Qua hoa viên, Đường Kiếp đi tới trước một khu kiến trúc.

Đây chính là bên trong Vương đình, nơi này nơi chốn rường cột chạm trổ, mặc dù năm tháng khiến cho mọi thứ phủ lên lớp màu thời gian, ít đi vài phần sáng bóng, nhưng cũng không giấu được quá khứ và đại khí huy hoàng.

Đi vào một thạch hành lang lên, Đường Kiếp dọc theo hành lang đi trước, xuyên qua kia một sâu thẳm hành lang dài đi vào một mảnh trước hòn giả sơn.

Đang muốn tiếp tục đi, đã thấy cách đó không xa đứng một người, đúng là Lý Tùng.

Ông ta đứng ở nơi đó nhìn xa xa ngưng lông mày suy nghĩ, giống như đang tự hỏi điều gì, ngay cả khi Đường Kiếp đến gần cũng không hay biết, Kiếp hô một tiếng gã mới từ trong trầm tư tỉnh táo lại, thấy là Đường Kiếp, nói:
- Hóa ra là Tiền tiểu huynh đệ, vừa mới thoát ra khỏi ảo cảnh trong hoa viên sao?

- Đúng thế, một đường tới đây cũng không gặp những người khác, chỉ có một mình Lý tiền bối ngài ở đây sao?
Đường Kiếp hỏi.

Lý Tùng lắc đầu trả lời:
- Đều tản hết ra rồi. Nơi này thoạt nhìn không lớn, nhưng bên trong chẳng khác nào động thiên, đừng nói là mấy người chúng ta, có thểm gấp trăm lần nữa nó cũng vẫn chứa được. Nhưng như vậy cũng tốt, nơi này trước kia là Vạn Giới Vương Đình, bên trong bảo bối đếm không xuể. Chúng ta tới đây trước, vừa lúc có thêm thời gian tranh đoạt bảo bối. Nhanh tay có, chậm chạp thì sẽ không còn.

Đường Kiếp cười nói:
- Tiền bối nói rất đúng, tuy nhiên nếu như thế, tiền bối tại sao lại vẫn đứng ở chỗ này vậy?

- Hắc, không phải ta đang nghĩ biện pháp sao?
Lý Tùng chỉ chỉ vào một tòa tiểu lâu ở phía trước:
- Ngươi nhìn tiểu lâu kia xem.

Đường Kiếp nhìn theo ngón tay Lý Tùng, chỉ thấy ở bên trong khu kiến trúc, có một tòa tiểu lâu bằng bạch ngọc dường như cô lập với thế giới bên ngoài, thoạt nhìn vô cùng đơn giản, lại có một cỗ ý tứ đặc thù.

Hắn lúc trước là đi từ phía sau khu kiến trúc đến đây, bây giờ nhìn thấy tiểu lâu, cũng cảm giác nó không hề tầm thường chút nào.

Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, nói:
- Tòa lầu kia, hình như có chút gì đặc biệt.

- Cuối cùng ngươi cũng đã nhìn ra.
Lý Tùng cười ha hả nói:
- Nếu muốn lấy bảo, tất nhiên phải lấy thứ quan trọng nhất tốt nhất rồi. Nếu đổi lại là người khác, hơn phân nửa đều là đi trong đại điện, ta lại cảm thấy, nơi đây nếu có chút bảo, chưa chắc đã ở trong đại điện.

- Hả? Tiền bối sao có thể khẳng định như vậy, hơn nữa vì sao còn không đoạt bảo?

Lý Tùng bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta chưa thử qua sao? Ta vừa rồi đã thử tiến vào, không nghờ tới nơi đây mặc dù hoang phế, nhưng giữa các cung đình giữa vẫ như trước tồn tại cấm chế, không chỉ có như thế, còn có anh linh bất diệt của võ sĩ hóa thành linh qủy thủ hộ, nên giờ đang phải nghĩ biện pháp.

- Linh quỷ?
Đường Kiếp nghe thấy vậy trong lòng cả kinh.

Linh quỷ cũng là một loại quỷ vật, so với quỷ vật thông thường và cương thi thì càng hùng mạnh hơn, dựa vào một tia chấp niệm mà tồn tại, là một loại quỷ vật ít ỏi có thể giữ lại gần như toàn bộ thực lực khi còn sống.

Vạn Giới Vương Đình sau khi bị phá nát, sát khí âm khí tử và nhiều loại khí khác đều có đủ, bên trong dạng gì gì cũng có, ma vật quỷ vật đủ cả, thậm chí ngay cả linh quỷ cũng xuất hiện.

Có linh quỷ thủ hộ, chả trách Lý Tùng nhất thời cũng do dự không tiến vào.

- Có mấy tên?
Ngẫm nghĩ một chút Đường Kiếp hỏi.

Lý Tùng giơ thẳng hai ngón tay:
- Tổng cộng có hai, cũng không phải không thể đối phó. Chỉ có điều tiểu lâu bạch ngọc còn có cấm chế, nếu muốn cởi bỏ thì phải hao tổn chút công phu. Linh quỷ rất khó giết, dưới sự quấy rầy của nó mà muốn phá giải cấm chế không phải chuyện dễ dàng.

Đường Kiếp nói:
- Nếu chỉ có như vậy thì đơn giản, tiền bối nếu không ngại, Anh Thần nguyện cùng tiền bối phá tiểu lâu, nếu thu được ưu đãi, tiền bối lấy bảy phần, tại hạ chỉ cần ba phần, thế nào?

Lý Tùng là Tâm Ma Chân Nhân, Tiền Anh Thần là Linh Hoàn Chân Nhân, Đường Kiếp nguyện ý chỉ lấy ba phần, coi như là hợp lý đấy. Lý Tùng ngẫm nghĩ một chút cuối cùng gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt.

Ông ta muốn phá được cấm chế, thì cần phải có người hỗ trợ, Đường Kiếp tới cũng là đúng lúc.

Linh quỷ không dễ giết, để tránh chậm trễ thời gian, hai người nghị định, Đường Kiếp giữ chân hai linh thủ hộ trước tiểu lâu bạch ngọc là được, còn Lý Tùng đi phá vỡ cấm chế.

Để đề phòng những người khác đuổi tới nhúng tay vào, hai người nói làm liền làm, lập tức hướng về phía tiểu lâu đánh tới.

Khu kiến trúc này nhìn như đơn giản, kỳ thật ngầm bố trí theo nguyên lý thiên địa, bên trong cũng có trận pháp huyền ảo, chỉ có điều đã bị phá hư lại không có người giữ gìn, mới khiến cho Đường Kiếp và Lý Tùng dễ dàng đột nhập, tới được trước cửa tiểu lâu.

Trước tiểu lâu, quả nhiên có hai võ sĩ kim giác đang đứng.

Không giống như cương thi ở trong trong hoa viên, này hai võ si kim giáp thoạt nhìn trông rất sống động, giống như người sống bình thường vậy, chỉ có điều trên mặt có một tia thanh khí. Chính tia thanh khí này đã chứng minh bọn họ kỳ thật đã chết được nhiều năm. Nhưng không giống như cương thi trong hoa viên, đó là bọn họ có hồn có linh, có chết cũng thành linh quỷ chứ không phải là quỷ.

Thời khắc này chúng như hai pho tượng đứng trước cửa tiểu lâu, khi hai người tới gần, liền đột nhiên trợn mắt, hai mắt như mắt người bình thường lại còn có chút linh động.

Nhìn thấy Lý Tùng liền cùng nhau hô lên, nhấc chiến mâu trong tay đâm tới.

Thân hình Lý Tùng vội lui lại:
- Tiền tiểu hữu, hai kẻ này liền giao cho ngươi rồi.

Đường Kiếp lên tiếng đáp ứng, dĩ nhiên đón nhận, hai tay huy động, đánh ra một chưởng ảnh chia ra tấn công vào nhị quỷ, đồng thời bóng dáng chớp động đã hướng về bên kia chạy tới. Hắn không dám ở trước mặt Lý Tùng động thủ, để tránh bại lộ thực lực, cho nên liền dẫn dụ nhị quỷ tới một hướng khác. Cũng may lúc trước đã nói, chỉ cần giữ chân nhị quỷ là được, nên làm vậy cũng sẽ không khiến Lý Tùng hoài nghi.

Thấy hai linh quỷ đã bị dẫn ra xa, Đường Kiếp mới dừng lại, quay đầu lại nhìn hai võ sĩ kim giáp, cười nói:
- Này, hai người các ngươi, không cần truy đuổi gắt gao không tha như vậy chứ? Ta nói này, đám quỷ trong hoa viên, không thông báo với hai ngươi là chớ chọc tới ta sao?

Hai võ sĩ kim giáp không thèm để ý mấy lời hắn nói, đồng thời đâm trường mâu về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể mau chóng lui lại tránh né.

Hai kẻ này không giống đám quỷ vật trước đó, chúng không sợ Luyện Hồn Châu, không nhiếp hồn được, càng không bị Quỷ Hồn khống chế, chỉ có thể chiến đấu vói chúng.

Cho nên ngay sau đó Đường Kiếp đã rút ra Kim Đao, chém tới một võ sĩ kim giáp.

Không ngờ tới kia võ sĩ kim giáp võ sĩ nhìn thấy Kim Đao, không tiến mà lại lui lại, không ngờ tránh khỏi một đao kia.

Điều này khiến cho Đường Kiếp ngẩn người, chỉ thấy kia hai gã võ sĩ kim giáp cùng nhau lùi về phía sau, bốn con mắt nhìn chằm chằm Kim đao, lưỡi mác trong tay đồng loạt nhắm ngay vào Đường Kiếp, trên thanh mâu lóe ra một dải bạch quang, chính là thương mang.

Mũi thương nhọn giống như con rắn độc thè lưỡi, co duỗi không ngừng.

Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp cũng giật mình.

Mấy năm nay sử dụng Kim nhận, Đường Kiếp cũng dần dần biết kim nhận tuy rằng sắc bén, nhưng không phải vô địch, vẫn có rất nhiều chỗ thiếu hụt.

Trước kia, vấn đề lớn nhất của nó là lực sát thương không đủ.

Vấn đề này đã được giải quyết sau khi Đường Kiếp phá vỡ hồn binh, nhưng ở bên ngoài, vẫn còn có một vài phương pháp để đối phó kim nhận, tỷ như cao cấp hơn hẳn là thần trân, hoặc là đao mang - loại vũ khí phi vật thể.

Chỉ bất quá hắn bảo vệ đặc tính của Kim nhận rất tốt, bởi vậy cũng có rất ít người hiểu biết để nghĩ ra được biện pháp nhằm vào nó.

Không ngờ tới hôm nay, kim lưỡi thậm chí ngay cả đụng tới đối phương một chút cũng không đụng được, phương pháp khắc chế lại lộ ra từ trong tay hai linh quỷ nữa chứ.

Một khắc này, trong đầu Đường Kiếp lại lần nữa hiện ra cảnh tượng ngày mình nhập thần vào trong Binh Giám.

- Quả nhiên là đối thủ cũ, thế cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.
Đường Kiếp nói nhỏ.

Ngay sau đó Kim đao huy động, chỉ thấy hai võ sĩ kim giáp đồng thời bay ngược lại, thương mang tiếp tục xuất ra, đâm thẳng vào Đường Kiếp.

Đường Kiếp hừ một tiếng, né tránh đồng thời phát động Loạn Phong Bộ, đã đi tới phía sau hai linh quỷ, Kim đao hồi cắt. Không ngờ răng, hai linh quỷ phản ứng cực nhanh, ngay tại khi Đường Kiếp biến mất thì đồng thời, hai linh quỷ đều nhanh chóng xoay người, cánh tay trái nhấc lên chống chọi tấn công của Đường Kiếp, không ngờ một đao của Đường Kiếp lại không chém xuống được. Đồng thời Đường Kiếp đá ra một cước, đá vào ngực một linh quỷ, chỉ nghe phịch một tiếng như đá vào đám cỏ, linh quỷ chỉ nhoáng lên một cái, lại dường như không có việc gì, đấm một quyền vào trước ngực Đường Kiếp, mặc dù là có Vô Tướng Kim Thân bảo hộ, Đường Kiếp vẫn bị nện đến ngã bay ra ngoài.

Lúc bị đánh bay ra đồng thời, Đường Kiếp đã dương tay ấn ra một Long Nhược Thủ, tiếp theo quang triều tái khởi, Vô Song Trảm được bổ ra.

Theo sau chợt nghe bang bang hai tiếng, kia hai gã linh quỷ cứng rắn đã trúng hai loại pháp thuật cường lực, nhưng vẫn bình yên vô sự.

- Mẹ!
Đường Kiếp tức giận chửi nhỏ một câu.

Hai chiêu thức vừa rồi hắn đều dốc toàn lực, mặc dù Lý Tùng là Tâm Ma Chân Nhân cũng không nguyện cứng rắn chống đỡ, không ngờ tới hai võ si linh quỷ này lại có thể dễ dàng tiếp nhận được, khó trách Lý Tùng nói giết bọn nó không dễ, chỉ cần hắn kéo dài thời gian là được.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không có hứng thú thực sự trợ giúp Lý Tùng, hắn phải tốc chiến tốc thắng, trước khi Lý Tùng phá được cấm chú phải giải quyết xong hai linh quỷ này.

Chỉ có điều Luyện Hồn Châu đối với chúng không có hiệu quả, pháp thuật sát thương cũng không làm gì được chúng nó, kim đao lại bị hai kẻ này nhìn thấu tính năng, cẩn thận phòng thủ, Đường Kiếp trong lúc nhất thời cũng không tìm biện pháp.

Ngẫm nghĩ một chút đột nhiên trong mắt sáng ngời:
- Có rồi.

Hắn thu hồi Kim Đao, mắt hiện ánh sáng nhạt, ngay tại khi hai gã linh quỷ lao tới đồng thời, Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng, thiệt trán xuân lôi, quát to:
- Chấn động!"

Hai gã võ sĩ kim giáp đồng thời cứng đờ người lại.

Đường Kiếp thấy vậy mừng rỡ, biết có cửa thắng, quát lên một tiếng nữa:
- Lui!

Hai võ sĩ kim giáp đều đồng thời lui bước.

Lúc này thứ Đường Kiếp sử dụng, chính là Tứ Cửu Chân Ngôn mà ban đầu hắn ở Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận đối phó với đám thi thể.

Tứ Cửu Chân Ngôn mục đích sáng chế ra vốn là để đối phó với đám thi quỷ vật, nhằm vào việc làm chấn động hồn phân phách.

Hai gã võ sĩ kim giáp cũng khá giống với đám thi cửu trong đại trận ngày trước, chỉ có điều chúng linh động hơn một ít, quan trọng nhất là chúng nó đều là quỷ có thực thể, có hồn phách, bởi vậy thích hợp để sử dụng Tứ Cửu Chân Ngôn.