Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi hành lang tràn đầy lửa đỏ, tiến vào một hang động nhỏ. Từ chỗ này nhìn ra bên ngoài, bên ngoài rõ ràng là một đại điện rộng lớn.

Trên đại điện không thờ ai cả, chỉ có một chiếc đỉnh lớn.

Bên dưới chiếc đỉnh có một ngọn lửa màu lam đang cháy vĩnh viễn không tắt.

Ánh mắt của Tàng Thanh Phong nhìn chăm chú vào chiếc đỉnh, vẻ mặt không khắc chế được kích động, trong miệng lại thì thào:
- Vạn Tiên Đỉnh... Ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.

Nghe khẩu khí của ông ta, thứ mà ông ta tìm kiếm hơn vạn năm qua, chính là vì chiếc đỉnh kia, Tịch Tàn Ngân có chút tò mò nhìn, bật thốt lên:
- Đen sì, thoạt nhìn cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Đích xác, trên chiếc đỉnh bảo quang không có, thoạt nhìn như một chiếc đỉnh bằng đồng bình thường không có gì khác biệt.

Tàng Thanh Phong cũng chỉ tát vỗ vào đầu gã, quát:
- Ngươi biết cái gì! Đỉnh này là thần vật thế gian, vô thượng Đạo Binh, bảo quang nội liễm sao lại để thường nhân nhìn thấu chứ. Nếu không phải đỉnh kia ở dưới Táng Thần Diệm, ta cũng không dám xác nhận.

- Táng Thần Diệm? Chính là Táng Thần Diệm trong truyền thuyết sao?
Tịch Tàn Ngân cũng hoảng sợ.

Táng Thần Diệm trong truyền thuyết là một ngọn lửa đáng sợ nhất, nghe nói ngay cả thần tiên tiếp xúc với nó cũng sẽ bị đốt cháy thành tro.

Tịch Tàn Ngân vốn tưởng rằng chỉ có trong truyền thuyết, không nghĩ tới thứ đó lại là có thật.

Nhìn ngọng lửa màu lam không có gì tự cháy, cứ như vậy lẳng lặng di động ở trong không trung, Tịch Tàn Ngân gần như phải hoài nghi Tàng Thanh Phong có phải nói sai rồi không. Nhưng ngay sau đó, Tàng Thanh Phong đã lấy ra một khối kim tinh ném ra.

Khối kim tinh bay đến ngọn lửa màu lam, cũng không thấy có bất cứ chuyện gì, chợt nghe xèo một tiếng, dột nhiên biến mất vô tung.

Một khối kim tinh cứng rắn vô cùng, Liệt Ngọc Chỉ chưa hẳn có thể phá vỡ kim tinh, vậy mà cứ như vậy bị đốt tới hết.

Tịch Tàn Ngân hút một ngụm lãnh khí, Tàng Thanh Phong đã hắc hắc mỉm cười:
- Thế nào?

- Ngọn lửa thật đáng sợ, nếu dính vào thân thể, chẳng phải là chết chắc sao.

- Đúng vậy, thiên hạ cũng chỉ có Vạn Tiên Đỉnh có thể kháng trụ ngọn lửa này. Vạn Tiên Đỉnh, Táng Thần Diệm, còn có kia Cửu Thiên Loan Thảo... Có những thứ đó, ta có thể luyện chế Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan, đánh vỡ gông cùm xiềng xích, thành tựu chân thân!
Nói đến đây, ngữ khí của Tàng Thanh Phong rõ ràng đã trở nên kích động.

Ngàn năm vạn năm tìm kiếm, thứ mà Tàng Thanh Phong tìm kiếm, chính là thứ đang ở trước mắt ông ta, ông ta thế nào có thể không kích động cơ chứ.

- Vậy ông tới lấy đi.
Tịch Tàn Ngân không hiểu nhìn ông ta.

- Không vội, không vội.
Tàng Thanh Phong cũng hắc hắc mỉm cười:
- Vật ấy nếu dễ dàng lấy được, thì ta cần gì phải lãng phí nhiều sức lực như vậy chứ?

Nói xong Tàng Thanh Phong đã lấy Vô Lượng kiếm ra, ông ta nhẹ nhàng quất ra, Vô Lượng kiếm phát ra một đạo kiếm khí, dừng ở trên một viên gạch trên nền đại điện. Ngay sau đó, chỉ thấy quang mang lập tức tràn ngập đại điện, cuồng phong nổi lên, thổi quét khắp bốn phía.

Cũng may, vị trí mà Tàng Thanh Phong và Tịch Tàn Ngân đứng không bị liện lụy, sau đó một lúc lâu, cơn lốc biến mất, đại điện lại khôi phục lại yên tĩnh như ban đầu.

Tàng Thanh Phong lúc này mới chậc chậc tán thưởng nói:
- Trong đại điện ngoài trừ một lượng lớn các cơ quan cạm bẫy, còn có mười tám con rối thủ hộ. Mỗi một con rối thủ hộ đều không hề đơn giản, không dễ đối phó. Năm đó lão phu may mắn tới đây một lần, biết cơ quan nơi này rất lợi hại. Không ngờ vạn năm sau đó, lại vẫn có thể duy trì uy lực như vậy. May mắn lão phu biết trước, cửa điện chỉ là ngụy trang, chân chính tiến vao thông đạo mới là đường đúng. Nếu là đi cửa chính kia, chỉ sợ dùng tính mệnh để lót đường rồi.

- Hoá ra là như vậy, vậy sau đó thì sao?
Tịch Tàn Ngân hỏi.

Bất ngờ, Tàng Thanh Phong lại lai trả lời gã:
- Không biết.

- Hả? Ông không biết?
Tịch Tàn Ngân kinh ngạc.

Tàng Thanh Phong tức giận trắng mắt lườm gã:
- Nơi đây là trọng địa Vạn Giới Vương Đình, người tiến vào đây cũng chỉ có vài người, lão phu làm sao có thể biết được chứ?

- Vậy kế tiếp phải làm gì bây giờ?

- Tất nhiên là tìm người dò đường rồi. Nếu không ngươi cho rằng vì sao lão phu vất vả tính kế bao lâu nay, lại phải cùng các ngươi tiến vào đây? Nếu muốn phá vỡ được điện này, phải có mũi nhọn đằng trước đấy.
Giọng nói của Tàng Thanh Phong trở nên âm trầm:
- Còn nữa, Vô Lượng kiếm chưa đại thành. Kiếm này là mấu chốt dùng để đoạt bảo, cần phải cống hiến đầy đủ máu thịt tinh khí, mới thành được.

Nói xong ông ta đã dựa vào tường ngồi xuống, từ đó nhìn xuống đại điện nói:
- Chúng ta hiện tại phải làm, đó là chờ những kẻ đó tiến vào, đợi chúng mệt mỏi, ta sẽ tập kích bất ngờ.

———————————————

Xoẹt!

Đường Kiếp nhấc đao chém rụng đầu một con rối thú, con rối vừa rồi còn điên cuồng lao tới tấn công hắn đã bị chém thành vô số mảnh vụn.

Từ trong đầu lâu con rối rơi ra một viên tinh châu chói lọi Đường Kiếp nhặt lên, đánh giá một hồi, hài lòng cất đi.

Xử lý xong Kim Ngân Nhị lão, Đường Kiếp liền ở trong cung diện này tìm kiếm bảo vật còn sót lại.

Khu kiến trúc ngoài yue quỷ hóa võ sĩ kim giác, còn có rất nhiều các loại con rối.

Con rối thượng cổ và hiện tại có nhiều điểm bất đồng lớn, bọn họ cũng không coi trọng con rối hình người, mà dùng đủ loại hình dáng con thú để làm. Đám con rối thú cũng không lấy linh trận làm việc chính, mà dùng cơ quan khác, thiết kế một tinh hạch đặc biệt.

Đường Kiếp nhìn qua rồi, loại tinh hạch này là dùng yêu đan luyện hóa thành, hiện thế đã hoàn toàn không tồn tại phương pháp này, bất kể là luyện chế thủ pháp, hay là bản thân tinh hạch đều vô cùng giá trị.

Bởi vì vậy Đường Kiếp giống như bị nghiện, điên cuồng thu thập các loại tinh hạch này.

Tuy nhiên ngoài việc thu thập tinh hạch, Đường Kiếp vẫn còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.

Chính là bày trận.

Phương hướng mà Đường Kiếp đang đi tuyệt không phải là đi bừa, mà mỗi khi qua một nơi, Đường Kiếp sẽ làm một chút bố trí. Có khi hắn sẽ rắc một chút bột phấn màu trắng, hoặc giả lấp một vật kỳ quái nào đó vào trong lòng đất.

Không chỉ có hắn làm như vậy, mà Hứa Diệu Nhiên cũng làm thế.

Thông qua Y Y, Đường Kiếp đang kể lại những chuyện xảy ra cho Hứa Diệu Nhiên nghe, đồng thời căn dặn việc tiếp theo mà các nàng phải làm là gì.

Thời khắc này, bước đến trước tiểu lâu, Đường Kiếp đưa vài vân trận vào trong tiểu lâu, chỉ thấy cách đó không xa có vài bóng người đang xông tới.

Đường Kiếp có tâm muốn tránh né, hắn thông qua Tịch Tàn Ngân biết được 11 cần vật hi sinh mở đường, cho nên liền dừng lại không tiếp tục giết chóc người của Thiên Thần Cung, mà tận mọi khả năng để tránh né bọn họ.

Không ngờ tới, lần này có kẻ tinh mắt, nhìn thấy hắn đã hét lớn:
- Anh Thần huynh!

Theo tiếng kêu quay lại, Đường Kiếp nhìn thấy là Ngạo Sí Hổ.

Phía sau gã còn có Hà Trường An, Huyền Chung Tử, và mấy người Nam Ngưng Giang.

Những người này không ngờ lại đi cùng với nhau.

Đường Kiếp tâm niệm thay đổi, lập tức hiểu được đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Chả trách trước đó không hề thấy Hà Trường An tới đây, nhân vật như Khuyển Vương mà lại tới muộn hơn Kim Ngân Nhị lão, quả thực có chút vô lý đấy. Gã ta sở dĩ tới muộn, là bởi vì gã thu thập bộ hạ cũ.

Đối với Hà Trường An mà nói, tập trung mọi người lại một chỗ mới có lợi cho hành động của gã. Nếu mỗi người đều tự mình hành động, đều chia ra tìm bảo bối, nếu như tìm được thứ gì, thì lúc đó mới là Hà Trường An gã bị thiệt. Mọi người tập trung lại, tất cả đều ở trong tầm mắt của gã, lúc đó tất cả mọi thứ thu được, đều rơi vào túi Hà Trường An gã.

Chính vì nguyên nhân đó, mà việc đầu tiên mà Hà Trường An làm là tụ tập mọi người lại.

Nhìn tình hình, có vẻ gã đã tụ tập được không ít người.

Thời khắc này nhìn thấy Đường Kiếp, đám người Ngạo Sí Hổ đã lao đến. Ngạo Sí Hổ nháy mắt với Đường Kiếp, lớn tiếng nói:
- Anh Thần huynh, thấy huynh thực sự tốt quá. Địa cung này yêu quỷ hoành hành, hung hiểm khắp nơi, vẫn là cùng tụ lại một chỗ thì hơn.

Đường Kiếp hiểu được ý của gã, cười nói:
- Ta cũng mới từ trong hoa viên đi ra, rất nhiều việc còn không hiểu.

Nam Ngưng Giang bên cạnh đã nói:
- Đúng rồi Tiền huynh, không biết trên đường tới đây, có thấy Hoàng Chân Nhân và Kim Ngân Nhị Lão hay không?

Đường Kiếp lắc lắc tay:
- Ta cũng không nhìn thấy, có lẽ họ vẫn còn ở bên tỏng hoa viên.

Nam Ngưng Giang thấp giọng thì thầm:
- Với thực lực của bọn họ, không thể ở trong đó lâu như vậy.

- Cũng có thể là không muốn xuất hiện.
Huyền Tử Chung cúi đầu nói.

Hà Trường An bởi vì nguyên nhân gì mà tụ tập mọi người lại một chỗ, như vậy những người khác cũng vì nguyên nhân đó mà cố ý tránh tụ tập lại một chỗ.

Có một số việc, trong lòng mọi người đều rõ, nhưng mà không ai muốn nói toạc ra.

Thời khắc này nghe thấy Huyền Tử Chung nói như vậy, Hà Trường An hừ một tiếng:
- Không muốn đến thì thôi. Nhìn quy mô, khu vực này cũng chỉ toàn tiểu lâu, đa số là chỗ ở của người làm, không có thứ gì quý báu cả, nhưng đại điện trung tâm lại có khí thế phi thường, là nơi trọng địa. Nếu tập hợp cũng nhiều người rồi, thì liền cùng nhau vào đó xem xét một chút đi.

- Vâng.
Mọi người cùng nhau khom người đáp ứng, ngay cả Đường Kiếp cũng không thể không nghe theo.

Mọi người cùng nhau đi vào đại điện trung tâm.