Trong đại điện trung ương.

Câu nói “giết sạch các ngươi” của Tàng Thanh Phong quanh quẩn trên không trung, vang vọng bốn phía, khiến mọi người chấn kinh.

Mặc dù một đường tới đây thương vong vô số, đến được đại điện đã có vô số người chết, nhưng lúc này vẫn còn Hà Trường An, còn lão quản gia, Nam Ngưng Giang, Chu Phương Hoa, Ngạo Sí Hổ, "Tiền Anh Thần" một đống cao thủ, ngoài ra còn có hai gã chiến tướng Điệp Huyết đường, Hà Trường An còn dẫn theo hai gã nô bộc hực lực không kém, cuối cùng chính là Kim Ngọc Đường, tổng cộng mười hai người.

trong mười hai người bao gồm hai vị Hóa Hồn, một vị Tâm Ma, còn lại đều là Chân Nhân Linh Hoàn kỳ, thực lực hùng hậu, đủ để càn quét một môn phái cỡ trung, chớ nói là còn có người như Hà Trường An tồn tại, một mình ông ta có thể địch được hai đến ba Hóa Hồn.

Nhưng mà đối mặt với một đám người như vậy, Tàng Thanh Phong lại mạnh miệng nói mình sẽ giết sạch toàn bộ.

Ngay cả người trầm tĩnh như Hà Trường An, trên mặt cũng không khỏi hiện ra sự giận dữ:
- Ta xem ngươi làm thế nào để giết sạch bọn ta.

Tay phải ông ta dựng thẳng, tạo ra mấy chưởng ấn trong không trung, đẩy về phía trước, một cỗ chưởng kình phun ra. Chưởng kình hùng hồn mà không cuồng loạn, sắc bén mà ổn định, nhìn bình thản, kỳ thực mang theo đại khí mà đến.

Một chưởng này ngay cả Tàng Thanh Phong cũng không nguyện cứng rắn chống đỡ, ông ta gào to một tiếng, ném Vô Lượng kiếm đi, kiếm kia bay lên không trung, tiếp tục tản ra năng lực huyết sắc, duy trì khe nứt huyết sắc kia khuếch trương.

Đồng thời cổ tay Tàng Thanh Phong lật ngược lại, trong tay đã có một thanh trường thương bàn long, đâm về phía Hà Trường An.

Thương lưu hùng hồn nghênh đỡ chưởng kình của Hà Trường An, như rồng thét, mũi thương thả ra quang hoa rực rỡ, không những chặn đứng chưởng kình của Hà Trường An, thậm chí còn có xu thế phản kích, thoạt nhìn cũng là một kiện pháp bảo.

Tàng Thanh Phong sừng sững cười lạnh, thoạt nhìn có vẻ tiếp đỡ chưởng kình của Hà Trường An vô cùng dễ dàng thoải mái.

Cùng lúc đó, lão quản gia cũng Chu Vận cũng vọt lến, hai móng vuốt đồng thời lộ ra dòng khí màu đen bao quanh chụp về phía Tàng Thanh Phong. Nếu Tàng Thanh Phong muốn giết sạch bọn họ, mọi người tất nhiên là sẽ không khách khí với ông ta. Khi Chu Vận ra tay, thì Ngạo Sí Hổ, Hư Minh Nguyệt, Nam Ngưng Giang, Chu Phương Hoa đều ra tay, trong đại điện lập tức chớp lóe lên quang hoa chói lóa.

Đối mặt với công kích của cả đám người, Tàng Thanh Phong chỉ cười ha hả.

Thân hình quay tít một vòng, tránh thoát một kích của Chu Phương Hoa, đồng thời ông ta nhấc trường thương lên, phi về phía Hà Trường An và hai gã nô bộc, tay trái ông ta khẽ nhấc, trong tay xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu bạc, thuận tay ném về phía trước. Trước mắt Hư Minh Nguyệt, Nam Ngưng Giang, Chu Phương Hoa cùng hai gã chiến tướng Điệp Huyết đường đồng thời xuất hiện kiếm ảnh, chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại. Cùng lúc đó trong tay phải Tàng Thanh Phong cũng xuất hiện một trường đao màu tím, ông ta bổ xuống, một đạo quang hoa hình cung xé gió bay vút về phía Ngạo Sí Hổ.

- Không gian thiết cắt?
Ngạo Sí Hổ kinh hô, tránh lui. Đạo quang trảm hình cung đã trượt theo thân thể gã, đánh lên bức tường phía sau, trên bức tường lưu lại một vết cắt hình cung khủng bố, sâu hoắm.

Quả nhiên là pháp thuật Không gian thiết cắt.

Chỉ trong chốc lát, Tàng Thanh Phong vừa tiếp nhận công kích liên tiếp của mọi người không nói, ngược lại còn bức lui đám người Ngạo Sí Hổ. Ngoại trừ Đường Kiếp và Kim Ngọc Đường không ra tay, những người khác đều bị Tàng Thanh Phong đánh lui, trong lòng mọi người cả kinh, không ngờ kẻ này mạnh như vậy.

Chỉ riêng về vũ khí, ông ta đột nhiên lấy ra ba kiện, mà mỗi thứ đều là pháp bảo cực phẩm.

Ngay sau đó, Tàng Thanh Phong cười ha hả một hơi.

Tiếp đó, ông ta vứt đao, quẳng kiếm, đao kiếm đột nhiên biến mất không dấu vết, không ngờ sau đó xuất hiện công kích mọi người, giống như trường thương lúc trước. Trên không trung quần chiến với mọi người. Không biết ông ta phát động pháp thuật gì, chỉ thấy một cỗ khí lạnh dầy đặc tràn lan, lan tỏa khắp cả đại điện.

Băng sương khiến cho động tác của mọi người chậm lại, ngay sau đó thân thể Tàng Thanh Phong lóe lên, xuất hiện ngay sau lưng Chu Phương Hoa, hắc hắc nói:
- Giết kẻ yếu trước.

Đơn chưởng như đao, một kích tấn công về phía bụng Chu Phương Hoa.

Chu Phương Hoa muốn tránh, nhưng lại phát hiện ánh mắt quỷ dị của Tàng Thanh Phong lóe lên quang hoa, ánh mắt nhìn về một điểm. Lúc này, nàng tâm thần rung động, quên mất tránh né, ngay sau đó bàn tay của Tàng Thanh Phong đã hung hăng đâm vào trong cơ thể Chu Phương Hoa.

- Phương Hoa.
Nam Ngưng Giang đau xót kêu lên.

Bàn tay đầy máu tươi rút ra khỏi cơ thể Chu Phương Hoa, Tàng Thanh Phong tiện tay hất đi, máu văng ra khắp nơi, Chu Phương Hoa đã lảo đảo ngã trên mặt đất.

Tàng Thanh Phong ha hả cười to:
- Dùng máu của các ngươi, để gia tốc khởi động Huyết Hà giới mở ra.

Rầm rầm rầm rầm!

Vô số đạo chưởng phong, chỉ phong dùng tốc độ sấm sét tấn công Tàng Thanh Phong.

Tàng Thanh Phong đang muốn tránh né, lại phát hiện không gian ở đây đã bị phong ấn, phát ra một tiếng kêu nhỏ:
- Vẫn còn có người phát động cấm bay.

Khi nói chuyện, đồng thời tay ông ta cũng không chậm, bà tay lật lại, hai ngón tay trái kẹp một lá bùa.

Nương theo quang hoa từ lá bùa thả ra, một đạo kim quang bảo hộ xuất hiện, tất cả công kích đều đánh lên vòng bảo hộ kia, nhưng không thể làm Tàng Thanh Phong bị thương dù chỉ một chút.

Ngay sau đó, lá bùa kia cháy thành tro biến mất, Tàng Thanh Phong cười hắc hắc lần nữa, đồng thời tay phải bắn ra, mấy chiếc phi châm đã bắn ra, bay về một gã nô bộc.

Người này ánh mắt cực tinh tường, chỉ liếc mắt đã biết cấm bay là do nô bộc của Hà Trường An làm.

Chỉ có điều phi châm đánh vào trên người nô bộc kia, chỉ phát ra tiếng leng keng nhỏ, nhưng lại không thể làm gì đối phương, chỉ thấy trên cơ thể người nô bộc kia kim quang lóng lánh, rõ ràng chính là giáp Thiên Thần đã ngăn cản được một kích này, xem ra cũng là một pháp bảo cấp thượng phẩm.

Tàng Thanh Phong thở dài:
- Qủa nhiên là người của Thiên Thần cung, đáng ghét, khó xử lý.

Nói thì nói vậy, nhưng thân hình ông ta lại lóe lên, lần này nhằm về phía Hư Minh Nguyệt, lại định thực hiện chiêu cũ. Bất quá, lần này mọi người đã có chuẩn bị, ngay tại khi ông ta xông lên, Hà Trường An ở xa đã đánh ra một quyền, khiến Tàng Thanh Phong chấn động hất ngược ra.

Quyền kình nhìn có vẻ đơn giản, nhưng sau khi Tàng Thanh Phong đón đỡ một quyền này, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, sau đó lập tức trở lại như cũ.

Ánh mắt hung ác lóe lên, Tàng Thanh Phong hung dữ nói:
- Được rồi, ta thừa nhận các ngươi cũng có chút tài.

Ông ta tức giận, Hà Trường An lại càng thêm khiếp sợ.

Vừa rồi một quyền của ông, nhìn có vẻ không có gì mạnh mẽ hay tuyệt chiêu gì cả, nững cũng không hề lưu thủ. Nhưng không nghĩ tới, đánh ên người của Tàng Thanh Phong, thậm chí ngay cả tổn thương ông ta cũng không làm được, rốt cuộc phòng ngự của kẻ này mạnh mẽ thế nào?

Đường Kiếp đối với chuyện này thì không thấy kỳ lạ.

Từ khi hắn biết Tàng Thanh Phong, liền biết người này mạnh về phòng ngự.

Hà Trường An có thể một quyền khiến ông ta bị thương, đã biểu hiện thực lực của ông ta.

Tuy nhiên, chân chính khiến Đường Kiếp giật mình chính là phương pháp chiến đấu của ông ta.

Di chuyển mơ hồ, phong cách quỷ dị, còn có pháp bảo ném ra như không cần tiền, tựa hồ đang biểu thị điều gì, nhưng Đường Kiếp nhất thời không nhận ra. Nếu như đã không biết, vậy hắn cứ ở bên xem nhiều một chút, dù sao cũng không phải bằng hữu, Đường Kiếp vui vẻ xem kịch. Cùng với Kim Ngọc Đường đứng ở phía xa, cũng không nhúng tay vào, với danh nghĩa mỹ miều: “Bảo hộ Kim công tử”.

Thời khắc này, một quyền vô công, Hà Trường An hiển nhiên vô cùng nổi giận.

Ông ta phát ra tiếng gầm rú trầm trầm, một đạo kim quang sắc bén dưới chân ông ta dâng lên.

Đại uy đức thủ hộ kim hoàn.

Cùng lúc đó, các khớp xương của Hà Trường An phát ra tiếng khanh khách giòn vang, thân hình của ông ta chợt trở nên cao lớn, cả người cũng phóng đại theo.

Vô tướng thiên ma công.

Vô tướng thiên ma công cũng không phải công pháp của Thiên Thần Cung, mà là do Hà Trường An nhiều năm du ngoạn thiên hạ ngẫu nhiên có cơ duyên đoạt được. Một khi thi triển, uy lực vô biên, sức sát thương cực lớn.

Bình thường Hà Trường An chiến đấu, phần lớn là một quyền một cước đã giải quyết được vấn đề, có rất ít người có thể bức ông ta sử dụng Vô tương thiên ma công.

Nhưng thời khắc này, Hà Trường An cuối cùng bắt đầu chiến đấu nghiêm túc.

Hà Trường An rít lên một tiếng, sau đó lại đánh ra một quyền.

Quyền phong hiển hách, mang theo một cỗ khí kình màu đen, mãnh liệt cuốn về phía Tàng Thanh Phong.

Đối mặt với quyền triều hắc ám này, sắc mặt của Tàng Thanh Phong cũng trở nên nghiêm túc:
- Thế này mới thú vị.

Khi nói chuyện, đồng thơi Tàng Thanh Phong cũng đẩy ra một chưởng.

Hai quyền chưởng giao nhau, chợt nghe tiếng nổ ầm ầm phát ra, thân thể Tàng Thanh Phong run lên đột nhiên bay ngược ra phía sau, va mạnh vào vách điện đối diện, khiến cả đại điện run lắc một hồi.

Một quyền của Hà Trường An uy lực lại lớn như vậy.

Nhưng mà sau khi chiếm thế thượng phong, thân thể Hà Trường An cũng run lên, rống to một tiếng:
- Đê tiện!
Thân mình mãnh mẽ lui về sau mấy bước.

Nhìn tới tay phải ông ta, lúc này trở nên đen thùi sưng tấy.

Có độc.

Tàng Thanh Phong cười ha ha, từ mặt đất bò dậy. Trúng phải Vô tướng thiên ma quyền của Hà Trường An, một cánh tay của Tàng Thanh Phong cũng tràn đầy máu tươi, khuỷu tay cũng lộ ra xương cốt.

Ông ta hoàn toàn không chú ý, tay trái vỗ vỗ, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chiếc bình ngọc màu trắng, tay bắn ra, một viên thuốc rơi vào trong miệng Tàng Thanh Phong.

Nuốt xuống, cánh tay bị thương của Tàng Thanh Phong không ngờ dùng tốc độ mắt thường thấy được đang liền lại, Tàng Thanh Phong cười to nói:
- Đê tiện? Vạn độc thủ của ta tinh luyện vô số độc dược thiên hạ mới vất vả luyện thành, là một pháp môn, chứ không phải hạ độc trong chén dùng thân phận bằng hữu khuyên ngươi uống, có gì mà đê tiện chứ? Nếu không phải ta dùng Vạn độc thủ, ngươi cho rằng có thể làm ta bị thương như vậy sao?

Nói xong Tàng Thanh Phong tiện tay đánh ra một quyền:
- Ngũ tuyệt lôi quyền.