- Vô dụng!
Tàng Thanh Phong hét lớn.

Theo tiếng gầm rú của ông ta, sau lưng ông ta đột nhiên lao ra một con mãng xà lớn, đầu vọt tới trước chiến kích của Hà Trường An, không ngờ lại lần nữa chặn đứng công kích của Hà Trường An.

Trong tất cả mọi người ở đây, thực lực của Hà Trường An là mạnh nhất, bởi vậy đối với công kích của ông ta, Tàng Thanh Phong cũng coi trọng nhất, gần như đại đa số thủ đoạn phòng ngự đều dùng dưới công kích của Hà Trường An. Chỉ nhìn biểu hiện liền biết, Hà Trường An có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế một mình ông ta đã kiềm chế sáu phần lwujc lượng của Tàng Thanh Phong.

Nếu không phải như vậy, những người khác cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Tàng Thanh Phong.

Mãng xà xuất hiện khiến mọi người khiếp sợ, chẳng ai ngờ rằng kẻ kia cũng có nuôi yêu vật. Đồng thời chiến giáp Huyền Vũ biến mất trên người Tàng Thanh Phong cũng lại xuất hiện lần nữa. Tàng Thanh Phong nhe răng cười độc ác, một tay chộp về phía Nam Ngưng Giang. Tuy nhiên ngay sau đó kim quang tái hiện, bức Tàng Thanh Phong không thể không thu tay lại, là Đường Kiếp cứu Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang hơi kinh ngạc, nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp liên tiếp chém ra ba đao bức lui Tàng Thanh Phong, quay đầu lại nhìn Nam Ngưng Giang:
- Còn ngẩn ra cái gì?

Nam Ngưng Giang nhún nhún vai:
- Chỉ có điều không nghĩ tới sẽ cùng ngươi sóng vai chiến đấu.

Cùng với kẻ mình luôn luôn cố gắng bắt giữ cùng nhau chiến đấu, ngẫm lại cũng quá châm chọc.

- Cho nên mới nói, thế sự khó lường, thiếu gì điều kỳ lạ.
Đường Kiếp trả lời, khi nói chuyện đồng thời, cũng lại phát ra Long Nhược Thủ.

Lúc này mãng xà đã lui vào trong cơ thể Tàng Thanh Phong, chiến kích của Hà Trường An cũng không phải là dễ đối phó đấy, một kích kia tạo thành thương tổn không nhỏ với nó.

Tàng Thanh Phong lại giống như điên cuồng, lại lao ra lần nữa, thét to đánh ra một chưởng, lúc này đây ông ta tập trung vào gã chiến tướng Điệp Huyết đường còn lại. Mọi người đang định dùng phương pháp cũ cứu người, liền thấy Tàng Thanh Phong phất phất tay, thanh loan đao huyết sắc từng tấn công Đường Kiếp lại lần nữa bay lên, từ phía sau lách bay về phía chiến tướng kia, sau đó ầm ầm bùng nổ, khiến chiến tướng nổ tung nay cả hài cốt cũng không còn.

Đúng như Đường Kiếp dự đoán, điểm đáng ghét nhất của người kia không phải do thực lực ông ta khủng bố thế nào, mà là thủ đoạn của ông ta quá phong phú. Vạn năm từng trải khiến ông ta gần như không có gì không biết, ai cũng không đoán được tiếp theo ông ta sẽ xuất ra thủ đoạn gì để đối phó ngươi.

Thời khắc này liên tiếp nổ vài thanh thượng phẩm pháp bảo, Tàng Thanh Phong cũng không nhíu mày một chút, trong nháy mắt đã lại lấy ra vài món pháp bảo.

Đám pháp bảo này chưa từng xuất hiên ở thế gian, đa phần đều do bản thân ông ta tự tạo ra. Hơn một nghìn năm tích cóp, làm ra được trên trăm kiện pháp bảo cũng không có gì ngạc nhiên, nếu để ông ta dùng từng kiện pháp bảo ép nó tự bổ, thì có nhiều người hơn nữa cũng sẽ bị giết chết, huống chi còn có đủ các loại pháp phù đan dược, thậm chí còn cả yêu vật, khó trách ông ta dám cuồng vọng như vậy.

- Đường Kiếp, những thủ đoạn của ngươi đều đâu cả rồi? Trợ thủ của ngươi đâu? Ngươi chỉ có hai chiêu đó thôi sao?
Ngạo Sí Hổ lớn tiếng thét lên.

Đường Kiếp trợn mắt một cái:
- Ngươi cho là ta sau khi đóng giả thành Tiền Anh Thần, còn đem theo mấy thứ có thể bại lộ thân phận trên người sao?

Ngoại trừ Kim nhận và Sơn Hà Xã Tắc đồ, những thứ có thể bại lộ thân phận của hắn, hắn gần như một thứ cũng không mang theo. Mang Kim nhận cũng là bởi vì nó có thể thu vào trong người, mà Sơn Hà Xã Tắc đồ thì là vì nó không sử dụng ở trong chiến đấu, cho nên Thiên Thần Cung cũng không ai biết Đường Kiếp có vật ấy.

- Nói cách khác, ngươi hiện tại chẳng có tác dụng gì rồi à?

- Vậy cũng chưa chắc.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Ta chỉ là chưa thực sự nghiêm túc mà thôi…

Nhìn Tàng Thanh Phong tung hoành nhảy lên trong đám người, Đường Kiếp đột nhiên thu đao, lui về phía sau.

Đứng xa nhìn Tàng Thanh Phong, hắn đem tâm thần chìm ở thức hải, huy động Thiên Tâm đạo quả ngưng ở trong cơ thể, hai tay huy động, một mảnh linh triều dĩ nhiên nổi lên

Linh triều biểu hiện cũng không tính quá mạnh mẽ, nhưng một khi phát động, Tàng Thanh Phong và Hà Trường An lại đồng thời biến sắc.

Chỉ thấy trong linh triều bắt đầu khởi động từng đầu kim tuyến, dường như trong gợn sóng trong nước phủ xuống kim quang.

Kim tuyến dần dần ngưng tụ, dần dần biến thành một mảnh tơ vàng dài hẹp trong không khí, thấm vào không trung, Tàng Thanh Phong lộ ra vẻ hồi hộp, hô lên:
- Làm sao có thể? Điều này sao có thể cơ chứ?

Hà Trường An cũng thấp giọng thốt lên:
- Đường lớn chi vực, không ngờ hắn nắm giữ Đại đạo chi vực hình thức ban đầu!

Đường Kiếp tự khi thành Linh Hoàn Chân Nhân tới nay, thực lực tăng vọt, nhưng hắn vẫn rất ít khi chân chính phát huy ra sức chiến đấu nên có của một Linh Hoàn Chân Nhân, đại đa số thời điểm, hắn vẫn chiến đấu giống như trước kia.

Đây là bởi vì hắn không có thói quen, chưa thích ứng được với cảnh giới của mình.

Mà ở cảnh giới này, Thiên Tâm Chân Nhân tác chiến so với dĩ vãng có khác biệt cực lớn, chính là Thiên Tâm đạo quả.

Thiên Tâm sở dĩ được xưng là đạo quả, là vì bên trên nó có khắc toàn bộ Đạo niệm mà người tu nắm giữ từ trước tới nay.

Qúa trình ngưng tụ Thiên Tâm, là quá trình khai quật thiên phú, đồng thời cũng là quá trình ngưng tụ Đạo niệm tự thân.

Bởi vì trong quá trình Đường Kiếp ngưng tụ Thiên Tâm có nhiều chỗ khác với người khác, thiên phú của Đường Kiếp là cái gì, hắn tự mình cũng không biết rằng, đây là điểm mà hắn kém hơn so với Chân Nhân khác, người khác trong quá trình này có thể tăng mạnh một hệ pháp thuật, tỷ như thiên phú hỏa hệ, như vậy sử dụng pháp thuật hệ hỏa uy lực sẽ hết sức hùng mạnh. Đường Kiếp lúc trước không tìm được, cho nên cũng cũng không biết phải hạ thủ từ đâu.

Nhưng ở phương diện ngưng tụ Đạo niệm, hắn lại không có bất kỳ trở ngại nào.

Trong hơn hai mươi năm tu luyện kiếp sống sinh nhai, Đường Kiếp đối với trí tuệ, thời gian, sinh mạng, nhân quả bao gồm đại đạo đều có lý giải, nhưng chưa bao giờ hắn thông hiểu đạo lí, liên hợp và vận dụng.

Đã có được đạo quả, tức là đã có được khả năng này.

Đã có được đạo quả, người tu là có thể lý giải và vận dụng chính mình, phóng xuất ra khả năng lớn nhất của mình.

Chẳng qua đại đạo khó ngộ, rất nhiều người cuối cùng cả đời cũng không lĩnh ngộ được một con đường, thành tựu Chân Nhân, ngưng kết đạo quả thường thường cũng chỉ là vài đạo vân ít ỏi, người như thế căn bản không có tư cách xưng là đạo quả, chỉ có thể xưng Thiên Tâm. Bởi vậy, trong những Chân Nhân mà Đường Kiếp gặp được, cũng rất ít ai ở có thành tựu trên đại đạo, duy nhất chính là Phong Bất Trí ở hư thật chi đạo có chút biểu hiện.

Mà thành tựu của mỗi một Chân Nhân khác nhau, liền thể hiện trên Thiên Tâm đạo quả.

Như nhân vật đứng đầu lục đại phái, sở dĩ có thể sừng sững quần hùng, liền là bởi vì Đạo niệm của bọn họ ngưng tụ trên Thiên Tâm đủ nhiều, thì đạo quả mới chân chính có ý nghĩa.

Đường Kiếp ở cảnh giới không chiếm ưu thế so với những người khác, nhưng ở Đạo Niệm, rất nhiều đại nhân vật chính là thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.

Chỉ có điều phía trước đó, Đường Kiếp chưa bao giờ lợi dụng tự thân Đạo Niệm vào trong chiến đấu, nên ở phương diện này cũng không có chút khái niệm gì.

Điều duy nhất hắn biết đến chính là, khi làm một người tu lĩnh ngộ Đạo Niệm đủ hùng mạnh, có thể kết hợp bản thân mình với Linh Hoàn, hình thành một không gian hùng mạnh có lợi cho mình, liền giống như là một thủ lĩnh trong địa bàn của mình vậy.

Linh Hoàn, dù sao cũng chỉ là linh thức dưới tác dụng linh khí làm chủ, có tác dụng tăng thêm thực lực, nhưng khu vực, lại có đầy đủ tính tuyệt đối.

Tuy nhiên lấy Đạo Niệm hình thành đại đạo chi vực là nhất việc vô cùng phức tạp, nó yêu cầu Đạo Niệm phải đủ cường thịnh, ít nhất phải đạt tới nhập đạo tiêu chuẩn mới có thể hình thành đường lớn chi vực.

Mà nhập đạo, đó là tiêu chuẩn Thiên Tôn.

Nói một cách khác, ai có thể ở Chân Nhân có được đường lớn chi vực, như vậy xông lên Tử Phủ chính là Thiên Tôn.

Mặc dù là Đường Kiếp, lĩnh ngộ được rất nhiều đạo, nhưng cũng không có hạng nào thuộc vào loại nhập đạo cả.

Quá khó khăn!

Nhưng có một mục, Đường Kiếp mặc dù còn chưa có nhập đạo, cũng đã tiếp cận gần sát.

Chính là Động sát.

Lần đó tiếp xúc với núi lớn, dưới sự dẫn đường của ngọn núi, năng lực Động sát Đường Kiếp tăng lên trên phạm vi lớn.

Này vốn chính là năng lực hắn lĩnh ngộ ở mức cao nhất, cũng là năng lực hắn vận dụng nhiều nhất, thậm chí là hắn ở Mạc Khâu tung hoành hơn một năm nay, thứ năng lực hắn ỷ lại nhất, bất kể là vận dụng hay là lý giải, chính là Động sát. Là Đạo niệm Đường Kiếp lĩnh ngộ mạnh nhất, mà dưới sự trợ giúp của núi lớn, lại tăng lên tới mức gần sát nhập đạo, chỉ có điều còn kém điểm mấu chốt nhất cũng khó khăn nhất một bước cuối cùng, mới chân chính nhập đạo.

Mặc dù như thế, nhờ có Động sát, Đường Kiếp đã có được đại đạo chi vực hình thức ban đầu.

Động sát chi vực!!

Thời khắc này Đường Kiếp khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tàng Thanh Phong, trong mắt hiện lên một đám quang hoa, hắn đột nhiên nói:
- Ngạo Sí Hổ lui thủ!

Hắn lúc đó, mọi người còn chưa hiểu, chỉ thấy Tàng Thanh Phong đã phi thân đánh về phía Ngạo Sí Hổ, một kiếm đâm về cổ họng Ngạo Sí Hổ.

Ngạo Sí Hổ hú lên một tiếng quái dị thối lui.

- Nách trái!
Đường Kiếp lại hô, Ngạo Sí Hổ huy kiếm bảo vệ dưới nách, quả nhiên lại ngăn trở được công kích.

Đường Kiếp đã lại nói:
- Tấn công khí hải, thiên trụ, tâm điền, là những nơi yếu hại.

- Ngươi!
Tàng Thanh Phong quay đầu lại căm tức nhìn Đường Kiếp.

Lần này, hắn cũng trực tiếp đem nhược điểm của Tàng Thanh Phong nói ra toàn bộ. Đường Kiếp nguyên bản nắm chính là trinh sát nhược điểm chiêtu thức, chỉ có điều con đường này quá mức khó đi, cần thời gian dài mới có thể phát hiện nhược điểm, ở rất nhiều thời điểm đều không thể phát huy ra tác dụng của nó.

Nhưng ở dưới tác dụng của đại đạo chi vực, rốt cục cũng có chỗ bất đồng rồi.

Động sát phát huy, không chỗ nào che giấu được!