Đi theo Hà Trường An tiến về phía đại điện, càng đi vào trong, võ sĩ thủ vệ kim giáp và con rối thú càng nhiều.
Đám võ sĩ kim giáp tuy thực lực không mạnh, nhưng đánh không chết khiến cho người ta đau đầu. Hơn nữa các loại con rối thú lũ lượt xuất hiện, mặc dù lấy thực lực của hai phái Thiên Thần và Thú Luyện đều cảm thấy đau đầu.
Cuối cùng bọn họ cũng tới được trước đại điện trung ương.
Đây là một tòa đại điện cao hơn trăm trượng, cổng vào và hậu viện đều vô cùng rộng lớn, như xây dựng cho người khổng lồ ở vậy.
Hai bên cửa lớn đại điện có hai pho tượng quái thú rất lớn, một còn là Đào ngột, một con là Hải trãi, đều là hai thượng cổ thần thú trong truyền thuyết.
Ở bên ngoài đại điện còn phủ một tầng quang hoa, có vẻ như một màn hào quang năng lượng bảo vệ chung quanh đại điện.
Ngạo Sí Hổ tiện tay nắm lấy một yêu thú Hóa Hình ném đi, chỉ thấy kẻ đó chạm vào màn hào quang, chỉ nghe ầm một tiếng, quanh đại điện nổi lên điện quang màu tím, bổ lên người yêu thú Hóa Hình kia, yêu thú ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng, lập tức tan biến thành tro bụi.
Sắc mặt của mọi người cùng lúc đồng thời trở nên khó coi.
Hà Trường An nói:
- Có lẽ là Tử la thiên cương trận, là một đại trận thủ hộ có khả năng phản kích cực mạnh.
Đường Kiếp giật mình, liếc nhìn Hà Trường An một cái:
- Hóa ra Thiên Vương cũng hiểu về trận pháp đấy.
Hà Trường An nói không sai, đây chính là Tử la thiên cương trận, một loại trận pháp thượng cổ, không ngờ Hà Trường An lại có nhãn lực như vậy.
Hà Trường An thản nhiên trả lời:
- Không coi là hiểu biết, chẳng qua là sống tới ngần này tuổi rồi, ít nhiều cũng phải biết một chút ít. Nếu thực nói đến phá trận, vẫn là cần đám danh gia chuyên nghiên cứu trận pháp mới được.
Nói xong quay đầu nhìn về phía Hư Minh Nguyệt.
Sau khi Lăng Thiên chết, đại sư trận đạo ở đây liền biến thành Hư Minh Nguyệt.
Trước mặt Hà Trường An, Hư Minh Nguyệt cũng không dám tự cao tự đại, chỉ có thể trả lời:
- Tử la thiên cương trận linh hoạt, sắc bén vô cùng, lại là đại trận thượng cổ, tại hạ hiểu biết cũng hữu hạn. Cũng may Vương Đìn cũng bị phá vỡ hơn vạn năm rồi, kỳ thực cũng tạo thành ảnh hưởng với Tử la thiên cương trận. Vừa rồi khi trận pháp phát động, nhìn biểu hiện của nó, hiển nhiên là đã bị tổn hại. Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt, một kích là có thể hạ được nó. Chỉ có điều muốn làm được như vậy, chư vị phải phối hợp với ta mới được.
- Cô chủ trì phá trận, mọi người chúng ta, đều nghe theo chỉ huy của cô.
Hà Trường An thản nhiên nói.
- Vâng.
Hư Minh Nguyệt cũng không khách khí, lập tức chỉ huy mọi người. Phương pháp phá trận của nàng rất đơn giản, chính là mọi người thay nhau công kích trận pháp bảo hộ, dẫn động phản kích. Hư Minh Nguyệt nhân cơ hội quan sát đại trận, tìm kiếm điểm yếu của nó, công kích vào đó.
Phương pháp này không coi là tốt nhất, nhưng chính là phương pháp ổn thỏa nhất.
Thời khắc này thấy nàng an bài như vậy, một âm thanh từ xa chợt vang lên:
- Này, chờ ta một chút.
Quay đầu lại, chỉ thấy Kim Ngọc Đường lão quản gia và đám hạ nhân đang chạy tới, cũng không biết gã làm thế nào mà tập hợp được đám người này lại.
Nhìn thấy mấy người Hà Trường An, Kim Ngọc Đường hưng phán xông tới. Gã vui mừng, còn sắc mặt đám người Hà Trường An Nam Ngưng Giang thì biến hóa đủ màu.
Kỳ thực, trước đó bọn họ đã từng một lần phát hiện ra Kim Ngọc Đường, nhưng chẳng qua ai cũng không muốn cùng loại con ông cháu cha vô năng này ở cùng một chỗ, cho nên không ai bảo ai lập tức tránh đí, ngay cả Ngạo Sí Hổ sau khi phát hiện ra Kim Ngọc Đường, cũng yên lặng xoay người rời khỏi.
Không ngờ tới làm như vậy mà vẫn không thoát khỏi tên này, tên tiểu tử khốn khiếp này lại tự mình chạy tới đại điện trung ương.Gã tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng tổ chức mà phụ thân gã lưu lại thì rất mạnh, dễ dàng thoát khỏi hoa viên, tìm được thiếu gia.
Thời khắc nhìn thấy Kim Ngọc Đường, Hà Trường An hừ một tiếng:
- Đứng yên ở đó, đừng có ồn ào.
Kim Ngọc Đường ngẩn ra.
Gã đối với Hà Trường An cũng có vài phần sợ hãi, thấy Hà Trường An nói như vậy, sự hưng phấn khi tìm được người một nhà cũng giảm đi mấy phần, giọng nói cũng nhỏ lại, tự mình đi tới gần mọi người, sau đó lên tiếng chào hỏi:
- Hì, chào mọi người.
Đi tới bên cạnh Đường Kiếp, ôm bả vai hắn thấp giọng nói:
- Tìm được bảo bối nào chưa?
Đường Kiếp lắc lắc đầu:
- Khắp nơi đều là yêu quỷ và con rối thú, làm gì có bảo bối chứ.
Kim Ngọc Đường cười thần bí nói:
- Ta thì thu được một kiện bảo bối.
Nói xong từ trong túi Giới Tử lấy ra một vật, cính là tinh hạch của một con rối thú.
Chỉ có điều tinh hạch này lớn hơn nhiều so với mấy cái Đường Kiếp lấy được, ngân quang lưu chuyển, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm, đoán chừng dùng cho con rối cấp độ BOSS đấy.
Loại cấp độ này Kim Ngọc Đường không thể đánh lại được, phân nửa là do lão quản gia làm.
Đường Kiếp cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Là một bảo bối.
Con rối thượng cổ không giống con rối hiện nay, nó dùng tinh hạch chứ không phải dùng pháp trận làm mấu chốt, vì vậy một viên tinh hạch, phỏng chừng ít nhất phải tạo ra được một con rối ngũ phẩm, nói là một kiện bảo bối cũng không quá.
Kim Ngọc Đường đắc ý mỉm cười.
Đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhìn đến hai pho tượng trước cửa đại điện.
Hai mắt gã tỏa sáng, nói:
- Ngươi nhìn hai cái kia? Hình như cũng là con rối thú.
Đường Kiếp nói nhỏ:
- Ừ, tuy nhiên dường như đã hỏng rồi, không cần đi chạm vào chúng, để tránh quấy rầy mấy vị đại nhân.
Lúc này đám người Hà Trường An Huyền Chung Tử, dưới sự chỉ đạo của Hư Minh Nguyệt, lần lượt thay nhau công kích đại điện, dẫn động điện quang màu tms, không ngừng tránh né. Cùng lúc đó, Hư Minh Nguyệt cũng không ngừng đánh ra từng đạo trận vân, một bên làm ảnh hưởng tác dụng đại trận, một bên tìm kiếm điểm yếu của nó.
Kim Ngọc Đường đứng nhìn thấy nhàm chán, liền nói:
- Ta muốn qua xem một chút.
Sau đó bước đi, tới phía trước pho tượng Đào ngột, nhìn trên nhìn dưới, sờ trái sờ phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó là một con rối thú, chỉ có điều không hiểu sao lại bất động.
Một khắc này, trong đầu Kim Ngọc Đường đột nhiên lóe lên ý tưởng, nghĩ thầm có lẽ con rối này không hoạt động đã lâu, không ai tu sửa, nhưng chắc hẳn tinh hạch bên trong chưa hư hỏng. Nếu mình lấy nó, chẳng phải phát tài rồi sao?
Gã nghĩ liền làm, tay vươn lên, sờ soạng vào miệng con thú, vừa sờ vừa lẩm bẩm:
- Ở chỗ nào nhỉ? Ở chỗ nào nhỉ?
Gã hăng say sờ soạng, dần dần đưa cả cánh tay vào trong miệng con thú, không ai chú ý tới, mắt con thú bỗng nhiên giật giật.
Gã liều mạng sờ mó, gần như nhét cả cái đầu vào trong miệng con thú.
Đôi mắt Đào ngột lại giật giật lần nữa, lần này, nó biến động lớn hơn một chút, nên mọi người đều có chút cảm giác không đúng.
Chỉ thấy một cỗ cổ khí đang lan tràn trên người Đào ngột, dường như thổi quét ra bốn phía xung quanh.
Mặt ác thú lại giật giật, mắt to liếc nhìn xuống dưới, nhìn vào tên khốn khếp đang đào bới trong cơ thể mình, miệng phát ra tiếng vang lách cách.
Kim Ngọc Đường cuối cùng cũng cảm thấy một tia không đúng.
Gã rút đầu ra tìm hiểu, nhìn lên trên, cùng với Đào ngột bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc đó, gã thấy ánh mắt Đào ngột bỗng lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Kim Ngọc Đường gian nan nuốt nước bọt:
- Mẹ… ơi.
Thậm chí hiện tại, một cánh tay của gã vẫn còn ở trong miệng Đào ngột.
Đào ngột vẫn mở to miệng, ngay khi muốn khép lại, một đạo thân ảnh chợt lao ra, ôm lấy Kim Ngọc Đường, mạnh mẽ nhào về phía trước, chính là lão quản gia.
Cùng lúc đó, chiếc miệng rộng của Đào ngột cũng khép lại, phát ra tiếng vang dữ dội.
Ngay sau đó, Đào ngột đã ngửa đầu, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc.
Nương theo tiếng hô của nó, Hải trãi bên kia cũng đột nhiên giật giật, hai mắt lóe sáng.
Hai tên gia hỏa này vừa động, thì đại điện cũng chấn động rung lên một cái, Tử la thiên cương trận không mạnh lập tức càng mạnh mẽ, thả ra quang hoa rực rỡ, trong nháy mắt bắn ra vô số điện quang, bổ lên đám người Hà Trường An đang lẩn tránh.
- Kim Ngọc Đường. Con mẹ ngươi vừa làm cái gì thế?
Ngạo Sí Hổ tức giận gần như phát điên.
Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng thời điểm này, sẽ xuất hiện chuyện như vậy.
Tên ngu ngốc này, lại đánh thức hai con rối thú vốn đã bị hỏng dậy.
Đúng vậy, đánh thức.
Hai con rối thú này không giống những con khác, chúng nó không hoàn toàn là con rối, mà còn có yêu hồn bên trong.
Con rối có được yêu hồn, tuy rằng hùng mạnh, nhưng cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng của thời gian lớn hơn. Vạn năm trôi qua, khiến cho yêu hồn rơi vào giấc ngủ say, không dễ dàng thức dậy.
Chính vì nguyên nhân này, đám người Hà Trường An đều không quan tâm tới chúng nó, mà lựa chọn mở đại điện trước, nếu như có thể tìm được phương pháp khống chế hai con rối thú thì khống chế, còn không thì đại chiến một hồi, còn có thể đoạt được hai con rối thú hùng mạnh ý chứ.
Không ngờ tới, Kim Ngọc Đường lại làm hỏng chuyện này.
Lúc này nhìn thấy hai con rối thú thức tỉnh, lập tức tạo lên khí thế long trời lở đất, chỉ tiếng gầm của nó thôi, đã biết sự tồn tại của nó tuyệt đối không tầm thường rồi.
Đào ngột kia bước lên một bước, dưới bốn chân nó có một ngọn lửa tràn ra, bay về phía mọi người, cùng lúc đó, Hải trãi cúi đầu, chiếc sừng trên đỉnh đầu sáng lên ánh sáng của tia sét, bổ về phía mọi người.
Hai con thú vừa mới ra tay, chính là pháp thuật uy lực lớn, hoàn toàn vượt qua biểu hiện của một con rối thú thông thường, dường như đối mặt với mọi người không phải là hai con rối thú mà là hai đại yêu thượng cổ.
- Cẩn thận.
Đường Kiếp hô lên, người cũng lùi về phía sau.
Hắn vừa liếc đã thấy thực lực của ha con rối thú này phi phàm, tuy không phải thần thú chân chính, nhưng thực lực cũng vô cùng cường đại.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ngạo Sí Hổ đã xông lên, bổ một kiếm vào con rối Đào ngột, trên thanh kiếm kéo theo một đạo huyết quang, chính là chiêu thức sở trường nhất của Ngạo Sí Hổ - Cửu Sát Kiếm.
Kiếm pháp này của Ngạo Sí Hổ kế thừa từ Huyết Sát Chân Quân, sau đó thêm lý giải bản thân mà thành như vậy, từ cách nói một kiếm thiên địa cũng có thể trảm, liền biết được uy lực của nó mạnh thế nào. Lúc này toàn lực đánh ra, Đào ngột cũng không né tránh, cứ như vậy ngẩng đầu lên, miệng phun ra một luồng lửa lớn.
Ngọn lửa đó lại ngưng tụ thành thực thể, hóa thành một thanh trường đao bằng lửa, nghênh đón kiếm mà Ngạo Sí Hổ chém tới.
Đao kiếm chạm nhau, Ngạo Sí Hổ phát hiện một kiếm này của mình không ngờ không phá được thanh đao của Đào ngột, mà ngược lại bị nó áp chế, ngọn lửa đột ngột tăng vọt, sức ép đánh bay Ngạo Sí Hổ ra ngoài.