Ánh sáng tia sét chói lóa, Liệt Ngọc Trảo của Chu Vận đã đụng vào thiết quyền của Tàng Thanh Phong, Chu Vận cố nhiên bị đẩy lui lại, còn Tàng Thanh Phong chỉ lui lại nửa bước.

- Ngũ tuyệt lôi quyền? Vạn độc thủ?
Sắc mặt của Hà Trường An khẽ biế:
- Ngươi và Bí Lôi Tông, Xích Luyện Môn có quan hệ gì?

Tàng Thanh Phong cười to:
- Có pháp thuật của bọn họ, thì nhất định phải có quan hệ với bọn họ sao? Ha ha, ngu ngốc! Vậy ngươi hãy nhìn đây.

Ngón tay Tàng Thanh Phong búng ra, một đạo chỉ phong bắn về phía trọng kiếm của Ngạo Sí Hổ.

- Liệt Ngọc Chỉ.
Đường Kiếp và Chu Vận đồng thanh kêu lên.

Ngay sau đó, thân hình Tàng Thanh Phong quay lại, vừa lúc Hư Minh Nguyệt đang đâm một kiếm tới, Tàng Thanh Phong không hề có ý trốn tránh, tùy ý để kiếm này đâm trúng người mình. Sau khi thanh kiếm đâm vào người Tàng Thanh Phong liền cong lại, không thể đâm xuyên qua, trái lại Tàng Thanh Phong vung lại lên, một ngọn lửa đánh trên người Hư Minh Nguyệt, đánh bay nàng ra ngoài.

Dưới quần áo tả tới, xuất hiện một chút kim quang.

- Thiên Thần Giáp.
Mọi người đồng thanh hô lên.

Tàng Thanh Phong đã cười lớn, liên tiếp bổ ra ba chưởng, không ngờ đều là tiên pháp nổi danh của các môn phái, thậm chí một số pháp thuật của Thiên Nhai Hải Các, Thiên Tình Tông, lão nhân này cũng biết.

Lúc này, thấy ông ta lấy một địch lại tất cả mọi người, hoàn toàn không chút e sợ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra các loại tiên pháp thành danh, hơn nữa từng chiêu chính tông đều dũng mãnh, có chút thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả môn phái đó.

Mọi người không hiểu, duy chỉ có Đường Kiếp hiểu, Tàng Thanh Phong thân là chủ luân hồi, thân thể có lẽ chỉ mới vài trăm năm, nhưng linh hồn đã tồn tại cả vạn năm. Luân hồi trong thời gian dài như vậy, khiến thực lực của Tàng Thanh Phong tuy không thể đạt tới đỉnh cao, nhưng lại khiến ông ta có khiến thức sâu rộng hơn bất cứ kẻ nào. Những tiên pháp này đều từng lưu lại trong ký ức ông ta, có chút thậm chí là thượng cổ tiên pháp lưu truyền lại.

Có thể nói, người này kiến thức phong phú, trí nhớ sâu rộng, bản thân ông ta chính là một kho sách.

Từ góc độ này mà nói, những pháp bảo đan dược mà Tàng Thanh Phong sử dụng lúc trước đều có thể lý giải được.

Chính như lời ông ta trước đó, vạn năm luân hồi, mặc dù thực lực không thể nâng cao, nhưng kiến thức lại uyên bác, đan phù trận khí không gì không tinh thông.

Nếu là đan phù trận khí không gì không biết, vậy không hỏi cũng có thể biết, người này nhất định cũng sẽ tự tạo ra các bảo bối cho mình. Nếu không phải là vì hạn chế bởi nguyên liệu, thì ngay cả thần trân đạo binh ông ta cũng có thể tạo ra, cho nên ngoại trừ là một kho sách, ông ta cũng đồng thời là một kho báu.

Có thể nói, luận thực lực tu vi, ông ta không cao hơn Hà Trường An nhiều, đây là bởi vì cảnh giới Hóa Hồn, Hà Trường An đã ở đỉnh cao. Dưới tình huống như vậy, Tàng Thanh Phong cũng chỉ có hạn, không thể siêu việt được. Nhưng khi độ cao không đủ, thì có thể dùng chiều rộng để bù lại. Tàng Thanh Phong nhớ được nhiều thứ hơn bất cứ ai, thủ đoạn thì đủ kiểu, đủ loại, khiến người ta hoa cả mắt.

Ông ta giống như một hợp thể cường nhân, toàn bộ thuộc tính cùng lúc xuất hiện, còn có được nguyên bộ kỹ năng, các loại đại chiêu tùy ý phóng ra, còn kèm theo cả đại lượng dược vật, đầy giỏ xuất ra, trình độ khủng khiếp thế nào thì chỉ cần nghĩ là đủ hiểu.

Lúc này Tàng Thanh Phong còn chưa dốc toàn lực ứng phó tác chiến, nhưng có thể tưởng tượng, khi ông ta chân chính phát uy thì sẽ có năng lực cường đại thế nào.

Nghĩ tới điểm này, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Thời khắc này Hà Trường An hiển nhiên cũng ý thức được đối thủ trước mắt không tầm thường.

Đó là một đối thủ không thể dùng lẽ thường hình dung, ông ta bị trúng độc làm cho thế cục lập tức chuyển biến.

Lúc này mọi người vẫn còn đang chiến đấu với Tàng Thanh Phong, Tàng Thanh Phong chỉ cười ha hả trái đánh ra một chưởng, phải bổ ra một quyền, ngẫu nhiên huy động đao kiếm, giống chơi hơn là chiến đấu, trong tiếng cười tràn đầy tự tin.

Tuy nhiên bóng dáng nhìn như kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng kỳ thực Tàng Thanh Phong vô cùng cẩn thận. Ông ta thực tế là đang đơi, đợi độc tố xâm nhập toàn bộ cơ thể Hà Trường An, sau đó Hà Trường An trở nên suy yếu vô lực, lúc đó mới dốc toàn lực giải quyết đối thủ.

Bởi vì biết rõ người đứng đầu lục đại phái có thực lực thế nào, đối thủ như vậy nếu chân chính khởi xướng uy lực, mặc dù là ông ta thì cũng phải cẩn thận chú ý.

Nhưng ông ta không ngờ tới, chính lúc này, Hà Trường An lại đột nhiên ngẩng đầu.

Nhìn về phía Đường Kiếp.

Ánh mắt mang theo thâm ý hàm súc:
- Tại sao ngươi con không ra tay?

Đường Kiếp ngẩn ra.

Không riêng gì ông ta, ngay cả Tàng Thanh Phong cũng ngẩn người, nhìn về phía Đường Kiếp.

Ông ta tất nhiên là nhận ra người này, thiên tài Tiền Anh Thần của Thú Luyện Môn, bị Đường Kiếp đánh đập thương tích đầy mình, suýt chút nữa đã chết.

Từ đầu tới cuối, ông ta không hề đặt người này ở trong mắt.

Nhưng thời khắc này, Hà Trường An nhắc nhở, lại khiến trong lòng của ông ta đột nhiên giật mình, mẫn cảm cảm nhận được một tia không ổn.

Quang hoa trong đôi mắt hiện lên, Tàng Thanh Phong gần như theo bản năng phát động động sát.

Ông ta trải qua vạn năm, độ tinh thông có lẽ không cao, nhưng năng lực nắm giữu thực khiến người ta phải ghen tỵ. Động sát vô cùng quan trọng, tất nhiên ông ta cũng cực am hiểu, thời khắc này vừa mowiss nhìn tới, cả người đột nhiên rung một cái thật mạnh, thất thanh kêu lên:
- Đường Kiếp!

Lời này vừa thoát ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, cuộc chiến vì vậy mà khựng lại một chút, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp.

Vai Đường Kiếp rung rung, cất tiếng cười ha hả.

Trong tiếng cười, hắn cuối cùng đã khôi phục lại diện mạo của mình.

Nhìn thấy Tiền Anh Thần biến thành Đường Kiếp, tất cả mọi người đều hóa đá, Nam Ngưng Giang gần như không dám tin vào hai mắt của mình, gã vẫn chưa tìm được người, không ngờ lại là người ở ngay dưới mắt của mình.

Kim Ngọc Đường lại sợ tới mức nhảy dựng lên, muốn chạy trốn, lại bị Đường Kiếp bắt làm con tin, sau đó nói với Hà Trường An:
- Ông đã phát hiện từ lâu?

- Không phải từ lâu, vốn định tìm cơ hội thích hợp dụ ngươi ra mặt, không ngờ bị lão đầu tử này quấy nhiễu. Đường Kiếp, nếu ta đoán không sai, người này không cùng một đường với ngươi. Chuyện hôm nay, rõ ràng là người này đã có dự mưu từ lâu, ông ta muốn giết chúng ta, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tàng Thanh Phong kỳ quái cười rộ lên:
Hà Trường An không ngờ ngươi cầu ai không cầu, lại đi cầu Đường Kiếp, hắn làm sao có thể giúp đỡ các ngươi chứ?

- Không.
Ngoài dự liệu, Đường Kiếp lại trả lời:
- Nếu nhất định phải chọn, ta sẽ chọn giúp đỡ Thiên Thần Cung, trên thực tế ta vừa rồi cũng đã nghĩ tới chuyện xuất thủ.

- Cái gì?
Tàng Thanh Phong ngẩn người, giận dữ nhìn Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ngươi điên rồi. Nếu không có lão tử, bảo bối Hứa Diệu Nhiên làm sao có thể gặp ngươi được? Chỉ sợ đã chết ở Thiên Thần Cung từ lâu rồi.

Đường Kiếp cười lạnh nói:
- Ông chỉ là vì chính mình. Ông cứu Diệu Nhiên là sợ ta bởi vì Diệu Nhiên mà rơi vào trong tay Thiên Thần Cung. Ông cần người của Thiên Thần Cung đến nơi đây, giúp ông mở đường, đồng thời cũng tế kiếm cho ông, nếu ta bị bắt, như vậy người của Thiên Thần Cung sẽ rời đi, chuyện này không có lợi cho ông. Cho nên ông mới đóng giả kẻ điên ra tay, lợi dụng ta tiếp tục hấp dẫn người của Thiên Thần Cung, không tăng binh, cho tới khi thỏa mãn số lượng mà ông cần. Hiện giờ phong tỏa của Vô Lượng kiếm đã được gỡ, tất cả những kẻ đáng chết cũng đều chết hết, kế tiếp phải làm tất nhiên là là thủ tiêu tất cả những người biết bí mật của ông. Dưới tình huống như vậy, ông tất nhiên không cần phải giúp ta, ngược lại là phải suy xét giết chết ta mới đúng.

Trên mặt của Tàng Thanh Phong hiện lên sát khí:
- Tiểu tử thối, biết là không gạt được ngươi mà. Tuy nhiên dù thế nào, ngươi giúp Thiên Thần Cung thì có lợi gì chứ?

- Không có lợi gì cả. Nhưng ít nhất nếu muốn chạy trốn khỏi họ, dễ hơn chạy trốn từ trong tay ông đi.
Đường Kiếp cười nói.

Cổ họng của Tàng Thanh Phong càng phát ra âm thanh sắc nhọn:
- Ngươi dám xem thường ta.

Trong giọng nói lại lộ ra sự đắc ý.

- Nào dám xem thường.
Đường Kiếp thở dài:
- Đối mặt với Huyền Vũ chuyển thế, ai lại dám xem thường chứ?

- Ngươi nói cái gì? Huyền Vũ chuyển thế?
Mọi người đồng thời kinh ngạc hô lên.

Tàng Thanh Phong đầu tiên ngẩn ra, sau đó hắc hắc mỉm cười nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, thậm chí điều này cũng đoán ra được. Tuy nhiên đã biết thì sao chứ, cuối cùng cũng đều phải chết cả.

Thời khắc này, ông ta cũng không giấu giếm sát ý của bản thân nữa, linh triều toàn thân tăng vọt, cả đại điện đều bị khí thế của ông ta che lấp.

Khí thế kia như có thực thể, ép tất cả mọi người, khiến mọi người không thể đứng vững. Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi lui lại vài bước, ngay khi tiếp cận với cửa chính đại điện, chỉ thấy tay Tàng Thanh Phong vung lên, cửa đại điện đã ầm ầm đóng lại, khóa tất cả mọi người ở trong điện.

Tàng Thanh Phong âm trầm nói:
- Tất cả các ngươi, ai cũng đừng nghĩ sẽ rời được khỏi nơi này.

- Con mẹ ngươi.
Ngạo Sí Hổ sát khí lóe lên:
- Huyền Vũ chó má gì chứ, ta liều mạng với ngươi.

Kiếm quang trong tay chợt khởi, chém ra từng đạo kiếm quang điên cuồng.

Lúc này đây, gã xuất chiêu không còn nhanh nhạy sấm sét nữa, mà tương đối chậm, giống như đang vung một vật rất nặng. Nhưng khi đối mặt với thế công chậm như vậy, sắc mặt của Tàng Thanh Phong trở nên ngưng trọng.