Rút kiếm, xoay người, bổ xuống.
Lần lượt từng động tác, đều được Lý Tùng thực hiện vô cùng thuận lợi, tự nhiên.
Điều khiến ông ta kinh ngạc là, ngay khi ông ta xoay người bổ ra một kiếm, thì đồng thời Đường Kiếp cũng đã xoay người rồi, trong ta còn cầm một thanh trường đao sắc bén.
Hai người trong khoảnh khắc đó cùng đồng thời xoay người lại, nhìn vào mắt đối phương, trong mắt đều đồng thời hiện lên một tia ngạc nhiên.
Không ngờ hắn cũng dám giết ta.
Trong đầu của cả hai đều hiện lên ý nghĩ này.
Không còn kịp suy nghĩ tại sao nữa, gặp nhau ngõ hẹp kẻ dũng cảm thắng, ngay trong lúc ý niệm thoáng hiện lên trong đầu, hai người đều đồng thời phát động pháp thuật mạnh nhất.
Đường Kiếp tất nhiên là dùng Vô Song Trảm, còn lý Tùng cũng triệu tập lực lượng, một cỗ linh khí theo cánh tay chạy thẳng lên, rót vào trường kiếm trong tay, ôn gta am hiểu nhất là Thiên nguyên thần liệt trảm, nên đã vận dụng chiêu thức này.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Lý Tùng đột nhiên cảm thấy có một tia không như ý.
Đó là hơi tở không tận, linh lực khô kiệt, kiến Lý Tùng cảm thấy khó hiểu, một tia kinh ngạc, liền khựng lại một chút.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn về chung điểm linh lưu.
Vô lượng kiếm!
Ở trong tay ông ta không phải là bảo vật hiếm có trên đời, mà chỉ là một đoạn chuôi kiếm.
Một chuôi kiếm.
Lý Tùng chết lặng người.
Đây là có chuyện gì vậy?
Vì sao bảo vật đặt cùng Hoàng cực bích lạc đan lại chỉ là một chuôi kiếm?
Lý Tùng đứng ngẩn ra.
Trong nháy mắt khựng lại, cũng chính là khoảnh khắc vĩnh hằng của cuộc đời ông ta.
Ngay sau đó, Kim đao đã cuốn theo khí thế cuồng phong bổ tới, chém qua không gian chật hẹp giữa hai người, quất lên người Lý Tùng kẻ đang không có chút phòng bị nào, phát ra một cỗ linh triều mãnh liệt.
- Á.
Lý Tùng thét lên tiếng thét thống khổ đau đớn.
Suối máu phun ra, nửa người của ông ta đã bị Đường Kiếp chém đứt, màu tươi bắn đầy cả gian phòng.
Tuy vậy nhưng kẻ này dù sao cũng là Tâm Ma Chân Nhân, thủ đoạn có thừa. Ngay cả khi bị thương, vẫn có thể mãnh liệt lui nhanh về phía sau.
Chỉ có điều ông ta và Đường Kiếp đang ở trong tiểu lâu, không gian nhỏ bé, không có đủ khoảng không cho ông ta di chuyển. Lần này vọt thẳng lên, đánh thẳng lên nóc nhà, với thể lực Tâm Ma Chân Nhân cường đại của ông ta, nhưng lại không thể phá vỡ nóc nhà, ngược lại bị đẩy lui.
Đường Kiếp phi thân đuổi theo, đánh ra một quyền vào người Lý Tùng.
Quyền thế kinh người, trong nháy mắt toát ra sức mạnh khủng bố, đè xuống toàn bộ sức lực mà Lý Tùng vất vả lắm mới triệu tập được.
- A.
Lý Tùng lần nữa thét lên tiếng kêu thê thẩm, ông ta trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Vì sao?
Ông ta cũng không hiểu vì sao, vì sao đối phương lại cũng có ý nghĩ giống ông ta.
- Đây cũng là điều ta muốn hỏi đấy. Bất quá ta đoán, ngươi là do lòng tham làm mờ mắt.
So với Lý Tùng, thì Đường Kiếp vui vẻ hơn,bởi hắn biết lý do mà đối phương muốn giết mình.
Khi nói chuyện, đồng thời khuôn mặt của Đường Kiếp cũng biến đổi.
Nhìn thấy bản mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt mình, Lý Tùng khiếp sợ tột đỉnh:
- Đường Kiếp.
Đáp lại ông ta chính là một quyền hung mãnh sấm sét của Đường Kiếp.
Một quyền này của đánh lên bụng ông ta, khiến cho tim gan của ông ta đều bị chấn động thành từng mảnh.
Lý Tùng tu chính là thanh mộc tâm pháp, gan là khởi nguồn của lực lượng, cho dù là tu thành linh thể, nơi này vẫn là bộ phận tối trọng yếu nhất. Thời khắc này gan nứt ra, lập tức ngay cả tụ khí năng lực cũng không còn, Đường Kiếp ra lại vung năm ngón tay ra, ấn lên trên người của Lý Tùng, năm ngón tay sôi sục, linh khí liên tục không ngừng đưa vào, ngăn cản Lý Tùng khôi phục khí nguyên, hoàn toàn ngăn chặn cơ hội phản kháng của ông ta.
Lấy cảnh giới của hắn nếu muốn áp chế Lý Tùng cơ bản là không thể, nhưng hắn trước đó hiểu qua lai lịch của Lý Tùng, biết được điểm yếu của ông ta, lại thêm hành động trước để kiềm chế đối phương, đường đường Tâm Ma Chân Nhân dĩ nhiên cũng cứ như vậy kết thúc mạng sống ở trong tay Đường Kiếp.
- Đừng giết ta.
Lý Tùng hoảng sợ hô lên.
- Đừng lo lắng, muốn giết ngươi thì đã không phiền toái như vậy rồi.
Đường Kiếp nhấc Lý Tùng đi xuống lầu, đương nhiên cũng thuận tay lấy đi túi Giới Tử trên người ông ta, ngay cả chuôi kiếm Vô Lượng hắn cũng không bỏ lại.
Thẳng xuống dưới lầu, đi ra khỏi tiểu lâu bạch ngọc, Đường Kiếp quăng Lý Tùng lên mặt đất.
- Nguôi rốt cuộc định làm gì?
Lý Tùng hoảng sợ nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp không trả lời, ngược lại nhìn ông ta nói:
- Đã quên ngươi còn có thể nói chuyện.
Tùy tay đánh ra một quyền, đánh thẳng vào cằm Lý Tùng, khiến nửa khuôn mặt của ông ta bị nát vụn.
Lý Tùng gào lên một tiếng nhưng lại không thoát ra lời. Tuy rằng ông ta là Tâm Ma Chân Nhân, khả năng khôi phục kinh người, nhưng dưới sự áp chế của Đường Kiếp, năng lực có cường thịnh cũng vô dụng mà thôi, ngược lại nếu khả năng khôi phục càng nhanh, thì thống khổ nhận lại sẽ càng đau đớn.
Sau đó Đường Kiếp mới mở túi Giới Tử của mình, lấy ra một chút đồ vật, đều là một vài vật liệu.
Lấy Lý Tùng làm trung tâm, Đường Kiếp bày tài liệu ra, đồng thời làm một loại thủ ấn, một đạo linh khí từ trong tay hắn bay ra, lơ lửng trong không khí, sau đó lập tức biến mất vô hình.
Lý Tùng nhìn thấy vậy đôi mắt trợn to hết cỡ.
Hắn đang bày trận.
Hắn lấy mình làm trung tâm để bày trận.
Tên khốn khiếp này rốt cuộc định làm gì?
Theo vật liệu được bày ra, thủ pháp của Đường Kiếp cũng biến hóa càng lúc càng nhanh, hai tay tạo ra nhiều loại ảo ảnh, nhanh tới nỗi khiến người ta hoa mất. Cuối cùng, Đường Kiếp thu tay lại, tất cả linh quang đồng thời sáng lên, sau đó biến mất.
Trận pháp đã hoàn thành.
Đường Kiếp khẽ mỉm cười, tay lật ngược lại, trên lòng bàn tay xuất hiện ba lá cờ.
Bát môn kỳ.
Hắn phất tay lên, ba lá cờ bay ra, hạ xuống mặt đất sau đó biến mất không thấy nữa.
Đường Kiếp lúc này mới nói tiếp:
- Muốn biết ta muốn làm gì không? Rất đơn giản, câu cá!
Nói xong hắn ngồi xổm xuống dưới mặt đất, ôm lấy Lý Tùng quát lên:
- Lý tiền bối, Lý tiền bối, ngài phải cố chịu đựng. Ngài không thể chết được, ngài ngàn vạn lần không thể chết được.
Lý Tùng khiếp sợ nhìn Đường Kiếp.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu được tên khốn khiếp này đang làm cái gì rồi, không ngờ hắn dùng mình để câu người của Thiên Thần Cung.
Bày trận mai phục, chờ thời cơ, cho dù là Huyền Chung Tử tới đây, chỉ sợ cũng sẽ mắc lừa hắn.
Hơn nữa tuy nhìn Đường Kiếp hô cực lớn, nhưng nếu nghe cẩn thận, liền sẽ phát hiện ra rằng kỳ thực nó không phát ra bốn phương tám hướng, mà được Đường Kiếp dùng linh lực đẩy nhanh, chỉ truyền đi một phương hướng.
Nói cách khác, mặc kệ thanh âm này vang dội thế nào, chỉ có người ở một phương hướng là nghe được, người ở hướng khác sẽ không thể nào nghe được, điều này tránh khỏi một lần hấp dẫn quá nhiều người lại đây.
Ôm Lý Tùng, Đường Kiếp cứ như vậy hô đi hô lại.
Rất nhanh, âm thanh của hắn đã truyền tới tai mấy người.
Chính là mấy đệ tử Thiên Thần Cung, ở đó còn có hai đệ tử Thú Luyện Môn nữa.
Những người này nghe thấy tiếng hô của Đường Kiếp, tất nhiên là phải chạy tới nhìn xem có chuyện gì.
Đi tới trước tiểu lâu, chỉ thấy Lý Tùng toàn thân đẫm máu, nằm trên mặt đất, mà Tiền Anh Thần thì cứ ôm lấy ông ta hô to.
Mọi người vội vàng tiến lại gần, một người cầm đầu kêu lên:
- Là Lý Tùng tiền bối, sao ông ta lại ở đây? Ông ta bị làm sao vậy?
Lý Tùng trợn mắt lên, ông ta muốn nói đừng lại gần đây, nhưng âm thanh bị chặn ở cổ họng, không thể nào thốt lên lời.
Đường Kiếp khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện ra sát ý.
Hắn nói:
- Ông ta sắp xong đời rồi.
Sau đó xoay người, vung đao.
Kim mang mãnh liệt bổ ra.
Mấy cỗ thi thể đã bay lên.
Đường Kiếp thuận tay phát ra, xã tắc đồ đã thu thi thể mấy kẻ đó vào bên trong.
Đối phó với đối thủ như vậy, ngay cả trận pháp cũng không cần phải khởi động.
Quay đầu lại nhìn Lý Tùng, hắn cười nói:
- Chúng ta tiếp tục nào.
Hắn ta ôm lấy Lý Tùng, lại gào khóc một hồi nữa.
Lần thanh phương hướng của âm thanh cũng được thay đổi.
Cứ như vậy, rất nhanh Đường Kiếp đã giết chết vô số người, trong đó bao gồm cả Ngạo Sĩ Hổ và một gã Linh Hoàn chân nhân cùng tiểu cửu ở trong thập nhị ưng.
Dưới sự giết chóc luân phiên của Đường Kiếp, thêm trận kinh biến bên ngoài địa cung, hiện tại thập nhị ưng đã chỉ còn lại Nam Ngưng Giang, lão tam Chu Phương Hoa, vùng với lão thất và lão thập tứ.
Đường Kiếp vẫn đang tiếp tục gào lên, dẫn dụ người tới rồi giết chết. Mỗi khi có một người của Thiên Thần Cung bị giết chết, thì đã khiến thực lực của đối phương giảm đi một chút, đồng thời cũng nâng cao thu hoạch của bản thân. Những người này đi loạn bên trong Vương Đình, có không ít kẻ tìm được thứ tốt.
Lúc này hắn lại tiếp tục kêu khóc.
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng nói:
- Tiền huynh đệ? Xin hỏi Lý tiền bối hiện tại thế nào rồi?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa có ba người đang bay tới, chính là Hoàng Việt và Kim Ngân Nhị Lão.
- Mẹ nó.
Vừa thấy là ba người này, Đường Kiếp lập tức nhíu mày.
Đám này không đến thì thôi, đã đến thì kéo theo cả một đám khó gặm đi cùng.
Hai Tâm Ma Chân Nhân lại thêm Hoàng Việt, mặc dù là có thêm trận pháp mai phục hỗ trợ, Đường Kiếp cũng không nắm chắc có thể một ngụm ăn luôn cả ba.
Tuy nhiên vấn đề của câu cá chính là, một khi đã thả mồi câu, liền không có khả năng thu hồi lại. Bất kể có bao nhiêu cá mắc câu, Đường Kiếp đều phải bắt hết.
Thời khắc này nhìn thấy ba người, trong mắt Đường Kiếp hiện lên tia độc ác.
Cá có lớn hơn nữa, lão tử cũng phải nuốt ngươi.
Hắn ngẩng đầu kêu lên:
- Mau tới đây, tiền bối trong lúc đoạt trọng bảo trong bạch ngọc tiểu lâu, bị trúng cơ quan, hiện tai đã trọng thương.
Vừa nghe đến có trọng bảo ở trong lầu, ba người đồng thời đều thoáng nhìn về hướng bạch ngọc tiểu lâu.
Tuy nhiên ngay sau đó, ba người lại đồng thời tiến về phía Đường Kiếp.
Mẹ nó, có cần phải huynh đệ tình thâm như thế không? Đường Kiếp thầm mắng một câu.
Hắn cố ý nói trong tiểu lâu có trọng bảo chính là muốn dụ dỗ đối phương tách nhau ra, chỉ cần Kim Ngân Nhị Lão có một người rời khỏi, dưới sự hộ trợ của trận pháp, Đường Kiếp sẽ nắm chắc khả năng chiến thắng hơn nhiều, đến lúc đó mới quay sang đối phó với người còn lại cũng dễ dàng hơn.
Không nghĩ tới ba người này không bị bảo vật hấp dẫn, quay ra xem người trước, kế hoạch thất bại, Đường Kiếp cũng chỉ có thể kiên trì nói:
- Kính xin cứu lấy Lý tiền bối.
Nói xong đỡ lấy tay trái của Lý Tùng nhẹ nhàng động một cái, lập tức có một vật từ ống tay áo hắn trượt vào trong cơ thể Lý Tùng. Lý Tùng thấy có vật gì đó nhét vào trong cơ thể mình, ông ta cả kinh hồn phách cũng muốn bay mất.