- Mùi vị quen thuộc?
Đường Kiếp ngẩn ra, hai mắt dần dần híp lại:
- Ngươi cũng không phải Khuyển Vương, làm sao có thể có cái mùi vị gì quen thuộc chứ?

- Cũng đúng ha.
Đồ Đồ ngượng ngùng trả lời.

Đường Kiếp nhìn thật sâu vào mắt Đồ Đồ, sau đó mới nói:
- Nhớ kỹ điều ta dạy cho ngươi, chớ quên.

Nói xong liền bước lên hành lang dài đầy lửa kia.

- Tàn Ngân, ta đuổi kịp rồi. Ngươi nghĩ biện pháp nói chuyện với lão đạo kia, thăm dò ý định của ông ta?

- Thăm dò cái gì?

- Lai lịch của ông ta. Người này đối với nơi này dường như rất quen thuộc, ngươi không thấy là thật kỳ quái sao? Nơi này chính là Vạn Giới Vương Đình, tồn tại từ thời thượng cổ.

- Ngài nói là lão tiểu tử đó sống hơn một vạn năm rồi?
Tịch Tàn Ngân hoảng sợ.

- Không thành Tiên Đài, làm gì có vạn năm. Ta vừa rồi dùng toàn bộ tinh thần nhìn ông ta, ông t chỉ hơi có cảm giác, làm gì đã đạt tới mức độ đó.

Nếu là thật chính Tiên Đài, vừa rồi cái nhìn kia liền trực tiếp bại lộ sự hiện hữu của Đường Kiếp, đâu còn cho hắn cơ hội trốn thoát và theo đuôi.

- Vậy thì là vì duyên cớ gì?

- Có lẽ không phải sống rất lâu, chỉ có điều sống được nhiều lần.
Đường Kiếp từ tốn nói:
- Ngươi có thể cùng ông ta thảo luận một chút về đại đạo.

- Nghiên cứu thảo đại đạo?

- Đúng. Ví dụ như luân hồi.

————————————————�� �

Ánh đao xẹt qua.

Xác chết Hoàng Việt đổ vật xuống.

Thế giới tại thời khắc này trở nên yên lặng lại.

Kim lão trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đường Kiếp (phân thân):
- Đao ý... Ngươi không ngờ lại nắm giữ được đao ý?

Đường Kiếp nghiêng nghiêng đầu:
- Rất khó sao?

Hắn nhẹ nhàng cười, nhấc Kim Đao trong tay lên, ánh đao chợt khởi, lại là một hàn quang sắc bén đã bổ về phía Kim lão.

Không có ý định nói nhiều, giờ này khắc này, Đường Kiếp chỉ muốn mau chóng xử lý hai người này.

Chỉ có điều hàn quang lóe lên kia, cũng là hoàn toàn khiến Kim Ngân Nhị Lão chấn kinh.

Sau khi biết Đường Kiếp nắm giữ đao ý, hai người chỉ biết, Đường Kiếp đã nắm giữ thực lực có thể giết chết họ, dù cho không có pháp trận tương trợ, lấy một chọi một, Đường Kiếp cũng không chắc sẽ thua ở trong tay một trong hai người. Hắn phải dùng trận bất quá là vì để nắm chắc hơn, trả giá ít hơn.

Hiểu được điều đó, Kim Ngân Nhị lão làm sao còn có tâm tư mà tử chiến cơ chứ.

Một khắc này thoáng nhìn nhau, cả hai đồng thời phát ra tiếng thét dài.

Ngay tại khi ánh đao Đường Kiếp bổ xuống, thân hình Nhị lão cũng lóe lên, hóa thành một chùm sương khói tiêu tan.

Đường Kiếp cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Ngục tỏa hoàng tuyền trận bản thân chính là một đại trận có khả năng giam giữ, bất kể có dùng độn thổ hay bùa chú vận chuyển đều không có khả năng chạy thoát được. Đường Kiếp gần như dám khẳng định chắc chắn rằng, hai người này chưa hề rời đi, chỉ có điều hắn không biết hai người đó dùng biện pháp gì, có thể che giấu thân thể, khiến Đường Kiếp là chủ trận mà không thể phát hiện ra.

Rốt cuộc cũng là người tu nhiều năm từng trải, cường nhân Tâm Ma kỳ, các loại thủ đoạn cũng không ít.

Lúc này Đường Kiếp cũng chỉ hừ lạnh nói:
- Cũng không tin ta không tóm được các ngươi… ra đây cho ta.

Tay trái hắn nhấn một cái lên mặt đất.

Sương khói nổi lên, quét qua toàn bộ khu đất, tiếng quỷ gào khóc mãnh liệt, bao phủ toàn bộ không gian màu đen, tiếng rí gào thê lương như hàng vạn đạo âm tiễn bay ra bốn phương tám hướng, thậm chí ngay cả Đường Kiếp là chủ trận mà sắc mặt cũng tái đi, cũng bị chịu kích thích từ đại trận.

Đây chính là cái giá phải trả khi hắn phát động công kích, đoạt mệnh quỷ khóc khiến người ta khiếp sợ tâm hồn, sao lại dễ dàng đối phó được chứ. Cho dù bản thân là chủ trận, nhưng cũng bị âm thanh khó chịu này lan tới tận trong óc, về phần Kim Ngân Nhị lão, thì tất nhiên khó có thể chống cự nổi.

Ngay sau đó, chỉ thấy trong bóng đêm có một tiếng kêu đau đớn vang lên, chính là Ngân lão.

Tinh quang trong mắt Đường Kiếp chợt lóe, mãnh liệt bổ ra một đao.

Ánh đao như tấm lụa vọt thẳng tới, chiếu sáng một mảnh tối tăm hắc ám, đồng thời cũng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Ngân lão.

Ông ta há miệng nhìn Đường Kiếp, một cỗ ý niệm vô hình đã như điện xông đến, đâm vào giữa trán Đường Kiếp, đầu Đường Kiếp bị hất mạnh ra sau, máu mũi tuôn ra.

Đây chính là thần niệm công kích của Ngân lão, chỉ có điều hiện giờ khả năng chống cự lại thần niệm của Đường Kiếp đã đại tăng, thần niệm công kích bình thường rất khó có thể giết chết hắn.

Mặc dù như thế, dưới công kích tiến công của cường lực mạnh mẽ, Đường Kiếp vẫn như cũ cảm thấy hoa mắt choáng váng, đao pháp không tiếp tục duy trì được uy thế lúc trước, hào quang hơi ảm đạm đi, trong bóng đêm có một bàn tay vươn ra, vỗ lên trên đao mang.

Đao mang thuận thế cắt qua, đánh vào bàn tay kia, lại giống như đánh hụt, cứ như vậy xuyên qua, sau đó bàn tay kia bổ ra một chưởng như kiểu quỷ mị hư vô mơ hồ đánh tới.

Đường Kiếp lúc này đã vô pháp né tránh, thần niệm đã mang đến công kích khiến cho hắn tạm thời không thể tập trung.

Mắt thấy bàn tay quỷ mị buông xuống, hắn hừ nhẹ một tiếng, một khối du cương đã chắn trước mặt hắn.

Quỷ thủ đặt trên người du cương.

Đầu tiên chỉ đình trệ trong chốc lát, sau đó chỉ nghe một tiếng thét hí dài, cương thi rất khó giết chết được lại như tuyết bị tan trên mặt nứa, sau đó bốc hơi biến mất, kèm theo đó là tiếng quỷ hí. Một đạo quỷ ảnh từ trong cơ thể du cương lao ra, chưa kịp chạy đã bị thiêu thành tro bụi.

Khí thế quỷ thủ vẫn không giảm, mà như cũ vỗ lên người Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh người theo bàn tay đó truyền tới, như muốn xé rách cơ thể hắn làm đôi.

Cũng may cỗ lực lượng này chỉ vừa chạm vào cơ thể Đường Kiếp liền tiêu tan, Đường Kiếp chỉ bị chấn động lảo đảo lui lại phía sau mấy bước. Mặc dù như vậy, dưới sự ảnh hưởng của chưởng phong, khí huyết toàn thân của Đường Kiếp cũng bị dấy trào cuồn cuộn khổ sở.

Lần này giao thủ đúng là lưỡng bại câu thương, Đường Kiếp chìm sắc mặt:
- Thần niệm biến hóa.

Đường Kiếp như thế nào cũng không ngờ tới Kim Ngân Nhị lão đã tu luyện tới tận thần niệm biến hóa. Cái gọi là thần niệm biến hóa, kỳ thực chính là dùng thân niệm công kích, nhưng thần niệm có thể tạo thành hình thái cụ thể, phát huy ra uy lực cũng lớn hơn, đương nhiên tiêu hao cũng lớn hơn.

Chính vì nguyên nhân này, nên quỷ thủ kia thoạt nhìn như pháp thuật kỳ thực chỉ là thần niệm ngưng tụ lại mà thành, nếu không phải đao ý của Đường Kiếp bị trượt khiến hắn cảnh giác, không nghênh đỡ trực diện chưởng phong đó, nếu không hắn chết là điều không phải nghi ngờ.

Đây chính là nguyên nhân mà thần niệm công kích cường đại hơn khó phòng hơn so với công kích bình thường, không ngờ tới Kim Ngân Nhị lão có được và chịu vận dụng pháp thuật này.

Ngay sau đó chỉ nghe Kim lão tức giận khẽ kêu lên, giống như một tiếng huýt gió, một cỗ hơi nước lạnh ẩm tuôn về phía Đường Kiếp, cùng lúc đó, một ngọn hỏa vân cũng từ trên trời giáng xuống.

Đây là cực âm chân thủy và thiên hỏa là do Kim Ngân Nhị lão khổ công trăm năm mới đoạt được, uy lực kinh người, cho dù phòng ngự pháp thuật có cường thịnh tới đâu cũng sẽ bị ăn mòn trong khoảnh khắc, lực sát thương kinh người, có thể nói người bị dính phải sẽ chết ngay lập tức, cho dù là ngộ đạo sinh mạng cũng chỉ có thể chống đỡ lâu hơn một chút mà thôi.

Vì để đối phó với Đường Kiếp, hai người này cũng đem cả thứ giấu kỹ ra dùng rồi.

Đối mặt với nước lửa khủng bố này, Đường Kiếp cũng không dám chống cự, chỉ có thể mau chóng lui lại.

Trong nháy mắt nước lửa đã lan tràn cả khu vực hắn vừa đứng, tràn ngập khắp cả không gian hoàng tuyền, thậm chí ngay cả du cương cũng bị hại. Đám du cương có chém giết thế nào cũng không chết, vậy mà dưới áp lực của lửa là nước, đám du cương chạm phải hơi nước lạnh băng lập tức hư thối thành xương khô, gặp lửa lại tan thành tro bụi, ngay cả chống đỡ trong một tích tắc cũng không trụ nổi.

Ngay cả Đường Kiếp nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu cũng run lên.

Tâm Ma kỳ Chân Nhân quả nhiên không phải hạng vừa, cho dù là Kim Ngân Nhị lão không thuộc hàng mạnh mẽ trong Tâm Ma kỳ, nhưng dù sao cũng có thủ đoạn của riêng mình.

Hắn trước đánh lén, sau bày trận, làm trọng thương một người, nhưng dưới tình huống hiện tại vẫn khó mà có thể thu thập được hai người này, đúng là mấy kẻ khó chơi.

Lúc này, trước mắt hắn chỉ có nước và lửa lan tràn, Đường Kiếp cũng không dám do dự, vội vàng thu đám cương thi còn dư lại, trực tiếp thối lui ra bên ngoài trận.

Hiện tại, cứ tạm tránh đi trước thì tốt hơn.

Tuy nhiên thời điểm hắn rời khỏi đại trận, Đường Kiếp cũng không nhàn rỗi, mà là liên tục thi pháp về bốn phía xung quanh, chỉ có điều không phải là pháp thuật công kích, mà là thời gian chi đạo hắn lĩnh ngộ được, đánh vào mỗi một đoạn thời gian khác nhau, bao vây toàn bộ không gian chung quanh.

Theo sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, trong trận đột nhiên xuất hiện một trận cường lực xung kích, thổi quét ra bốn phía.

Ngay sau đó sương khói tiêu tan, Ngục tỏa hoàng tuyền trận bị sức mạnh phá vỡ.

Không còn Đường Kiếp chủ trì, uy lực của Ngụ tỏa hoàng tuyền trận cũng bị giảm xuống. Kim Nhân Nhị lão nhân cơ hội dùng sức mạnh phá trận, quả nhiên là vô cùng quyết đoán.

Thời khắc này nước lửa đầy trời đã biến mất, Kim Ngân Nhị lão phóng lên cao, chỉ có điều trên mặt đều trắng bệch không chút máu, hiển nhiên để phá vỡ trận pháp này, họ đã trả giá không nhỏ.

Thời khắc này không thừa cơ xung phong liều chết với Đường Kiếp, ngược lại chỉ lo hướng về phía khác tháo thân, Kim lão chỉ quát to một tiếng:
- Đường Kiếp, ngươi chờ đó, chúng ta sẽ quay lại tìm ngươi.

Nhìn hai người bay đi, Đường Kiếp cũng không đuổi theo, chỉ chậm rãi nói:
- Phá được trận không có nghĩa là tự do.

Sau đó hắn vỗ tay một cái.

Một đạo đao mang từ trên trời giáng xuống, mang theo gông xiềng chém thẳng xuống.

Vân Tùng Thiên Đao.

So sánh với Vân Tùng Thiên Đao trước kia, Đường Kiếp cảm thấy Vân Tùng Thiên Đao hiện tại càng thêm sắc bên càng thêm uy lực, mang theo khí thế trảm núi phá sông, lực lượng kinh hồn.

Kim Ngân Nhị lão chỉ hừ một tiếng, đồng thời nhấc tay lên, bốn bàn tay đồng thời xuất ra quang hoa rực rỡ, lập tức kháng trụ lại chiêu thức này.

Đối với Vân Tùng Thiên Đao của Đường Kiếp, bọn họ đã hiểu quá rõ, mặc dù uy lực hùng mạnh, nhưng không phải không đến mức không thể ngăn cản được.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy càng nhiều thanh đao từ trên trời giáng xuống.

- Không thể như vậy.
Trong mắt Kim Ngân Nhị lão đồng thời lộ ra sợ hãi.

Vân Tùng Thiên Đao có thể một lần xuất ra hơn mười đao thì họ biết.

Nhưng từ khi Đường Kiếp ngưng luyện đao ý, Vân Tùng Thiên Đao của hắn đã bị tập hợp, uy trọng chứ không trọng số lượng.

Giống như vừa rồi, Vân Tùng Thiên Đao cần hai Tâm Ma đồng thời ra tay mới có thể ngăn cản được, cũng là bởi vì nó là tập hợp uy lực của tám mươi mốt thanh thiên đao, nếu mỗi một đao uy lực đều lớn như vậy, thì Đường Kiếp đã sớm là vô địch rồi.

Nhưng đây là vì sao?

Vì sao hiện tại Đường Kiếp có thể phóng xuất ra nhiều thiên đao như vậy?

Xem khí thế, uy lực của mỗi một đao cũng không hề kém lúc trước, mỗi một đao đều là chin chín tam mươi mốt thiên đao kết hợp thành.

- Đây là không thể là sự thật.
Kim lão quát to một tiếng.

Đây chỉ là ảo giác.

Ảo giác.

Ngay sau đó, ánh đao bay xuống.

Xoẹt!

Vân Tùng Thiên Đao dừng trên bốn bày tay, dùng sức lực mãnh liệt như Thái Sơn áp đỉnh rồi, đánh tan pháp thuật, cắt đứt bàn tay, xuyên thủng lồng thuật pháp, đánh vỡ linh thể, tạo ra âm thanh khí thế ầm ầm.

- Đáng tiếc, đều là linh khí đó.
Đường Kiếp nói nhỏ, tiện tay thu lại, Xã Tắc Đồ phóng ra, đã thu lại toàn bộ mọi thứ.