Điều này làm An Khánh hoảng sợ:
- Ngươi làm gì vậy?
Gã cực rõ uy lực của Vô Lượng kiếm.
Tịch Tàn Ngân trắng bệch nhưng vẫn nghiêm mặt trả lời:
- Không phải ta khống chế.
Cái gì?
An Khánh ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vô Lượng kiếm di động trên không trung, thân kiếm run rẩy, càng run càng lợi hại, rất nhanh phóng ra quang ảnh.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
An Khánh hỏi.
- Nó đang hưng phấn.
Tịch Tàn Ngân thì thào trả lời.
- Hưng phấn? Hưng phấn cái gì?
An Khánh lại nhìn Tịch Tàn Ngân.
Ánh mắt của Tịch Tàn Ngân càng lúc càng lạnh, y lẩm bẩm nói:
- Không biết... Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ta chỉ có thể cảm giác được nó rất hưng phấn.
- Một thanh kiếm cũng biết hưng phấn?
- Bảo kiếm có linh, sẽ có nhận thức.
Người trả lời không phải Tịch Tàn Ngân.
Một thanh âm phiêu đãng từ không trung truyền đến.
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo nhân áo xanh đang đứng trên ngọn cây.
Đạo nhân kia tướng mạo cổ kỳ, thân hình cao lớn, cứ như vậy khoanh tay đứng trên tàng cây, nhưng lại không một ai phát hiện gã đi vào như thế nào.
- Là ngươi!
Lúc nhìn thấy đạo nhân, Tịch Tàn Ngân bật thốt lên.
Đạo nhân này chính là người năm đó tặng sách tặng kiếm cho y.
Hiện giờ Tịch Tàn Ngân, đã không còn là ngây thơ thiếu niên năm đó, sẽ không cho là có nhiều kỳ ngộ vô duyên vô cớ rơi xuống trước mặt mình. Vài lần tỉnh mộng, hắn biết đó không phải kỳ ngộ mà là do lão già kia biến hóa, tự nhắc nhở bản thân mình bị lợi dụng rồi.
Cảm giác khủng hoảng từng dây dưa quấn lấy y rất lâu, nhưng qua thời gian dài đã dần buông xuống.
Mãi đến khi gặp gỡ Đường Kiếp, sau khi quen biết hắn đã tỏ vẻ lo lắng. Đường Kiếp thậm chí còn đưa ra đề nghị, bảo y bỏ Vô Lượng kiếm đi.
Nhưng Tịch Tàn Ngân không thể bỏ nó như vậy.
Trong lòng y còn đang chờ đợi, có lẽ tất cả chỉ do mình khẩn trương quá độ, có lẽ lão nhân kia thật sự nhìn trúng mình, muốn để lại duyên phận. Nhưng từ nơi của Đường Kiếp biết đó là người của Tàng Thanh Phong, y biết tỷ lệ chờ đợi quá thấp.
Điều này khiến y mâu thuẫn vô cùng, cũng khắc sâu lo lắng, chỉ hy vọng ngày đó tới càng muộn càng tốt, nhưng sự thật chứng minh một khi sự việc xảy ra, bất kể ngươi có chuẩn bị tâm lý tốt tới đâu cũng đều cảm thấy nó tới quá nhanh, còn mình chưa kịp chuẩn bị gì cho thời khắc này.
Lúc thấy lão đạo xuất hiện, thân hình Tịch Tàn Ngân biến mất, đồng thời âm thầm khống chế Vô Lượng kiếm trở về.
Lão đạo thở dài một tiếng:
- Phương pháp ẩn nấp của ngươi cũng là ta truyền cho, sử dụng trước mặt ta thì có ý nghĩa gì? Thiếu niên cũng chớ kinh hoảng, những năm gần đây mặc dù ta mượn tay ngươi dựng dục Vô Lượng kiếm, nhưng ngươi cũng nhờ vậy mà bước vào tiên môn, dựa vào kiếm này lập vô số đại công. Hiện giờ thời cơ đã tới, Vô Lượng kiếm rốt cuộc tìm được chủ cũ ngày xưa, ngươi cần gì phải cường lưu.
Nói xong lão vung tay lên, Tịch Tàn Ngân chỉ cảm thấy Vô Lượng kiếm không chịu để mình nắm trong tay mà bay vào không trung, đồng thời thân hình vừa mới ẩn nấp xuất hiện lại.
- Ngươi...
Tịch Tàn Ngân kêu to.
Kiếm kia không phải bay về phía lão đạo mà bay vào sâu trong núi lớn.
Tịch Tàn Ngân ngẩn ngơ, lập tức tỉnh ngộ lại:
- Chủ cũ không phải ngươi?
Lão đạo từ điểm một cái, kiếm kia cũng không tiếp tục bay mà rung động trên không, sau đó lão đạo mới cười hắc hắc nói:
- Lão phu nói mình là chủ cũ khi nào? Vô Lượng kiếm là thanh kiếm thí chủ, người phàm trần cầm kiếm này không ai sống quá mười năm. Ta mặc dù không sợ chết, nhưng chỉ sợ một khi Vô Lượng kiếm chủ chết, tất cả tinh hoa sẽ trôi sạch, mọi thứ phải trọng sinh lại, có kiếm cũng không thể dùng. May mà thiên mệnh có tương khắc, Vô Lượng kiếm tuy hung nhưng cũng tìm được người khắc chế nó. Nếu có người sinh âm niêm âm nguyệt âm nhật, số mệnh cứng rắn thì qua trăm cũng khó mà chết, đúng là người thích hợp cầm kiếm. Ngàn năm qua lão phu tìm hết những người mang mệnh cứng trong thiên hạ, tiếc là đại bộ phận vẫn không thể ngăn cản kiếm này. Mãi cho đến khi gặp ngươi, rốt cục trở thành người đầu tiên sống sót trong mười lăm người, quả nhiên là thật đáng mừng!
Lão đạo nói xong mặt mày hớn hở, lộ vẻ hưng phấn cùng cực.
Tịch Tàn Ngân theo dõi lão:
- Cho nên lúc trước ngươi tặng kiếm ta chính là muốn mượn ta tay dục kiếm?
Lão đạo liên tục xua tay:
- Cũng không phải, cũng không phải, dục kiếm chỉ là một việc. Mặc dù ngươi cầm kiếm mười năm nhưng giết chóc quá nhẹ, Vô Lượng kiếm vẫn chưa đến đỉnh cao, không có thể chân chính giải trừ phong ấn, cũng không đảm đương nổi trọng dụng. Vốn lão phu có kiên nhẫn chờ đợi nhưng không ngờ Vương đình lại mở ra, cái này chính là cơ duyên, là thiên ý, nếu thời cơ đã đến, lão phu không ra tay cũng không được.
- Vương đình?
Tịch Tàn Ngân ngạc nhiên khó hiểu.
Thập Nhất lang An Khánh như hiểu ra điều gì, chỉ vào lão đạo kêu lên:
- Ngươi là Phong lão đạo lần trước nói?
Lần trước Hứa Diệu Nhiên đột nhiên đến tìm Phong lão đạo nói chuyện, sau đó Thiên Thần Cung tìm đủ cách cũng không tra ra Phong lão đạo kia rốt cuộc là ai. Thập Nhất lang từng cùng Phong lão đạo giao thủ, bởi vậy ngay từ đầu không nhận ra, mãi đến khi nghe giọng điệu này mới ý thức được lão đạo này chính đạo nhân điên lần trước.
Hiển nhiên điên chỉ là làm bộ, người này rõ ràng là hạng người tâm cơ thâm trầm.
Lão đạo ngẩng đầu ha ha mỉm cười:
- Nha đầu Hứa Diệu Nhiênkhông biết tốt xấu, lại dám xông vào Thông Linh sơn. Vốn lão phu không thèm để ý tới sinh tử của nàng ta, nhưng nếu nàng ta gặp phiền toái, Đường Kiếp tất nhiên phát cuồng. Đường Kiếp mà phát cuồng, tiểu tử này hơn phân nửa cũng phải bại lộ. Vốn ta là không muốn ra tay, nhưng vì không thể để kế hoạch bị phá hư, cuối cùng cũng chỉ có thể giúp đỡ một phen.
- Ngươi nói cái gì?
An Khánh hít một hơi.
Gã mãnh liệt quay lại nhìn Tịch Tàn Ngân:
- Thập Nhị đệ, nói cho ta biết lời lão nhân kia nói là sự thật sao? Ngươi và Đường Kiếp... Hoá ra ngươi chính là người nằm vùng kia!
Gã rút kiếm nhắm vào Tịch Tàn Ngân.
Tịch Tàn Ngân trầm mặc, không để ý tới An Khánh mà nhìn lão đạo:
- Ngươi... tên Tàng Thanh Phong?
Lão đạo nghiêng đầu cười nói:
- Đúng là tên lão phu từng dùng qua.
Bên này An Khánh dùng hai mắt phóng hỏa nhìn Tịch Tàn Ngân.
Tịch Tàn Ngân như không có cảm giác, chỉ nói:
- Ngươi đã có được kiếm lại không chịu rời đi, ngược lại còn ở đây nói chuyện với ta, thậm chí còn bóc trần thân phận của ta, chỉ sợ ngoài kiếm ra thì còn có âm mưu gì khác?
Tàng Thanh Phong mỉm cười:
- Vẫn là tiểu quỷ thông minh, ngươi hẳn vẫn nhớ ta vừa mới nói kiếm này chưa đại thành? Bởi vì ngươi giết người... quá ít.
Tịch Tàn Ngân biến sắc, chỉ thấy An Khánh đã xông tới quát lớn:
- Bắt ngươi, xem ngươi ăn nói với đại ca thế nào!
- Thập Nhất ca không cần!
Tịch Tàn Ngân kêu lên.
Cùng lúc đó, Tàng Thanh Phong vung tay lên, Vô Lượng kiếm trên không bất ngờ đảo ngược về, rơi vào trong tay Tịch Tàn Ngân.
Hoàn toàn theo bản năng, nhìn An Khánh đánh về phía mình, kiếm trong tay y liền chếch lên.
Theo y thấy, một kiếm này có rất nhiều sơ hở, An Khánh có thể ứng đối.
Nhưng vào lúc đó, An Khánh đứng yên bất động.
Phốc!
Vô Lượng kiếm đâm thủng cổ gã, máu tươi từ trong cơ thể gã phun ra lao thẳng tới Vô Lượng kiếm.
- Thập Nhất ca!
Tịch Tàn Ngân hô lên.
Dù y ngầm giúp Đường Kiếp, nhưng mấy năm nay cùng mọi người ở chung, nói không có cảm tình là giả dối.
Nếu có thể, y hy vọng bọn họ không chết, càng không hi vọng bọn họ chết trong tay mình.
Thập Nhất Lang An Khánh cùng y quan hệ rất tốt, y biết dù Thập Nhất có biết mình là kẻ nằm vùng thì cũng không giết mình, gã chỉ muốn bắt mình lại, nhưng giờ gã lại đã bị chết dưới kiếm mình.