Chu Vân đưa ra tinh hạch rõ ràng không giống với tinh hạch lúc trước Đường Kiếp lấy được.

Tinh thể trong suốt, bên trog còn có sương khói mờ ảo, không ngừng chuyển động, thường thường cuộn hóa ra hình thù yêu vật, đó chính là yêu hồn.

Làm con rối thú thành hình dáng thần thú, không có nghĩa là yêu hồn của nó cũng là thần thú. Trên thực tế có làm thế nào cũng chỉ là bắt chước theo hình dạng, xem yêu hồn trong tinh hạch thuộc loại yêu thú hóa hồn đại yêu nào, như vậy, lực lượng này cũng rất kinh người rồi.

Đường Kiếp cất tinh hạch đi, thuận tiện thu thập cả những nguyên liệu đã bị phá nát.

Tuy rằng những vật liệu này đã bị phá nát không thể sử dụng, nhưng bản thân nó cũng là thứ đồ tốt.

Người tu không có khả năng làm cho nguyên liệu bị vỡ vụn trở thành nguyên trạng, nhưng thiên nhiên thì có thể. Chỉ cần thu thập tất cả, đặt vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mặc cho hư hỏng hay tiêu vong, chúng sẽ tự phát huy tác dụng của chính mình.

Đã không có con rối thú cản đường, không lâu sau, Tử la thiên cương trận cũng bị phá.

Cửa lớn đại điện trung ương từ từ mở ra.

Hà Trường An quơ quơ tay:
- Đi thôi.

Ông ta vung ống tay áo lên, muốn một kẻ dò dường tiến lên, nhưng lại phát hiện không ai động đậy.

Quay đầu lại nhìn về phía sau, có lẽ đám dùng để dò đường đã chết hết, nguyên bản đội ngũ hơn trăm người, chỉ còn lại ít ỏi hai ba mươi người, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Nét mặt già nua của Hà Trường An dài ra, cuối cùng chỉ vào một gã tôi tớ bên cạnh Kim Ngọc Đường, nói:
- Ngươi đi trước dẫn đường.

Dưới Thiên Tâm, hiện giờ cũng chỉ có Kim Ngọc Đường và đám người hầu của gã, hơn nữa họa là do Kim Ngọc Đường gây ra, không dùng người của gã thì dùng người của ai? Nếu không phải nể mặt Huyết Sát Chân Quân, thì Hà Trường An chắc chắn chỉ hận không thể khiến gã đi trước dẫn đường.

Người hầu kia chỉ có thể tiến lên phái trước, thả ra một yêu hổ mở đường.

Yêu hổ đi vào đại diện vài bước, chợt nghe tiếng khách rất nhỏ vang lên, cột trụ ở hai bên cung điện bắn ra vô số cương châm, biến yêu hổ thành con nhím, yêu hổ không kêu nổi một tiếng, lập tức chết đi.

Hà Trường An khẽ vẫy tay, cương châm trên thi thể bay vào trong tay ông ta, liếc qua liền nói:
- Đây là dùng cửu thiên đàm kim mặc vân thạch chế thành, bên trên còn có đạo vân, có thể phá vỡ lồng hộ pháp, không thể cứng rắn chống đỡ. Đúng là Vạn Giới Vương Đình, chỉ một cơ quan nhỏ đã kinh người đến vậy.

Nói xong ngoắc tay lệnh một kẻ nữa tiến lên dò đường.

Kẻ tôi tớ đó nguyên bản có ba con yêu vật, nhưng trên đường tới đây đã chết mất hai, yêu hổ giờ cũng chết nốt, không có yêu vật tiếp tục dò đường. Gã nhìn Hà Trường An cầu cứu, trong lòng hi vọng Hà Trường An có thể đổi người khác, nhưng Hà Trường An chỉ nói:
- Tiếp tục.

Đệ tử Thú Luyện Môn không còn có yêu vật, cơ bản vô giá trị, Hà Trường An cũng không chút khách khí sử dụng nốt chút giá trị cuối cùng, dùng làm kẻ chết thay.

Người hầu kia chỉ co thể run rẩy tiến lên trước, cuối cùng khi gã đi qua hai cột trụ, không hề thấy cương châm bắn ra.

Mọi người đi phía sau gã, đi tới trước xác hổ yêu, Đường Kiếp như thường lệ, thu hồi xác con hổ, ngay cả cương châm cũng mang đi. Kim Ngọc Đường thấy vậy kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi đang làm cái gì vậy?

- Đám cương châm này đều là dùng tài nguyên hiếm có làm thành đấy, thu thập lại sẽ có lúc cần dùng, hơn nữa xác hổ yêu cũng không tệ.

Kim Ngọc Đường thực sự kinh ngạc:
- Ngươi từ khi nào thì thay đổi thành kẻ nghèo như vậy?

Đường Kiếp trợn mắt không thèm để ý tới gã.

Nếu đổi lại là người khác sẽ cảm thấy Tiền Anh Thần biến hóa kỳ quái, nhưng Kim Ngọc Đường lại vĩnh viễn không nghĩ nhiều được như vậy.

Kẻ nô bộc kia chỉ đi được một đoạn, không hẳn là xa, thì chỉ thấy từ phía trên đã hạ xuống một lưỡi đao hình cầu, khá giống với Vân Tùng Thiên Đao của Đường Kiếp. Tuy nhiên lần này gã may mắn, bởi Hà Trường An luôn cẩn thận chú ý, nên kịp thời ra tay, chém đứt lưỡi đao làm hai nửa, đồng thới đánh bay kẻ nô bộc ra, cứu thoát gã một mạng.

Đáng tiếc, tránh được mùng một, không tránh được ngày rằm.

Tiếp tục đi vào trong, chất dịch màu vàng, từ trong lòng đất thấm ra, khiến người nô bộc thống khổ chết trong đau đớn, lúc này ngay cả Hà Trường An cũng không cứu được gã.

Từ trong đại điện đến nội điện, suốt cả con đường là cạm bẫy trùng trùng.

Nếu như nói đại điện ở bên ngoài, bởi vì không có chuẩn bị, nên thực ra ít nguy hiểm, vậy thì ở bên trong đại điện, nguy hiểm liền tăng lên gấp mười lần.

Hơn nữa uy lực cực lớn, có rất nhiều cạm bãy, mặc dù là Hà Trường An cũng không có cách nào kháng cự lại được.

Giống như cơn mưa cương châm lúc trước, mặc dù có thể xuyên thủng vòng bảo hộ, nhưng Hà Trường An ít nhất còn có thể kháng trụ, nhiều nhất là chịu thương tổn chứ không giết chết được ông ta, nhưng càng vào sâu bên trong, có những cạm bẫy gặp phải, ngay cả Hà Trường An cũng không chống đỡ nổi.

Lúc này sau khi tới đây, càng tiến vào trong, những cạm bẫy lại càng kinh người.

- A.
Cùng với tiếng kêu la sắc nhọn thảm thiết, lại một gã tôi tớ ngã trong vũng máu.

Một ánh đạo quỷ mị xuất hiện, trảm ngang eo gã, chém đôi gã thành hai mảnh, lưỡi đao hình cung mang theo sát ý lạnh lẽo, sau đó tan biến vào không trung.

Không có ai biết nó từ đâu tới, cũng không ai biết nó có thể xuất hiện lần nữa hay không, càng không có người nào biết bản thân mình có thể chống đỡ được lưỡi đao tử thần kinh khủng kia không.

Mọi người không thể không từ bên ria tiến vào.

Hà Trường An vẫn muốn nô bộc mở đường, Ngao Sí Hổ đành gian nản trả lời:
- Không còn ai cả.

- Cái gì?
Hà Trường An ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng bên cạnh Kim Ngọc Đường còn có lão quản gia và Ngạo Sí Hổ còn nô bộc thì đã chết sạch. Nếu lúc này quay đầu nhìn lại con đường mà họ vừa đi qua, liền phát hiện cả đường đầy máu tươi, nhưng lại không hề có thi thể một cách quỷ dị —— bởi vì thi thể đều bị Đường Kiếp thu thập hết rồi.

Hà Trường An dài mặt ra, ánh mắt đảo qua mọi người.

Mọi người cùng đồng thời run lên.

Mỗi người đều biết rằng, đi đến một bước này, kỳ thực không còn đường quay đầu lại nữa.

Hà Trường An sẽ không từ bỏ, nên con đường này nhất định phải tiếp tục đi tiếp.

Vấn đề là ai trở thành người được lợi, ai là người bỏ mệnh tại đây.

Những người dưới bậc Thiên Tâm, toàn bộ đã chết sạch.

Thiên Tâm trở lên, cũng đã chết rất nhiều.

Hiện tại xem ra, ít nhất còn phải chết thêm vài người nữa.

Ánh mắt chuyển động ở trên đám người, cuối cùng Hà Trường An chỉ vào người đứng sau Ngạo Sí Hổ, nói:
- Ngươi lên.

Người này chính là một trong năm Linh Hoàn Chân Nhân mà Ngạo Sí Hổ mang tới, thời khắc này nghe thấy Hà Trường An nói vậy, sắc mặt gã trắng bệch:
- Hà đại nhân, ta là người của Thú Luyện Môn, không chịu sự sai khiến của ngài.

Hà Trường An vung tay lên, một cánh tay đã vươn dài ra, túm lấy cổ họng của Linh Hòan Chân Nhân kia, sắc mặt Hà Trường An lãnh khốc nói:
- Dò được, hoặc là chết.

Giờ khắc này, Hà Trường An cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt tàn nhẫn ác nghiệt của gã.

Linh Hoàn Chân Nhân kia chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ trào ra từ trong tay Hà Trường An, gần như khiến gã muốn nổ tung, hai con ngươi thậm chí bởi vì vậy mà lồi ra, giống như mắt cá, trong lòng gã hốt hoảng, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

Hà Trường An sau đó mới chịu buông tay, gã Linh Hoàn Chân Nhân lảo đảo bước lên phía trước dò đường, liên tục phóng ra nhiều pháp thuật bảo hộ.

Chỉ có điều, mặc cho gã thả ra bao nhiêu pháp thuật lợi hại đi nữa, thì đối mặt với cơ quan của Vạn Giới Vương Đình cũng không chịu nổi một kích.

Vù!

Một mũi tên nhỏ từ trong hư không lao ra, cắm thẳng lên người con trăn yêu.

Trăn yêu là yêu vật có sức sống mạnh mẽ nhất, ngay cả chém đứt đầu nó cũng không chết, chém nó thành bảy tám đoạn nó cũng có thể sống lại, gần như là yêu vật bất tử. Nhưng thời khắc này sau khi bị mũi tên cắm lên người, nó chỉ vặn vẹo vài cái sau đó liền chết đi, mũi tên nhỏ này thực khiến người ta kinh hãi.

Trăn yêu vừa chết, trong tay Chân Nhân kia không còn yêu vật có thể sử dụng, chỉ đành phải dùng chính bản thân mình dò đường, dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng cũng chỉ tránh thoát được hai cạm bẫy, cuối cùng đành chết trước công kích của một trường thương.

Chỉ có một kích, đã phá hủy toàn bộ sức sống của gã.

Hiện tại, bọn họ đã xuyên qua hành lang dài ngoài đại điện, vượt qua thiên điện, đang tiến vào cửa chính đại điện.

Đứng ở trước cửa, thậm chí có thể nhìn thấy hết cảnh tượng bên trong, mọt chiếc đỉnh lớn và một ngọn lửa không tắt bên dưới.

Nhìn thấy chiếc đỉnh, còn có ngọn lửa hừng hực kia, trong mắt mỗi người đều lóe lên ánh sáng tham lam.

Mặc dù không biết rốt cuộc đó là thứ gì, những cũng có thể nghĩ được, thứ mà Vạn Giới Vương Đình dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ, trải qua vạn năm không diệt, ắt hẳn giá trị phi phàm.

Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống, chung quy cũng đã thấy được hy vọng phát tài.

Hy vọng là việc của hy vọng, từ cửa chính đại điện đến chiếc đỉnh, còn cách một đoạn, một không gian khổng lồ.

Hà Trường An tiếp tục chỉ vào một người phía sau Ngạo Sí Hổ, nói:
- Ngươi!

Ngay cả hai chữ dò đường ông ta cũng không thèm nói nữa.

Trải qua nhiều lần mạo hiểm, phía sau Ngạo Sí Hổ chỉ còn lại một Linh Hoàn Chân Nhân rồi.

Chân Nhân kia tuyệt vọng, nhìn Ngạo Sí Hổ:
- Đại nhân, ngài giúp ta đi, ta không muốn chết.

Ngạo Sí Hổ quay đầu không nhìn gã.