- Ly!
Đường Kiếp phát ra tiếng quát thứ ba, chỉ thấy trên đỉnh đầu hai gã võ sĩ kim giáp võ sĩ đều đồng thời toát ra một làn khói nhẹ, ẩn hiện mặt người, chính là hồn phách của hai quỷ vật.

Chỉ có điều lúc này đây, Quỷ Hồn dù giãy dụa thế nào cũng không chịu thoát ly.

Ly tự quyết không thể hoàn thành, Đường Kiếp không thể không tiếp tục sử dụng chữ thứ tưu trong Chân Ngôn, đành quát thêm một tiếng:
- Diệt!

Chỉ thấylàn khói nhẹ đột nhiên đồng thời tan râ một chút, rồi lại hợp lại.

Rốt cuộc là yêu hồn vẫn chưa rời khỏi thân thể, dựa vào bản thể vẫn là chặn đứng chữ “diệt” bí quyết.

Tuy nhiên lần này chữ diệt bí quyết hiển nhiên là đối với yêu hồn sinh ra tác dụng nhất định, thế cho nên hai gã linh quỷ đồng thời phát ra tiếng rít gào thê thanh, trên mặt hiện ra vẻ mặt thống khổ và tức giận.

Cùng với tiếng kêu to, từ hậu đường chợt nghe thấy bốn phương tám hướng không ngờ đều có âm thanh gầm rú vang lên, giống như có vô số võ sĩ kim giáp đồng thời đáp lại này âm thanh đau đớn của hai quỷ vật trước mặt Đường Kiếp vậy.

- Mẹ nó!
Đường Kiếp biết rằng không ổn, không ngờ hai tên linh quỷ này lại còn biết gọi cứu binh.

Hăn không do dự nữa, xoay người chạy về phía sau.

Hai linh quỷ muốn đuổi theo, Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Giết, tạm thời giết không chết các ngươi, vây thì trói cũng không được sao? Định!

Hai linh quỷ lập tức khựng lại.

Lúc này Đường Kiếp đã hiểu được vì sao Tứ Cửu Chân Ngôn của mình, không thể phát huy uy lực giống như ở trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, có thể tiêu diệt đối phương. Lúc trước trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, yêu hồn đều là ngoại quỷ nhập vào cơ thể, quỷ và thi vốn không nhất thể, liền giống như mình hiện tại đang khống chế những cương thi kia vậy, vốn không phải là nhất thể, chỉ có điều tạm thời dung hợp, bởi vậy Tứ Cửu Chân Ngôn chấn động, nên đám quỷ vật dĩ nhiên là bị chấn động phải thoát ra.

Hiện giờ võ sĩ kim giáp lại là máu thịt tiên thiên nhất thể, tất nhiên không dễ dàng như bị kinh sợ. Mặc dù như thế, Tứ Cửu Chân Ngôn bởi vì là chuyên môn nhằm vào loại quỷ vật có linh tính mà có thật thể mới sáng chế, bởi thế vẫn như cũ có lực ảnh hưởng nhất định.

Giết, là giết không được rồi, khiến cho đứng im trì trệ tại chỗ thì vẫn có thể đấy.

Thời khắc này buông chữ định ra, nhị quỷ cùng khựng lại, Đường Kiếp đã vội vã lui ra.

Khi bay ngược lại, hai tay đã liên tục đánh ra một đạo Đạo Linh quang. Chỉ kình linh quang hạ xuống không trung, tựa như gợn nước tản ra, hình thành một vầng sáng. Hai linh quỷ đánh vào vầng sáng, cũng không biết phương hướng, đi loạn bốn phía, cũng là Đường Kiếp trong khoảnh khắc đó đã bày ra một mê tung trận pháp.

Trình độ trận đạo của Đường Kiếp từ từ cao thâm, hiện giờ một ít pháp trận cấp độ thấp, phẩm chất trận pháp không cao thì hắn đều có thể hoàn thành cự nhanh, nếu là dùng để trói buộc người có lẽ còn lâu mới đủ, nhưng dùng để vây quỷ vật có trí tuệ thấp thì dư sức.

Thời khắc này vừa đắc thủ, Đường Kiếp đã vội bay tới ktiểu lâu bạch ngọc.

Ngay tại khi hắn bay tới đồng thời, chỉ nghe ầm một tiếng, kia tiểu lâu bạch ngọc chợt thả ra ánh sáng vạn trượng, cùng với tia sáng mãnh liệt này, cửa tiểu lâu bạch ngọc dĩ nhiên mở ra, đồng thời một đạo quang hoa quét qua, sắc mặt Lý Tùng tái nhợt, hiển nhiên là do quá trình cưỡng ép phá vỡ cấm chế, đã tạo thành thương tổn nhất định với ông ta.

Đường Kiếp cười dài bay tới:
- Cũng là tới vừa đúng lúc.

Trong lòng Lý Tùng thì thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc hận, nghĩ tiểu tử này chỉ cần tới muộn một lát có phải tốt không. Trên mặt cũng nở nụ cười nói:
- Cũng là vừa lúc, nếu như thế, vậy thì cùng nhau tiến vào đi.

Hai người này liền bước nhanh vào tiểu lâu.

Vào bên trong, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một chiếc bàn dài, hai bên là một vài chiếc bàn nhỏ, thoạt nhìn là một gian đại sảnh chiểu đãi khách nhân, không hề có bảo vật gì cả, chỉ có điều Đường Kiếp lại chú ý tới, những chiếc bàn kia đều dùng linh mục chất lượng vô cùng tốt chế tạo thành.

Toàn bộ Vạn Giới Vương Đình, từ tường thành đến bài trí bên trong, nơi nào dùng cũng đều là nguyên liệu hiếm thấy cả, mặc dù so ra vẫn kém pháp bảo thần trân, nhưng số lượng lại nhiều không kể xiết. Nếu như có thể, Đường Kiếp thật sự muốn đem cả địa cung này đi —— trên thực tế bản thể đã bắt đầu làm chuẩn bị ở phương diện này.

Tiểu lâu bạch ngọc tổng cộng có năm tầng.

Tầng một không có, hai người liền thẳng hướng bước lên tầng hai. Tầng hai là một gian khuê phòng, có thể nhìn ra, chủ nhân của tiểu lâu bạch ngọc là nữ tử. Ở trong gian phòng trên bàn trang điểm, hai người đều đang nhìn đến một chiếc trâm Phỉ Thúy cài tóc. Lý Tùng thấy vật này khác thường, liền đi lấy nó, không ngờ tới vừa mới đụng vào, chỉ thấy chiếc trâm cài tóc hóa thành một tia sáng xanh rồi biến mất, tia sáng bay lên không trung biến thành một con chim nhỏ màu xanh.

Vừa thấy cảnh này, Lý Tùng hối hận đấm ngực dậm chân, ai có thể nghĩ đến một món đồ như chiếc trâm cài tóc lại đã thông linh rồi chứ.

Bình thường hồn khí cũng chỉ là hồn phụ khí thân, chỉ có hồn khí thông linh đại thành mới có thể biến thành sinh mạng, vừa rồi chiếc trâm cài tóc đã là vật như thế. Một kiện bảo vật hiếm lạ bị mình làm bay mất, cũng khó trách Lý Tùng tiếc hận.

Đường Kiếp chỉ cười chứ không thèm để ý.

Hai người liền hướng về lầu ba đi.

Lầu ba thì là một phòng binh khí, bên trong bày biện đủ các loại pháp bảo. Chỉ có điều đống pháp bảo lâu năm thiếu người tu sửa, phần lớn linh khí tận tán, cũng không thể giống như kia chiêc trâm cài tóc duy trì được linh tính.

Nhìn bảo bối đầy đất, Lý Tùng cũng cảm thấy tiếc hận. Mặc cho bảo vật hào hùng thế nào chăng nữa, nhưng cũng không chống lại được uy lực của thời gian.

Tuy nhiên mặt khác, có thể kháng trụ vạn năm mà không diệt, cho dù là binh khí phàm trần cũng biến thành trân bảo, chiếc trâm cài tóc chính là một ví dụ tốt nhất.

Theo phương diện này mà nói, bảo vật trong Vương đình có lẽ không nhiều như tưởng tượng, nhưng giá trị lại vượt trên khả năng phán đoán.

Lầu bốn là một thư phòng.

Trong thư phòng có hai hàng giá sách, sách được đặt ở trên giá, đều là một chút công pháp tiên gia.

Lý Tùng nhìn lên trên, lập tức kích động không kềm chế được, rung giọng nói:
- Đây là tu tiên pháp của Vương Đình.

Những điển tịch trên giá sách, chính là các loại tiên pháp. Thứ này cũng là không giống pháp bảo, không tồn tại vấn đề tiêu tan linh khí, mặc dù vạn năm trôi qua khiến cho chúng cũ nát, nhưng chỉ cần cẩn thận bảo quản, dùng để học tập thì vẫn không vấn đề gì cả.

Thời khắc này Đường Kiếp Lý Tùng hai người đều mừng rỡ, dựa theo quy định ba bảy thu lấy tiên pháp. Liên tục thu đám sạch trên giá vào trong tay, bên trên đặt ba quyển sách khắc đá, màu sắc ấm áp, mềm mại trơn bóng, vừa thấy cũng biết là vật phi phàm.

Theo thứ tự là "Chiến thần bí quyết", "tiêu dao du thần thông" và "trường sinh kiếm".

Lý Tùng nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp cười nói:
- Ba quyển sách phi phàm, dựa theo ước định ban đầu, ngài bảy ta ba, vậy tiền bối lấy hai quyển, ta lấy một quyển, tiền bối có thể chọn trước, thế nào?
Lý Tùng hừ một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi đúng là kẻ may mắn.

Nhìn kỹ một chút kia ba quyển sách ngọc, ông ta liền chọn Chiến thần bí quyết và tiêu dao du thần thông. Quyển đầu tên là Chiến thần, nên cho rằng đó là một chiến pháp cường lực nào đó, quyển sau lại có tên thần thông, như thế nào đều không thể bỏ qua. Về phần trường sinh kiếm, nghe tên càng giống một lọai kiếm pháp không tranh giành với đời, tại đây vạn vật cần tranh giành, nên chủ quan nghĩ nó vô nghĩa.

Đường Kiếp liền tiến lên, nhấc lấy trường sinh kiếm, cũng không nhìn kỹ, tùy tay bỏ vào trong túi.

Lầu bốn lục soát qua, cung không thấy còn thứ gì, hai người liền cùng nhau hướng lên tầng cao nhất đi.

Tới tầng cao nhất, lại nhìn ở đó bày thật hương án khá dài, phía dưới còn có bồ đoàn, thoạt nhìn giống như nơi giảng dạy gì đó, chỉ có điều trên hương án lại không có gì, chỉ có bày biện ba vật, theo thứ tự là một cái bình ngọc, một thanh kiếm cùng với một pho tượng bạch ngọc, điêu khắc hình một nữ tử.

Lý Tùng cũng không có chú ý tới, Đường Kiếp nhìn đến nàng kia liền chấn động toàn thân.

Ánh mắt của ông ta đã dừng ở trên bình ngọc, trên bình ngọc có dòng văn tự cổ đại viết năm chữ: “Hoàng cực bích lạc đan”.

- Hoàng cực bích lạc đan, không ngờ là hoàng cực bích lạc đan, ha ha ha ha!
Lý Tùng không nhịn được cười ha hả.

Hoàng cực bích lạc đan chính là thần dược nổi danh, tác dụng giống như Cửu thiên loan thảo, đều là thần dược có thể dùng vào việc tăng cao tỉ lệ thành công tấn công lên Tử Phủ, chẳng qua Cửu thiên loan đao là vật trời sinh, còn Hoàng cực bích lạc đan lại là đan dược được tạo thành.

Lý Tùng không ngờ tới ở trong này có thể nhìn thấy Hoàng cực bích lạc đan, làm sao còn chú ý được tới thứ khác, một tay liền giơ ra cầm lấy bích lạc đan. Quay đầu lại nhìn thanh kiêm, chỉ thấy trên đó viết ba chữ Vô Lượng kiếm.

Vô Lượng kiếm ông ta chưa từng nghe nói qua, nhưng có thể đặt cạnh Hoàng cực bích lạc đan, cho thấy cũng không phải là phàm vật, cũng thuận tay nhấc lên.

Lại nhìn Đường Kiếp, thấy hắn đang cầm pho tượng bạch ngọc ngắm nghía.

Lý Tùng cười cười:
- Xem ra Tiền tiểu huynh đệ đối với nữ tử này khá có hứng thú. Nếu như thế, không bằng lại chiếu theo tiền lệ, lão phu lấy đan dược và kiếm, tiểu hữu lấy pho tượng này đi.

Đường Kiếp cười cười:
- Vậy thì tốt quá.

Liền cất pho tượng đi.

- Đúng rồi.
Ngẫm nghĩ một chút Đường Kiếp nói:
- Ta nghe nói toàn bộ các bảo tàng, đều có bí thất ngầm, cất giấu những bảo bối còn tốt hơn. Không bằng ta và ngài tìm tiếp, nói không chừng ở trong này còn có thể có phát hiện gì mới.

- Nếu vậy thì càng tốt.
Lý Tùng trả lời, nhưng trong lòng thì âm thầm khinh miệt, nghĩ dã tâm người trẻ tuổi đã thấy nhiều, cả ngày chỉ biết suy nghĩ cái gì mà cửa ngầm với bí thất. Nơi này rõ ràng là nơi một đại nhân vật nào đó trong Vương đình thanh tu, người cao cao tại thượng như vậy, phòng bị nghiêm cẩn, chỉ cần nhin một tiểu lâu đơn thuần đã tồn tại cấm chế cả vạn năm không ai dám phạm vào, liền biết ở đây chẳng cần bí thất làm gì cả.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn cùng Đường Kiếp xoay người tìm kiếm, trong tay nằm lấy chuôi của Vô Lượng kiếm.

Ông ta mặc dù đoạt được đại bộ phận bảo vật trong tiểu lâu, nhưng vừa nghĩ tới trường sinh kiếm giá trị như thần thông, pho tượng bạch ngọc lại đủ tư cách đặt bên Hoàng cực bích lạc đan, cứ như vậy nhường cho một tiểu tử của Thú Luyện Môn, nội tâm thực không cam lòng.

Lại nghĩ nơi này không có ai, không bằng làm thịt tiểu tử này. Hắn mà chết, những thứ của hắn đều thuộc về mình, vả lại sẽ không một kẻ nào biết là ông ta làm.

Nghĩ vậy, trong lòng nổi lên sát ý, bàn tay nắm Vô Lượng kiếm cũng chặt thêm vài phần, trong đôi mắt hung quang đại phóng, Lý Tùng nhấc Vô Lượng kiếm lên, xoay người bổ ra phía sau một kiếm