Xuất hiện trước mặt Đường Kiếp chính là Thạch Tịnh Trai và Đồ Đồ.

Lúc trước Đường Kiếp bị vận chuyển, Y Y cũng bị lôi đi cùng hắn, Thạch Tịnh Trai và Đồ Đồ lại chưa kịp thời đi theo, không ngờ ở nơi này lại thấy bọn họ.

Lúc này thỏ yêu Đồ Đồ ngồi trên vai Thạch Tịnh Trai, lớn tiếng thét lên, hai chiếc tai dài che khuất ánh mắt rét lạnh. Thạch Tịnh Trai vì quát một tiếng, đánh ra một quyền vào sát ma.

Gã ta thần trí mơ hò, không biết cách đánh chể sát ma, chỉ biết đánh bừa, cũng may là sát ma trước đó bị Thiên Thần Cung đuổi giết, nên số lượng cũng không còn nhiều, bởi vậy mà bị gã ngăn trở.

Nhưng ở trong mê cung, gã không biết chạy trốn, nếu không gặp phải Đường Kiếp, đa phần cũng là sẽ bị chết vì mệt.

Lúc này Đường Kiếp nhìn thấy hai người bọn họ, không nhịn được, vội vàng xông lại, cũng không cần lực nguyên dương, đánh ra một quyền, tiêu diệt toàn bộ sát ma.

Thạch Tịnh Trai vừa nhìn thấy hắn, hưng phấn nhào về phía trước, Đường Kiếp đang muốn đỡ gã, không ngờ Thạch Tịnh Trai lại xông qua bên cạnh hắn, căn bản không thèm để ý tới hắn, bổ nhào sang bên cạnh, ôm lấy Y Y khóc rống lên. Tên ngốc này không nói được, nhìn thấy Y Y cũng chỉ biết khóc. Ngược lại Đồ Đồ nhảy từ trên vai Thạch Tịnh Trai xuống, nhào vào ngực Đường Kiếp hô to:
- Công tử, ta cuối cùng cũng gặp được ngài. Hu hu hu… Ý? Hình như ngài không giống với trước kia lắm thì phải?

Đường Kiếp cầm tai của Đồ Đồ nói:
- Bớt nhảm nhí đi, tại sao các ngươi lại ở đây vậy?

Đồ Đồ lúc này mới lắp bắp kể lại.

Hóa ra sau khi Đường Kiếp rời đi không lâu, Tẩy Nguyệt phái chỉ còn lại Đồ Đồ và Thạch Tịnh Trai. Bọn họ không có chủ nhân, cũng mất chỗ dựa vào, may mà có mấy người Thích Thiếu Danh tới, bọn họ mới không bị bắt nạt.

Nhưng do Thú Luyện Môn tấn công núi, hai phái trở mặt, trước mắt đã triển khai chém giết ở dãy núi Hoành Đoạn. Thái Quân Dương, Bành Diệu Long, Thích Thiếu Danh, còn cả mấy người Vệ Thiên Xung hiện giờ đều đang quyết đấu với đám người Thú Luyện Môn, nơi đó hiện đã là chiến trường.

Không có mấy người bạn của Đường Kiếp tương trợ, thì Đồ Đồ thực sự gặp phiền phức.

Tẩy Nguyệt phái đại bộ phần người tu trong phái đều đồng khí liên kết, canh gác hỗ trợ, nhưng cũng không thiếu những kẻ khốn khiếp. Du Nghiêm chính là một kẻ như vậy. Mà lần này thì lại có một kẻ là Trường Khanh, cũng đánh chủ ý lên người Đồ Đồ.

Người này dường như nhìn ra thân phận của Đồ Đồ, Mê Thiên thỏ tộc, lai lịch bất phàm, bởi vậy có tâm thu phục. Có lẽ cảm thấy Đường Kiếp nhất định không có khả năng sống sót quay về, cho nên làm việc không hề cố kỵ.

Đồ Đồ bị ép buộc, nên chỉ có thể cùng Thạch Tịnh Trai trốn ra ngoài.

Bọn họ không có chỗ để đi, ra ngoài chạy lung tung. Một kẻ có thực lực không đầu óc, một có đầu óc không thực lực, đến là vừa hợp xứng thành một đôi, bởi vậy nửa năm ngao du nguy hiểm khôn lường.

Ngày đó Đồ Đồ và Thạch Tịnh Trai trong lúc cuống cuông, đã vô ý đi lạc vào vùng núi Vĩnh Tuế.

Trạch Môn Phái năm đó chính ở núi Vĩnh Tuế, sau khi tới đây, Thạch Tịnh Trai tức cảnh sinh tình, không ngờ khôi phục được một chút trí nhớ.

Vì thế gã mang theo Đồ Đồ đi về phía hầm mỏ, một đường xâm nhập, tới khu vực từng khai thác quặng dưới lòng đất.

Hiện tại ngài độc ở đây đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nước độc cũng được vệ sinh sạch sẽ, tất cả nguy hiểm đều không còn tồn tại, càng không có bảo vật cất giấu, chỉ là một khu hầm mỏ trống rỗng.

Nhưng mấy năm đào bới, ở trong lòng Thạch Tịnh Trai lại có dấu ấn khắc sâu không thể xóa nhòa.

Vì thế gã lại đi về phía mạch nước ngầm trong động đá.

Không còn nước độc, Thạch Tịnh Trai không cần cởi toàn bộ quần áo để tiến vào nữa.

Gã cứ như vậy cùng Đồ Đồ, bò dọc theo đường hầm đi vào động đá đã bị đào rỗng kia

Gã tự mình đào đường, tiến thẳng tới trước khe núi màu đen.

- Khe núi màu đen?
Ánh mắt của Đường Kiếp co rút lại.

Hắn tất nhiên biết đó là gì.

Khe nứt không gian.

Lúc trước hắn thăm dò vào trong hang đá, từng thấy qua vết nứt không gian, biết rằng dưới đáy hang đá có Hàn thạch, Kim tinh thạch tồn tại, đều có quan hệ rất lớn với khe nứt này, thậm chí những Đậu Binh có thể là từ trong khe nứt không gian chui tới, là do Thạch Tịnh Trai dùng bảo bối bí mất cất giấu đi.

Tuy nhiên khi đó, Đường Kiếp cũng không quá chú ý tới khe nứt này.

Nhưng hắn không ngờ tới, có một ngày khe nứt này lại lần nữa phát huy tác dụng.

Nhìn Đồ Đồ, trong đầu Đường Kiếp đột nhiên hiện lên bốn chữ.

Mê Thiên thỏ tộc!

Một khắc này hắn đã hiểu ra.

Hắn nói:
- Các ngươi tiến vào trong khe nứt không gian?

Đồ Đồ rụt cổ lại:
- Ta lúc đó cũng không ngờ tiểu tử đó điên cuồng như vậy.

Mặc dù có được năng lực định vị hư không, nhưng nếu muốn sinh tồn và phiêu lưu trong hư không thì cũng không phải chuyện dễ dàng. Đồ Đồ lúc ấy căn bản không ngờ ở đây có khe nứt không gian, cũng càng không ngờ Thạch Tịnh Trai sẽ nổi điên như vậy—— cái tên điên này nhìn thấy khe nứt không gian, không ngờ hưng phấn hô một tiếng, trực tiếp nhảy vào trong đó.

Điều đó khiến Đồ Đồ kinh hãi.

Nó biết rõ với thực lực của nó và của Thạch Tịnh Trai, căn bản không có một chút khả năng tồn tại trường kỳ trong vô tận hư không, bởi vậy trước tiên phát động năng lực của mình tìm đường trở về.

Vận khí của nó thực không tồi.

Vừa mới phát động liền phát hiện một lối đi không gian tồn tại, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, chỉ cần theo lối đi kia trở về, bọn họ liền còn có thể trở lại Tê Hà Giới, chẳng qua chưa chắc ở Văn Tâm mà thôi.

Sau đó Đồ Đồ khống chế Thạch Tịnh Trai bay về phía khe nứt đó.

Cuối cùng đúng lúc bọn họ thoát ra, vừa xuất hiện ở địa cung, liền gặp ngay một đám ma sát đang xông tới…

- Ngươi nói là… trong mê cung này có một khe nứt không gian?
Ánh mắt của Đường Kiếp lóe lên.

- Không, không phải khe nứt.
Đồ Đồ bất ngờ trả lời:
- Đó chính là một cánh cửa thời gian, một cánh cửa ngầm.

———————————

Càng đi vào trong, sương mù liền càng trở nên dày đặc.

Tiến sâu tới nỗi, còn không nhìn thấy năm ngón tay, tầm nhìn còn kém hơn trong Thiên lý mê cung.

Đường Kiếp đi trong sương mù, tìm kiếm đường đi.

Đột nhiên, một tiếng cười ha hả lạnh lẽo vang lên bên tai.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sương mù có một bóng dáng màu đen, bay tà tà trên không trung.

- Du hồn?
Đường Kiếp nheo mắt lại.

Du hồn cũng là một loại quỷ vật, nó xếp hạng bên dưới Bạch mị, thực tế là còn khó chơi hơn so với Bạch mị. Bởi vì loại quỷ vật này thân là hư thể, đa phần các loại công kích đều không có tác dụng, đồng thời thân mình nó còn có thể vận dụng một ít pháp thuật chiến đấu, quan trọng nhất là nó không tồn tại đơn lê.

Lúc này, sau khi Du hồn xuất hiện, chỉ thấy bốn phương tám hướng lần lượt xuất hiện các bóng đen, vây quanh người Đường Kiếp, phát ra tiếng cười ha hả quái dị.

- Số lượng không ít.
Đường Kiếp lạnh lẽo nói, trên mặt không lộ ra một tia sợ hãi, ngược lại tươi cười. Hắn nói:
- Các ngươi càng mạnh, ta càng vui vẻ.

Đáp lại câu nói của hắn là tiếng gào rít của đám quỷ vật.

- Vô dụng thôi.
Đường Kiếp lắc lắc đầu, lật ngược tay, trong lòng bàn tay hiện ra một vật.

Luyện hồn châu.

Đám quỷ vật vừa nhìn thấy Luyện hồn châu, vẻ mặt vừa rồi còn hung ác, giờ lại đồng loạt lộ ra sự sợ hãi.

Luyện hồn châu chuyên dùng để nhiếp hồn, mà quye vật chính là hồn phách, mượn âm khí mà ngưng kết thành.

Nếu chúng là loại quỷ vật như Bạch mị, thực lực thân thể tương đối mạnh, dùng Luyện hồn châu với nó cũng khó khắn, vì dù sao Luyện hồn châu không phải thứ chuyên dùng để nhiếp quỷ, nhưng mà đối phó với đám Du hồn này thì thừa sức.

Luyện Hồn Châu vốn là khắc tinh của đám Du hồn, lúc này chúng phát ra tiếng rít gào sợ hãi, cùng nhau thối lui.

Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Ai cho các ngươi lui lại chứ, đúng lúc ta đang cần gom hồn phách, lấy tạm các ngươi cho đủ số lượng.

Từ lúc quyết định đối phó với Thiên Thần Cung, Đường Kiếp đã không từ bất cứ thủ đoạn nào cả. Bởi vì những quân bài bí mật của hắn phần lớn đều đã lộ, nên Đường Kiếp tận sức nghĩ ra thủ đoạn mới. Luyện hồn châu không nên dễ dàng lấy ra cũng đã được sử dụng, tuy nhiên không chỉ có nó.

Thời khắc này Luyện hồn châu được phát động, không một Du hồn trốn thoát, toàn bộ bị hút vào bên trong hạt châu, trên kit rung nổi lên một đạo âm phong. Tuy nhiên, ngay tại khi chúng nó bay vào trong hạt châu, đồng thời Đường Kiếp đã điểm ra mấy phát trên không trung.

Từ đầu ngón tay hắn, hiện ta một mảnh linh quang, một lồng giam mơ hồ xuất hiện.

Lồng giam linh quang.

Lông giam linh quang này là một pháp thuật được ghi lại trong Qủy Kinh, nói trắng ra là chiếc cũi giam quỷ. Tuy nhiên chiếc cũi này chỉ có tác dụng giam giữ, chứ không có tác dụng bắt giữ, muốn quỷ vào trong lồng giam thì phải dựa vào bản thân mình.

Đường Kiếp lại không thèm để ý, hắn chỉ vào lồng giam nói:
- Đi.

Phần lớn Du hồn chỉ hơi do dự một chút, sau đó nhất loạt lao về phía lồng giam.

Giữa giam giữ và cái chết, ai cũng biết phải lựa chọn điều gì.

Ngay sau đó, chỉ thấy lồng giam linh quang tỏa ánh hào quang, trong nháy mắt đã đầy Du hồn bên trong.

Đám Du hồn này, nếu bắt từng con, cũng không biết phải tốn bao nhiêu sức lực. Hiên tại chỉ dùng Luyện hồn châu uy hiếp đám Du hồn này, vài Du hồn bị Luyện hồn châu hút vào, đang ở trong hạt châu bị luyện hóa, phát ra tiếng rít lớn, khiến đám quỷ vật bên ngoài sợ hãi run rẩy.

Đường Kiếp khẽ vẫy tay, lồng giam linh quang không ngừng nhỏ đi, cuối cùng chỉ nhỏ như một quả cầu nằm vừa trong lòng bàn tay Đường Kiếp, Đường Kiếp thuận tay thu lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Đối với hắn mà nói, đám quỷ vật này còn có tác dụng lớn khác.

Đi được một đoạn không xa, chợt nghe thấy một tiếng gầm nhẹ.

Trong sương mù đột nhiên có một người đi tới.

Nói là người, kỳ thật lại là một loại quỷ vật mà thôi. Chỉ thấy thịt mặt trên mặt người đó đều đã cứng đờ, giống như thịt khô. Thân thể cứng còng khiến nó đi đứng lên có chút khó khăn, toàn thân còn mặc khôi giáp rách nát, trong tay nắm một thanh trường mâu.

- Cương thi.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Xuất hiện trước mắt hắn chính là một khối cương thi.

Trong hoa viên này có không ít các loại quỷ vật, có Bạch mị, có Du hồn, hiện tại ngay cả cương thi cũng xuất hiện.