- Tiểu tử ngươi cũng nắm giữ được vài phần Huyền thiên chân cương của Huyết Sát Chân Quân.
Tàng Thanh Phong nói xong đánh ra một chưởng, chưởng này khóe léo không gây chấn động không gian, chỉ lập tức làm trọng kiếm của Ngạo Sí Hổ ngưng lại.
Đồng thời Hà Trường Anh cũng rít gào ra tiếng, toàn thân phát ra khí màu đen, vọt tới dòng khí lưu màu xanh của Tàng Thanh Phong.
Hai màu xanh đen đụng nhau, trong đại điện tạo ra một hồi rung lắc mãnh liệt nhưng lại khiến một người không thể tới gần.
Trong ánh sáng chớp động, Hà Trường An đã lấy ra một thanh chiến kích màu bạc, đấm về phía Tàng Thanh Phong.
Bát hoang thương thiên kích!
Đây chính là vũ khí của Hà Trường An, cũng là một kiện pháp bảo bậc cao cấp nhất.
Dùng vũ khí này, nghĩa là Hà Trường An chân chính bắt đầu dốc toàn lực chiến đấu. Huy động Thương thiên thập bát kích pháp, thêm tác dụng của Vô tướng thiên ma, bộc phát ra chiến ý khủng bố mãnh liệt, mọi người chỉ cảm thấy không gian trong đại điện đều tràn đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt và sắc bén của Hà Trường An.
Đối mặt công kích của Hà Trường An, Tàng Thanh Phong cũng là rít ra mất tiếng rồi nhảy lên.
Tay ông ta khẽ vẫy, Bàn Long Thương trở lại trong tay, một kích ảo hóa ra mấy thương ảnh, nghênh hướng chiến kích, đồng thời tay trái lấy ra một vòng tròn, trên không trung quay tròn chuyển động, tự động hút tất cả quang hoa đánh về phía ông ta vào bên trong nó.
Tiếp theo lại kẹp lấy một lá bùa, nháy mắt hóa thành một mảnh quang hoa lao ra đè ép mọi người, sau đó lại ném ra thanh kiếm nhỏ màu bạc, ảo hóa ra vô số kiếm quang công kích mọi người, một thân đầy bảo vật, quả thực làm người ta giận sôi gan.
Tuy nhiên điểm chết người vẫn là lực phòng ngự kinh khủng của bản thân Tàng Thanh Phong.
Hư Minh Nguyệt một kiếm bay tới, Tàng Thanh Phong lúc này đang đồng thời ứng đối với công kích của Chu Vận và công kích của Hà Trường An, mắt thấy không tránh thoát được, liền không thèm né tránh, cúi đầu, thân mình hơi khom xuống, chỉ thấy sau lưng của ông ta đã xuất hiện một chiếc bóng Long Quy khổng lồ.
Nếu như là trước đó mọi người có lẽ vẫn không rõ, nhưng bây giờ hoàn toàn hiểu được, đó chính là hồn của Huyền Vũ, chiến giáp Huyền Vũ.
Kiếm của Hư Minh Nguyệt đâm vào vòng sáng trên người của Tàng Thanh Phong, trung phẩm pháp bảo cấp trường kiếm không ngờ gấp khúc lại, không có cách nào đâm rách được chiến giáp vô hình, Tàng Thanh Phong đã thừa cơ xoay người, trong tay đột ngột có thêm một thanh loan đao, hướng về phía cổ họng Hư Minh Nguyệt.
Lúc đao của Tàng Thanh Phong như muốn cắt đứt cổ họng Hư Minh Nguyệt đồng thời, một đạo ánh đao kim sắc đột nhiên tấn công Tàng Thanh Phong, chính là Đường Kiếp.
- Đường Kiếp ngươi...
Tàng Thanh Phong tức giận kêu to, nhưng đối mặt với công kích của Kim nhận, ông ta cũng không dám cứng rắn chống đỡ, kêu to một tiếng rồi lui lại phía sau, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta?
- Dù sao vẫn tốt hơn việc ông giết sạch bọn họ, rồi quay ra xử lý nốt ta.
Đường Kiếp lật cổ tay lại, Kim đao lại lần nữa đâm ra.
- Khốn khiếp!
Tàng Thanh Phong lại lần nữa nhảy lên, nộ khí trên mặt lại lần nữa bùng lên:
- Thực sự nghĩ rằng có được Đế Nhận ngươi liền vô địch sao?
- Đế Nhận?
Cái từ này khiến Đường Kiếp hơi hơi ngây ra một lúc.
Đây là lần đầu tiên, hắn nghe được thứ liên quan tới Kim nhận trong tay mình.
Tuy nhiên Tàng Thanh Phong hiển nhiên không có ý định nói thêm điều gì với Đường Kiếp cả.
- Ta phỉa giết chết từng người các ngươi!
Trong tiếng gào thét giận dữ, thân hình Tàng Thanh Phong như chớp thoát ra, mạnh mẽ hướng về phía mọi người, phóng tới trước người một gã chiến tướng Điệp Huyết đường, hét to nói:
- Giết ngươi trước!
- Cứu người.
Hà Trường An phóng ra một kích.
Tàng Thanh Phong phản ứng cũng nhanh, vòng trong màu vàng đã che chắn công kích của Hà Trường An, Chu Vận và Ngạo Sí Hổ đồng thời từ hai bên trái phải xông ra, chiến giáp Huyền Vũ trên lưng Tàng Thanh Phong cũng lại tái hiện, so trình độ dũng mãnh, thì chiến giáp Huyền Vũ không biết mạnh hơn giáp Thiên Thần gấp bao nhiêu lần, Liệt Ngọc Trảo của Chu Vận và Huyền thiên trọng kiếm của Ngạo Sí Hổ chém ra quang hoa chấn động, Bàn Long Thương thì tiếp tục đâm hướng chiến tướng Điệp Huyết đường kia.
Chiến tướng Điệp Huyết đường thét lên một tiếng, quầng sáng trên người tăng vọt, đồng thời đao trong tay huy động, đón đỡ Bàn Long Thương.
Tàng Thanh Phong là phân lực tập kích, sáu phần lực lượng của ông ta dùng để đối phó với Hà Trường An, ba phần lực lượng đối phó với Chu Vận và Ngạo Sí Hổ, chỉ còn lại môt phần lực lượng công kích chia ra tấn công chiến tướng Điệp Huyết đường, tất cả lực lượng của chiến tướng kia đều nghiêng về một chỗ, toàn bộ bốn tầng phòng ngự đồng thời khai hỏa.
Ầm!
Đao thương chạm vào nhau, thân thể chiến tướng Điệp Huyết đường đột nhiên bùng nổ ra một mảnh quang triều.
Thương thế đâm rách đao võng, đánh vào trên vòng thủ hộ pháp, kích động ra hào quang mãnh liệt.
Chiến tướng Điệp Huyết đường thét ra tiếng bay lên, lúc này mới phát hiện ra Tàng Thanh Phong một kích này không ngờ đâm rách hai tầng phòng ngự của gã, mà ngay cả bảo đao trung phẩm của gã dưới va chạm cũng xuất hiện vết rạn nhè nhẹ.
Thực lực thật hùng mạnh.
Chiến tướng Điệp Huyết đường trong lòng hoảng sợ, nhưng là bất kể thế nào, chính mình cuối cùng cũng ngăn được một kích này.
Ngay sau đó, Đường Kiếp đột nhiên quát to:
- Mau lui lại!
- Cái gì?
Chiến tướng Điệp Huyết đường ngẩng đầu.
Một mảnh quang hoa màu vàng kim xuất hiện ở trước mắt gã phóng ra quang hoa vô hạn, ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, chiến tướng Điệp Huyết đường đã bị nổ tung tan xương nát thịt.
Gã đến chết đều không biết mình rốt cuộc là chết như thế nào.
Chỉ có những người khác thấy rõ ràng, đó là không ngờ Tàng Thanh Phong dẫn nổ Bàn Long Thương.
Một kiện pháp bảo thượng phẩm nổ tung, dẫn phát ra uy lực giết chết một gã Linh Hoàn chân nhân quả thực vô cùng bình thường, không chỉ như thế, dư ba mãnh liệt thậm chí còn lan đến những người khác ở gần đó.
Dù sao những người khác cũng có hệ thống phòng ngự chu toàn, dù vậy, dưới cường lực tự nổ, cũng bị nổ đánh bay ra.
Ngay sau đó trong tay Tàng Thanh Phong đã xuất hiện một thanh Ngân Kiếm, kiếm triều mãnh liệt chỉ hướng mỗi người, làm cho mọi người tự bảo vệ mình, Tàng Thanh Phong liền thừa cơ đó tấn công một gã nô bộc của Hà Trường An, cũng chính là người nô bộc có khả năng phong khóa khoảng không, khiến cho ông ta mất đi khả năng dịch chuyển.
Người nô bộc kia biết không tốt, toàn lực lui về phía sau.
Tàng Thanh Phong cũng đã như quỷ mị từ hư vô truy tới, tốc độ nhanh, phòng ngự cao, pháp bảo trong tay cũng nhiều, trong thời gian ngắn đã tới bên cạnh người kia, cười to nói:
- Ngươi cũng đi chết đi!
Trường đao màu tím bổ xuống, lại là Không gian tiết cắt.
Người nô bộc kia phản ứng cũng mau, lập tức bổ ra một đao đồng thời, thân thể hóa thành một chùm sương khói tiêu tán.
Không nghĩ tới Tàng Thanh Phong vươn tay chụp tới, túm được tai sương khói kia, sương khói rơi vào trong tay ông ta không thoát được, lại biến trở về hình người, năm ngón tay Tàng Thanh Phong nắm chặt đao, đã đâm vào cổ người đó, trên mặt lại lộ ra ý cười dữ tợn:
- Chết đi!
Chiến kích của Hà Trường An hung ác nện lên trên lưng Tàng Thanh Phong, Tàng Thanh Phong lại không chút để ý.
Tiếng nổ lớn vang lên, chiến giáp Huyền Vũ vỡ tan, Tàng Thanh Phong cũng đỡ được một kích này đồng thời, năm ngón tay trái đã thả ra tảng lớn điện quang, điện quang thâm nhập vào đầu kẻ nô bộc kia, làm nổ tung đầu của người đó. Gã người hầu vừa chết, phong ấn khoảng không lập tức biến mất, đồng thời công kích của Chu Vận và Ngạo Sí Hổ cũng đã đánh tới, ngay lúc đó Tàng Thanh Phong muốn dùng dịch chuyển khoảng không tránh né công kích, lại phát hiện ra bản thân mình vẫn như cũ không thể dịch chuyển.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay của kẻ nô bộc kia chẳng biết từ lúc nào đã ấn trên người mình, một phù văn pháp ấn đang sáng lập lòe.
Tàng Thanh Phong biến sắc, bật thốt lên:
- Mẹ nó!
Ông ta biết rằng không ổn, Tử điện đao trong tay phải giương lên, thah đao đã lại lần nữa lóe ra quang hoa tự nổ, khiến Ngạo Sí Hổ và Chu Vận cũng không dám tới gần.
Ầm, tiếng nổ kịch liệt vang lên, một ánh đao lại từ trên trời giáng xuống, hung hăng trảm vào sau lưng Tàng Thanh Phong.
Kim quang mãnh liệt.
Một đao kia không thể hoàn toàn chém Tàng Thanh Phong làm hai đoạn, nhưng cũng phá hủy hoàn toàn giáp Thiên Thần.
- Đường Kiếp.
Tàng Thanh Phong tức giận gầm lên.
Tay trái vừa lật, một lá bùa bay ra, nghênh đỡ chiến kích của Hà Trường An, lúc bùa phát ra quang hoa vạn trượng, Hà Trường An dùng một kích toàn lực cũng không thể đánh tan nó, đồng thời tay phải Tàng Thanh Phong xuất hiện một thanh loan đao huyết sắc, ném về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp cấp tốc né tránh, đồng thời thả ra một đám pháp ấn ngăn cản, để tránh nó tự nổ.
Tàng Thanh Phong thét lên, tiếp tục phóng về phía Nam Ngưng Giang.
Nam Ngưng Giang biết rằng không tốt, lúc này đây người này đánh về phía mình, kiếm trong tay kéo ra tảng lớn kiếm hoa.
Tàng Thanh Phong lại như mãnh hổ hạ sơn, tru lên lao xuống, tay phải ngưng kết ra hàn quang như kim loại, trực tiếp chụp được kiếm của Nam Ngưng Giang. Nam Ngưng Giang biết rằng không hay, trong miệng phát ra tiếng huýt gió trầm thấp lùi về phía sau.
Tàng Thanh Phong cay nghiệt nói:
- Chạy được không?
Tay phải đột ngột vươn dài ra, hướng về phía cổ họng Nam Ngưng Giang.
Ngay trong chớp mắt, Nam Ngưng Giang đột nhiên quăng kiếm, hai tay ảo hóa ra một mảnh trảo ảnh, tấn công về phía Tàng Thanh Phong.
Cầm nã thủ!
Tàng Thanh Phong không nghĩ tới tiểu tử này còn có can đảm này, cũng dám tấn công lại mình.
Chỉ có điều, chiêu này hữu dụng không?
Trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc dữ tợn, tay Tàng Thanh Phong vẫn như trước vỗ ra.
Ngay sau đó thủ trảo chạm vào nhau, chợt nghe một trận răng rắc giòn tan vang lên, hai tay Nam Ngưng Giang bị Tàng Thanh Phong đánh gãy. Nhưng trong lúc đánh gãy tay gã, Tàng Thanh Phong ngạc nhiên phát hiện, cánh tay của mình vẫn bị bắt được.
Bị hai tay đã gãy của Nam Ngưng Giang bắt lấy, một đạo quang hoa dọc theo cánh tay của Nam Ngưng Giang chạy tới, như dây thừng trói cánh tay của Tàng Thanh Phong lại.
Đó là chân chính thi triển Cầm nã thủ đấy, không phải dùng hai tay nắm giữ, mà là dùng kinh mạch bắt đầu khởi động linh khí như sợi dây.
- Grào!
Tàng Thanh Phong phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.
Sợi dây linh khí trói buộc ông ta sắp đứt lìa.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ông ta khựng lại, chiến kích của Hà Trường An đã đánh tan kim quang của bùa hộ mệnh, cùng lúc đó công kích từ những người khác cũng đã tới.