinh tất có diệt, hủy diệt cũng không có nghĩa là hắc ám, chỉ đại biểu một loại kết quả, một hiện tượng tất nhiên.

Trong lúc đó, Đường Kiếp hiểu ra.

Hắn hiểu được mình sau khi thông ngộ nhiều đại đạo như vậy , vì sao đối với giết chóc và hủy diệt thủy chung vẫn không thể chân chính lĩnh ngộ.

Cũng là bởi vì trong lòng của hắn, những thứ kia đại biểu cho hắc ám.

Nhưng Hà Trường An khiến hắn hiểu được, nó không có nghĩa là hắc ám, chỉ đại biểu một loại trật tự nhất định phải có trong thiên địa.

Cái gọi là thiên đạo, đại đạo, đều là trật tự.

Giết chóc và hủy diệt, đồng dạng là đạo lý quan trọng nhất trong việc duy trì trật tự.

Nếu không phải có sự nhắc nhở của Hà Trường An, Đường Kiếp có lẽ còn phải mất thời gian lâu hơn nữa mới có thể cảm nhận được, nhưng hiện tại, Hà Trường An đưa thứ trọng yếu nhất trong cuộc đời ông ta là, thể ngộ về giết chóc và hủy diệt cho Đường Kiếp.

Đương nhiên không phải là bởi vì ông ta tán thưởng Đường Kiếp, mà là giờ khắc này, chỉ có Đường Kiếp có thể thay đổi tình thế hỗn loạn trước mắt.

Kim nhận của Đường Kiếp là thứ duy nhất có thể không bị phòng ngự của Tàng Thanh Phong ngăn cản, mà hủy diệt chi đạo lại khắc chế sinh mạng chi vực, động sát thì có thể đưa mục tiêu chuẩn xác cho Đường Kiếp, cuối cùng chính là Đường Kiếp cũng là người duy nhất có năng lực lĩnh ngộ hủy diệt chi đạo trong thời gian ngắn nhất đấy.

Một khắc này, trong mắt Đường Kiếp hiện lên một mảnh quang hoa màu xám đen.

Chính là tại khoảnh khắc ngắn ngủn trong nháy mắt này, Đường Kiếp đối với đạo niệm mà bản thân hắn thiếu hụt nghiêm trọng nhất, rốt cục có nâng cao tăng vọt.

Thở phào một hơi, Đường Kiếp nói:
- Thật không ngờ tới, lĩnh ngộ giết chóc và hủy diệt của ta, không ngờ chính là từ người của một kẻ thuộc Thiên Thần Cung đạt được, đây có lẽ chính là vận mệnh.