- Tha ta xuống, lão rùa đen.

Tịch Tàn Ngân bị Tàng Thanh Phong xách đi như xách con gà, không thể nhúc nhích, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể gào thét, kỳ thức chính là cố ý khơi mào câu chuyện.

Quả nhiên Tàng Thanh Phong vỗ vỗ đầu gã nói:
- Chớ gấp, chớ gấp, cũng sắp tới nơi rồi.

- Rốt cuộc là ông muốn đưa ta đi đâu thế? Nơi này là mảnh vỡ của Vạn Giới Vương Đình ông không biết đường chớ có chạy loạn, chẳng may đạp nhầm phải cơ quan nào thì toi đời.

Tàng Thanh Phong cười ha hả:
- Ta không biết đường? Hoang đường, trước kia lão phu là khách quen của Vạn Giới Vương Đình, làm sao có chuyện không biết đường nơi này chứ?

- Khách quen của Vương Đình?
Tịch Tàn Ngân cố ý dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tàng Thanh Phong, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, rồi bật cười ha hả:
- Này, ông thực sự nghĩ rằng ta không biết tí gì về thân phận của ông sao? Lại còn ở trước mặt ta giả danh lão tiền bối vạn năm, nực cười.

- Ngươi biết lai lịch của ta?

- Đương nhiên. Ông cho là mấy chứ Tàng Thanh Phong còn lưu lại trên quyển sách đó, ta không tra được gì sao?
Tịch Tàn Ngân cố ý nói, sau đó lần lượt nói hết những gì mình biết về Tàng Thanh Phong ra.

Cuối cùng, Tịch Tàn Ngân nói:
- Thế nào? Ta nói không sai chứ? Phản đồ lớn nhất của Tẩy Nguyệt phái, Tàng Thanh Phong!

- Hừ tiếu bối vô tri ngươi thì biết cái gì.
Tàng Thanh Phong bĩu môi nói:
- Sinh tử luân hồi, vạn năm bất diệt, thủ đoan của lão phu thì tiểu tử ngươi làm sao hiểu hết được.

- Ông cứ tiếp tục khoác lác đi.
Tịch Tàn Ngân bĩu môi ra vẻ không tin.

Tàng Thanh Phong tức quá hóa cười:
- Được được được, tiểu tử ngươi, nếu đã như vậy, lão phu liền nói cho ngươi nghe. Lão phu đích thực chính là Tàng Thanh Phong, nhưng không phải người trong giới này. Năm đó, sau khi Vạn Giới Vương Đình vỡ vụn, lão phu từng đi khắp đại thiên tinh la để tìm từng món bảo vật mọt. Vì thế lão phu sưu tầm các mảnh vỡ của Vương Đình, mảnh vỡ mang theo Ngọc Nữ Tiên Cung hơn một ngàn năm trước mới được hạ xuống nơi này. Vốn muốn tìm mảnh vỡ xong liền rời đi, không ngờ tới…

Một ngàn bốn trăm năm trước, ông ta vuột qua hư không mà đến, vốn tưởng rằng có được một mảnh vỡ Vương Đình chỉ là chuyện nhỏ.

Không ngờ tới còn chưa tới Tê Hà Giới, đã gặp phải thiên tai, không địch lại, sau đó bị bắt chuyển thế. Cũng may, khi đó ông ta cũng cách Tê Hà Giới không xa, liền trực tiếp chuyển kiếp khác sang Tê Hà Giới.

Ông ta được xưng là kẻ đứng đầu luân hồi, mặc dù còn chưa đến mức quản lý luân hồi vĩnh sinh bất tử, nhưng suy cho cùng vẫn là bất diệt, trải qua vạn năm vẫn trường tồn tới tận bây giờ, vốn là không có vấn đề gì. Bởi vì vậy, cái chết đối với ông ta chỉ là một lần đầu thai mới, trí nhớ vẫn được giữ lại toàn bộ, dù không bái danh sư, chính ông ta cũng có thể tự mình tu luyện được.

Đương nhiên, ông ta có thể quyết định được trí nhớ của mình, nhưng không thể quyết định được thực lực của mình, thiên phú, tất cả sức mạnh đều cần tu luyện từ đầu, hơn nữa tu luyện thì cũng cần phải có tài nguyên.

Chính vì nguyên nhân này, sau khi chuyển thế ở Tê Hà Giới, ông ta liền xưng là Tàng Thanh Phong, tiến vào học viện Tẩy Nguyệt.

Bởi vì ông ta là chủ luân hồi, cho nên mỗi lần đầu thai chuyển thế đều cần tránh né nguy hiểm, nên khi Tàng Thanh Phong có ý định tránh né nguy hiểm, chính là chọn tên gọi mà ông ta thường dùng nhất – Tàng Thanh Phong.

Sau khi trọng sinh, Tàng Thanh Phong rất nhanh lộ ra “tư chất hơn người” của mình, học cái gì cũng tiến bộ rất nhanh, tiến cảnh vượt xa người thường. Nhưng chính vì nguyên nhân này, nên Tẩy Nguyệt phái bắt đầu nảy sinh hoài nghi với ông ta.

Sau khi tiến vào Tẩy Nguyệt phái, Tàng Thanh Phong vừa học tập bí pháp của Tẩy Nguyệt, vừa tu luyện pháp môn của chính bản thân mình, trong đó cũng có chút bí pháp thượng cổ đã thất truyền, cũng có vài bí pháp mà nhân loại không có khả năng học tập…

Điều khiến ông ta không ngờ tới, cũng phát sinh trong khoảng thời gian đó. Ông ta không ngờ Tẩy Nguyệt phái lại cẩn thận như vậy, phát hiện ra chuyện ông ta bí mật tu luyện bí pháp.

Lúc đó, chính là thời điểm Tẩy Nguyệt phái đứng quyền được bốn trăm năm.

Thời gian bốn trăm năm đối với một môn phái tu tiên mà nói, nội tình coi như quá mỏng, tất cả các phương diện đều phải cẩn thận.

Tàng Thanh Phong ẩn giấu bí mật được một thời gian dài, chính là phạm vào tối kỵ của Tẩy Nguyệt phái, sau khi truy hỏi không có kết quả, Tẩy Nguyệt phái không thể không cho rằng kẻ này chính là gian tế do một môn phái nào đó phái tới.

Đây chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng Tàng Thanh Phong lại không có cách nào giải thích.

Ông ta không để giải thích được, những bí pháp mà ông ta tu luyện là từ đâu mà đến, hơn nữa một số người đố kỵ cũng âm thầm kích thích, nên Tàng Thanh Phong cuối cùng mới phản bội sư môn, lưu lạc chân trời góc bể. Tẩy Nguyệt phái vài lần phái người đuổi giết, nhưng Tàng Thanh Phong là loại người thế nào chứ? Ông ta đã trải qua vô số luân hồi, kinh nghiệm tích cóp được vô cùng phong phú, các loại thủ đoạn không hề ít. Dù Tẩy Nguyệt phái nhân tài như nước, đủ loại thủ đoạn, nhưng cuối cùng cũng không làm gì được ông ta, ngược lại còn bị ông ta nhân cơ hội tập sát, phản kích, một hơi tiêu diệt không ít nhân tài của Tẩy Nguyệt phái. Ngay cả thiên tài của Tẩy Nguyệt phái lúc đó, là Huyền Cửu Tiêu, Lăng Xung Nguyệt, Tần Vô Cữu cũng là chết ở trong tay ông ta.

Thần Vô Cữu chính là kẻ thiết kế ám hại ông ta, dùng trăm phương ngàn kế đuổi đi đối thủ cạnh tranh, cuối cùng lại không thể tránh được một kiếm của Tàng Thanh Phong.

Lúc này Tàng Thanh Phong cũng không giấu giếm Tịch Tàn Ngân điều gì cả, kể hết tất cả mọi chuyện trước kia cho gã nghe. Nghe xong mọi chuyện, Tịch Tàn Ngân há hốc mồm. Gã làm theo lời Đường Kiếp, có tâm khích tướng, không ngờ lão nhân cản bản không coi là chuyện quan trọng, cũng không giấu diếm điều gì, trực tiếp kể lại toàn bộ mọi chuyện, cũng tiết kiệm được vô số công sức của gã. Chỉ có điều, lần này biết được lai lịch thực sự của ông ta, Tịch Tàn Ngân cũng kinh hãi không thôi.

Chỉ dựa vòa tư cách mà nối, tư cách của lão nhân này còn vượt qua cả Đại Năng của lục đại phái, là lão tiền bối chân chính.

Tàng Thanh Phong cười ha hả nói:
- Thế nào? Ngốc rồi hả? Ngày xưa lão phu tung hoành Tinh La Đại Thiên Giới đã ngàn năm, có nơi nào là lão phu chưa đi qua chứ? Có điển cố gì mà chưa trải qua? Nếu bàn về trường sinh vĩnh cố, năng lực bất tử bất diệt, kể cả quản lý thời không là Bạch Hổ, quản lý vận mệnh là Thanh Long, cũng không bằng ta. Thiên hạ vô số chuyện, chẳng có gì là lão phu không biết, bí pháp trong thiên hạ, không có gì lão phu không rõ. Về phần đan phù trận khí, lão phu không có chỗ nào không thông, không có điểm nào không tinh cả.

Tịch Tàn Ngân im lặng nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu:
- Nhưng ông chưa bao giờ trèo lên đỉnh, đúng không?

Tàng Thanh Phong lập tức ngẩn ra, bước chân cũng dừng lại.

Tịch Tàn Ngân ngẩng đầu, nhìn Tàng Thanh Phong nói:
- Ông có vô số bản lĩnh, được xưng là chủ luân hồi, vạn giới kính trọng ngưỡng mộ ông, ngay cả địa phương như Vạn Giới Vương Đình này ông cũng là khách quen. Nhưng, ông đã bao giờ, đứng ở đỉnh cao chưa?

Thân thể của Tàng Thanh Phong bắt đầu run rẩy.

Tịch Tàn Ngân tiếp tục nói:
- Thân nhập Tiên Đài, là có thể nhìn thấy Hộ giới cương phong, tiêu dao vạn giới. Ông cũng là độ hư khoảng không mà tới, nhưng lại không chống đỡ nổi loạn lưu trong hư không, bị bức phải chuyển thế. Đối với ông mà nói, cảnh giới Tử Phủ chính là cự hạn của một kiếp của ông phải không?

Sắc mặt của Tàng Thanh Phong trở nên vô cùng khó coi, mấy câu của Tịch Tàn Ngân đã chọc đúng chỗ đau trong lòng ông ta.

Tịch Tàn Ngân tiếp tục nói:
- Kỳ thực bản thân ông cũng hiểu rõ vấn đề của chính mình. Cho nên ông tìm kiếm khắp nơi, có thể tạo thành cơ hội cho ông đột phá gông cùm xiềng xích. Ta tuy rằng không biết ông đang truy tìm thứ gì, nhưng ta đoán được ông đi khắp trăm sông ngàn núi, cũng nhất định phải tìm vật đó, vì nó có thể tăng cao thực lực, đột phá xiềng xích, đạt thành Tiên Đài…

Kỳ thật mấy lời này đều là do Đường Kiếp nói cho gã biết đấy, tuy nhiên Tịch Tàn Ngân lại nói đạo lý rõ ràng, dường như toàn bộ là do chính bản thân gã nghĩ đến.

- Câm miệng!
Tàng Thanh Phong hét lớn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận:
- Ngươi thì biết cái gì? Ta quản lý luân hồi, vĩnh sinh bất tử. Chỉ cần còn sống, liền có khi là cơ hội trèo lên đỉnh tối cao. Đợi ta lần này lấy được thứ ta cần, luyện thành Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan, đánh vỡ gông cùm xiềng xích, từ nay về sau tiên lộ không có trở ngại! Đến lúc đó, cho dù là chư thiên chi chủ, vạn giới chi hùng, cũng phải bái phục dưới chân của ta!

- Ôngi hay là cứ tiến vào Tử Phủ trước đã, rồi có gì nói sau.
Tịch Tàn Ngân bĩu môi khinh thường nói.

Lời này cũng không phải Đường Kiếp dạy.

Lúc này Tịch Tàn Ngân đã có thể xác định, thực lực người này ở ngay tại Hóa Hồn cảnh.

Năm đó Đại Năng Tẩy Nguyệt phái ra tay, một chưởng giết chết Tàng Thanh Phong. Từ đó về sau Tàng Thanh Phong chuyển thế tái sinh, biết lục đại phái cẩn thận, liền không đầu nhập bất cứ môn phái nào, mà là lấy thân phận tán tu chính mình tu luyện. Mấy trăm năm quang âm, ông ta lại lần nữa tiến vào Hóa Hồn cảnh, nhưng Tử Phủ gian nan, cho dù ông ta từng là Tử Phủ, nếu muốn tấn công lần nữa thì vẫn phải vô cùng cẩn thận.

Tàng Thanh Phong bị gã chọc cho tức giận nhất thời im lặng, tuy nhiên gỡ bỏ phong tỏa Vô Lượng kiếm vẫn như cũ cần có Tịch Tàn Ngân, nên chỉ có thể tiếp tuc mang theo gã đi cùng.