Lúc này vừa đúng lúc ba người đi tới, nhìn đến Lý Tùng bị trọng thương nằm trên mặt đất, theo bản năng liền tiến lên xem tình hình của ông ta như thế nào, Đường Kiếp thì nhân cơ hội lùi về phía sau.

Đúng lúc này, Hoàng Việt đột nhiên dừng bước nói với Đường Kiếp:
- Tiền huynh không bị thương chứ?

Gã lần này thể hiện sự quan tâm đối với Tiền Anh Thần, dừng bước không tiến lại gần Lý Tùng không nói, mà ngay cả Kim Ngân Nhị Lão cũng nhìn theo gã bước chân hơi dừng lại một chút.

Cùng lúc đó, trong cơ thể Lý Tùng đột nhiên lóe lên hào quang, sau đó chỉ nghe ầm ầm một tiếng mãnh liệt, cả người Lý Tùng nổ tung, nháy mắt cơ thể ông ta bị nổ thành vô số các mảnh máu thịt.

- Thiên Sát Lôi Châu.
Trong mắt Kim Ngân Nhị lão và Hoàng Việt đồng thời hiện ra một tia hoảng sợ.

Không tính là quá lâu, chỉ cần sau đó khoảng một nửa giây, thì bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, thời gian ít ỏi đó đã cứu lại tính mạng của ba người. Ngay khi ánh sáng lóe lên, ba người theo bản năng đều cùng lúc phát ra vòng bảo vệ, cho dù Thiên Sát Lôi Châu có nổ muộn hơn, tấn công lên người bọn họ, nhưng khi nó chưa kịp bùng phát lực lượng thì đã bị vòng bảo hộ của họ ngăn chặn.

Tiếng nổ kinh thiên chỉ phát sinh trong nháy mắt, ba đạo quang hoa bảo vệ bọn họ ở bên trong, giống như bốn khối đá ngầm, kháng trụ lại vụ nổ khủng bố này.

Dù sao cũng là Thiên Tâm Chân Nhân, dưới tình huống họ dốc toàn lực ứng đối, dù là Thiên Sát Lôi Châu cũng rất khó có thể giết chết họ được.

Mặc dù như vậy, ngọn lửa hung mãnh cuồng bạo như thủy triều, trong nháy mắt vẫn đánh bay cả ba người ra ngoài. Chiếc vòng ánh sáng bảo hộ vừa mới được phát ra, trong ngọn lửa bùng lên chỉ có thể chống trụ một khoảng thời gian cực ngắn rồi hoàn toàn biến mất, dòng khí còn dư lại thậm chí còn có cơ hội tiếp tục nện lên thân thể ba người, khiến cho cả ba đều phun ra một ngụm máu.

Bọn họ chặn giữa vụ nổ, cũng là hứng chịu toàn bộ công kích ban đầu và cuối cùng của Thiên Sát Lôi Châu, mặc dù là thể chất Chân Nhân, nhưng cũng bị thương không nhẹ

Cùng lúc đó, dưới khói lửa cuồn cuộn bùng nổ, Đường Kiếp cũng theo nó nhảy lên, giống như một bạc hạc, thẳng hướn không trung, huy động ra một ánh sáng màu vàng.

Kim đao đón gió bổ xuống, chém vào giữa Ngân lão, mang theo một phiến máu loãng.

Vừa mới thoát khỏi sự hủy diệt của Thiên Sát Lôi Châu, Ngân lão lập tức bị thương nặng từ trên không trung ngã xuống, trong miệng Đường Kiếp cũng rỉ ra một tia máu, không phải là do Ngân lão phản kích, mà là vụ nổ vừa rồi cũng tạo thành tổn thương với hắn, nhưng là do hắn đã biết trước, cũng bố trí phòng bị đầy đủ, cho nên phòng ngự cũng chắn chắn hơn ba người kia, mặc dù bị thương nhưng cũng ít hơn nhiều so với ba người.

- Tiền Anh Thần người…
Ba người đồng thời kêu lên như không dám tin vào mắt mình.

Đường Kiếp vẫn không thèm để ý, tiếp tục nhấc đao bổ về phía Kim lão.

Ánh kim quang rực rỡ lóe lên trong mắt, Kim lão gầm lên đánh ra một chưởng, mang theo một đám sương khí màu tím.

Khoảnh khắc ánh đao và chưởng phong va chạm vào nhau, Kim đao lại như chạm phải dòng nước chảy xiết, không thể chém xuống được.

Cùng lúc đó, hai mắt Hoàng Việt lóe ra tinh quang, nhìn thẳng vào Đường Kiếp, gã cuối cùng cũng dùng động sát của mình.

Một khắc này, chân tướng khiến cho toàn thân gã run rẩy.

Hoàng Việt không dám tin vào mắt mình, hét to:
- Đường Kiếp, ngươi là Đường Kiếp.

Đường Kiếp bĩu môi:
- Còn cần phải dùng động sát? Ta tưởng ngươi nhìn thấy đao của ta thì phải nhận ra rồi chứ?

So với gã, thì Kim lão đích thực phản ứng nhanh hơn nhiều, vừa nhìn thấy Kim đao liền lập tức tiên hạ thủ vi cường.

- Bắt đầu từ khi nào?
Hoàng Việt thất thanh kêu lên:
- Bắt đầu thì ngươi biến thành Tiền Anh Thần từ lúc nào?

Một khắc này, điều mà Hoàng Việt lo lắng nhất không phải là tình cảnh hiện tại của bọn họ, mà là ngược lại Đường Kiếp bắt đầu biến thành Tiền Anh Thần từ khi nào. Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng gã, ngàn năm chi vương của gã hơn phân nửa là bánh bao thịt đánh chó rồi.

Đường Kiếp cười ha hả nói:
- Ta nói là vừa lúc nãy thôi, ngươi có tin không?

Khi nói chuyện, đồng thời thân hình thoáng hiện ra, xuất hiện ngay cạnh Hoàng Việt, đồng thời chém tới một đao.

Hoàng Việt phản ứng cũng nhanh, thân hình nghiêng đi tránh né, né được một đao kia, đồng thời đánh một chưởng vào không trung, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ trên không trung, đang chụp xuống đầu Đường Kiếp.

Những người này đều biế rằng Kim đao của Đường Kiếp lợi hại, nhưng cũng bởi vậy cũng đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó. Biện pháp đơn giản nhất chính là đừng đánh bừa, dùng các pháp thuật tấn công ở khoảng cách xa đánh lại, nhưng khi so sánh thì pháp thuật kiểu đó không thể mạnh như những pháp thuật áp sát khác.

Đương nhiên, chỉ dựa vào thủ đoạn này mà muốn thắng được Đường Kiếp thì không có khả năng, cũng may là Hoàng Việt còn có một người phụ trợ, Kim lão ở cạnh giúp đỡ gã.

Lúc này dưới đại chưởng của gã, Đường Kiếp cũng chỉ còn cách tạm thời tránh né. Hoàng Việt quay đầu nhìn lại Kim lão, sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống. Chỉ thấy Kim lão ôm lấy Ngân lão đang bị thương, không ngờ không quản bản thân mình lập tức bay ra ngoài.

- Kim lão ngươi.
Hoàng Việt gầm lên.

Kim lão cũng không để ý tới gã.

Kim Ngân nhị lão không như Hoàng Việt, bọn họ tuy là người của Thiên Thần Cung, nhưng đều xuất thân là tán tu, thực lực so ra kém hơn người tu của môn phái chính thống, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phong phú.

Khi Hoàng Việ nhìn thấy Đường Kiếp xuất hiện, nghĩ mọi người có thể hợp lực đối phó với Đường Kiếp, không ngờ Kim lão lại chỉ lo đề phòng lực lượng của Đường Kiếp. Đúng vậy, hiện tại Đường Kiếp này còn có thể đối phó, nhưng ai biết Quế Chân Nhân đang ở nơi nào chứ? Ai biết được nam tử giết chết Hà Nhạc Dương ở nơi nào? Ai biết được hắc nghiệt Y Y đang ở đâu? Ai biết đám đậu binh chết tiệt đang ở chỗ nào chứ?

Sau khi xác nhận được đối thủ là Đường Kiếp, điều đầu tiên Kim Ngân nhị lão nghĩ tới là bảo vệ bản thân mình, chứ không phải lập công.

Đây chính là điểm mà bọn họ mạnh hơn Hoàng Việt.

Chỉ là bọn họ muốn chạy, còn Đường Kiếp thì làm sao có chuyện để cho bọn họ chạy cơ chứ.

Ngay sau đó, Đường Kiếp đã cười nói:
- Vẫn nên lưu lại thì tốt hơn.

Khi hắn nói chuyện, đồng thời tay Đường Kiếp tạo ra thủ ấn:
- Khởi!

Trên mặt đất lập tức dâng lên một màn sương màu đen, nháy mắt bao phủ toàn bộ khu vực chung quanh tiểu lâu bạch ngọc.

Kim Ngân nhị lão đang muốn rời khỏi đây, lập tức bị hãm lại trong một không gian màu đen, họ có vùng vẫy thế nào cũng không thể rời khỏi.

- Đây là cái gì vậy?
Hai người hốt hoảng.

- Ngục tỏa hoàng tuyền trận?
Hoàng Việt chỉ nhìn liền nhận ra được, lập tức hiểu đay là trân pháp gì, bật thốt lên.

Đây là một khốn trận, có thể vây đối thủ ở bên trong không cho phép họ chạy thoát. Đường Kiếp ở nơi này bày sẵn trận chờ bọn họ tới, không cho họ cơ hội chạy trốn, đề phòng mất đi cơ hội. Mà sở dĩ bày ra trận này, thì là vì nơi đây âm khí tử khí quá nặng, thích hợp thể bày bố quỷ trận.

Bên ngoài khốn trận, chỉ có sát khí.

Tuy rằng Ngục tỏa hoàng tuyền trận không có lực sát thương, nhưng có thể chứa đựng sát thủ, chỉ có điều giới hạn là quỷ mị yêu vật.

Trong tay Đường Kiếp lại không thiếu mấy thứ đó.

Ngay sau đó, Đường Kiếp vung tay lên, đám du cương trước đó bị hắn thu phục lại lần nữa xuất hiện.

Đường Kiếp liên tục làm mấy thủ thế, đối với du cương quát lên:
- Bách quỷ dạ hành, xuất!

Nghe thấy vậy, Hoàng Việt hoảng hốt:
- Bách quỷ dạ hành? Đường Kiếp, ngươi dám vi pham cấm lệnh, sử dụng ngự quỷ thuật, chỉ cần là người sử dụng quỷ thuật, cả thiên hạ sẽ giết không tha.

- Vậy thì để bọn họ không biết là được.
Đường Kiếp lạnh lùng trả lời, hai tay đẩy ra, âm phong trong trận chợt nổi, mang theo vô số tiếng gào rít, vô số Qủy Hồn đang bay toán loạn, có chân thực, cũng có giả dối.

Đồng thời hơn mười du cương cũng xông về phía Kim Ngân nhị lão, liều chết lao lên.

Đám du cương đó thực lực tuy tầm thường, nhưng thân thể lại dũng mãnh, sức lực cường hãn, hơn nữa đại lượng quỷ vật Đường Kiếp bắt được cũng được phóng ra, bốn phía nơi nơi chốn chốn đều là tiếng quỷ kêu khóc, mặc dù với thực lực của Kim Ngân nhị lão cũng bị bức luống cuống tay chân.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp lại tiếp tục chém ra một đao về phía Hoàng Việt, mượn không gian độc đáo của Ngục tỏa hoàng tuyền trận, thân hình Đường Kiếp mơ hồ như quỷ mị, lúc trái lúc phái, lúc trên lúc dưới, chém tới khiến Hoàng Viêt chạy trối chéết.

Tuy nhiên người này dù sao cũng không hồ là đồ đệ của Thích Vô Niệm, cho dù là đồ đệ nát nhất, cũng là đồ đệ của Chân Quân, thời khắc này khi gã dốc toàn lực bảo vệ mình, thủ đoạn cũng không ít. Nhiều loại pháp thuật lần lượt triển khai, các loại pháp bảo không ngừng được đưa ra, nhất thời, Đường Kiếp cũng không giết được gã.

Điều này khiến cho hắn cũng cảm thấy á khẩu.

Hoàng Việt dường như ý thức được điều gì, dữ tợn cười rộ lên::
- Quế Chân Nhân cùng tên thể tu kia, thậm chí cả đám đậu binh cũng không ở đây có phải không? Đúng rồi, đúng rồi, chẳng phải ngươi ngụy trang thành Tiền Anh Thần sao? Làm gì dám mang theo nhiều thứ thuộc về Đường Kiếp như vậy chứ, cho nên hiện tại, ngoại trừ Kim đao, ngươi cũng chẳng có gì cả. Dựa vào vật đó, muốn giết ta sao, đừng có mà mơ tưởng. Ở đây càng kéo dài thời gian, thì khả năng ngươi bị phát hiện càng cao. Ha ha ha ha, ngươi không giết được ta đâu, Đường Kiếp.

Đường Kiếp thở dài nói:
- Ngươi quá tự tin rồi, chỉ là bản thể bên kia của ta vừa phát sinh một vài chuyện, cho nên mới không kịp chú ý tới diễn biến bên này.

- Ngươi nói cái gì?
Hoàng Việt ngạc nhiên.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Đường Kiếp lóe lên:
- Ta nói, ngươi nhất định phải chết.

Ánh đao chợt khởi, giống như dải lụa trảm tới.

Hoàng Việt đang định tránh né, nhưng chợt phát hiện mình không thể nào tránh né được.

Đao kia, giống như ánh nắng giữa trời quang, ngập tràn không gian, chiếu sáng toàn bộ tầm nhìn của gã.

- Đây là…
Hoàng Việt kinh ngạc nhìn đao thể Đường Kiếp vừa bổ ra.

Ánh đao như trước vẫn tiếp tục phóng đại, cho đến khi bao trùm toàn bộ cơ thể gã.

Một khắc này, Hoàng Việt chỉ cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên nhẹ đi.

Sinh mạng trong nháy mắt giống như hồng thủy trào đi.

Màu đỏ tươi tràn ngập tầm mắt gã.

Trường đao như dải lục dâng trào trước mắt.

- Đao ý…
Gã thì thào thốt lên.

Đầu gã bay lên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất.