Năm đó Đường Kiếp từng Phù Dư đạo nhân, chính là vì có được quỷ nguyên mà bắt người chăn nuôi quỷ vật, sát hại người vô tội. Bất quá quỷ nguyên lấy được chỉ là cấp thấp nhất.

Thứ Đường Kiếp lấy được là một viên ác quỷ tinh nguyên chân chính.

Nhìn thì ác quỷ bị Đường Kiếp giết rất thoải mái, kỳ thật thực lực tương đương không tầm thường. Căn cứ theo Quỷ Kinh, loại quỷ này tên Bạch Mị, tinh thông biến hóa, thủ đoạn giết người vô hình, chính là thích khách quỷ.

Trong Quỷ Kinh xếp hạng một trăm mười hai, coi như là quỷ vậy cực kỳ quý hiếm rồi.

Bạch Mị có thể ngưng kết ra đầy đủ quỷ nguyên tinh túy ít nhất cũng phải tồn tại mấy ngàn năm, thực lực tuyệt đối không dưới Linh Hoàn chân nhân. Nếu không phải do nó sơ suất, Đường Kiếp muốn giết nó chỉ sợ phải tốn chút quyền cước.

Quỷ nguyên là tinh thần bảo vật, đơn giản một câu, chính là chuẩn bị cho tu thần.

Bất kể là tấn công Tâm Ma kỳ hay nâng cao đúng thần niệm đều không thể thiếu loại bảo vật này. Chỉ có điều những năm gần đây, quỷ vật hiếm thấy, nếu muốn tìm đến quỷ nguyên đã là rất khó.

Mảnh vỡ Vương đình ở trong núi lớn yên lặng vạn năm, tích lũy vô số tử khí, âm khí, sát khí, khí hậu từng khu vực khác nhau, dưới tác dụng đó tồn tại Sát ma, Bạch mị và tà ma cũng không quá ngạc nhiên, nơi từng là vô thượng tiên đình giờ đã sớm thành nơi bách quỷ hoành hành.

Xuống nữa, thực không biết còn gặp được cái dạng gì.

Nhưng càng như thế Đường Kiếp càng cao hứng.

Dựa vào kế mượn đao giết người, Đường Kiếp đã dẫn mọi người tới đây, một mặt là muốn mượn lực lượng của địch nhân để tầm bảo, về phương diện khác cũng là muốn mượn Bí Cảnh làm suy yếu kẻ thù.

Thế nên tà ma nơi này càng mạnh thì đối với hắn càng có lợi.

Nơi này tà ma là tài nguyên, chỉ cần lợi dụng tốt chúng nó, cho dù Hà Trường An ở đây thì sao?

Thời khắc này nhìn Bạch mị tiêu tan, Đường Kiếp thu hồi quỷ nguyên tiếp tục đi.

Hoa viên rất lớn.

Địa cung khác với động thiên, không chỉ có trời xanh mây trắng mà riêng một hoa viên đã có diện tích lớn hơn khu kiến trúc bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra Vạn giới Vương đình từng xa hoa lãng phí thế nào, tùy tiện nhìn một ngóc ngách cũng sánh ngang động thiên, phồn hoa thịnh cảnh.

Đang đi, Đường Kiếp đột nhiên nhìn thấy trong vườn hoa cách đó không xa đang có một cây hoa nhỏ nở rộ.

Gốc hoa nhỏ sinh trưởng trong đám hoa cỏ, cô linh không có điểm nào thu hút, lại cũng không có màu sắc tươi đẹp hay phương hướng mê người, duy chỉ có một nụ hoa duyên dáng yêu kiều, nâng cánh hoa là chín chiếc lá con.

Mỗi cánh hoa, lá cây đều như con rắn đang vặn vẹo, cả đám gai sắc và hoa nhỏ đều đang theo gió lắc lư.

Nhìn thấy vật này, Đường Kiếp kinh hãi chấn động toàn thân.

- Cửu thiên loan thảo?

Hắn quả thực không dám tin vào hai mắt mình, không ngờ nơi này lại xuất hiện thần vật Cửu thiên loan thảo.

Cửu thiên loan thảo là tài nguyên phong phú thời kỳ thượng cổ, cũng được xưng là thần dược. Cỏ này diệu dụng vô cùng, ưu điểm lớn nhất chính là nâng cao cảnh giới. Nghe nói tu giả ăn thần vật này, xác xuất xung cảnh thành công rất cao.

Phải biết rằng đó là tất cả cảnh giới, chứ không chỉ có một cảnh giới.

Năm đó Minh Dạ Không thăng lên Tử Phủ, riêng một gốc Chu Khấp Huyết Yêu Liên đã mấy không biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng so với Cửu thiên loan thảo thì có thể trực tiếp ném đi.

Đường Kiếp nhất thời không dám tin một gốc Cửu thiên loan thảo đang xuất hiện trước mắt mình, hơn nữa còn đang trong giai đoạn thành thục.

Hắn đang muốn đi hái, thì đột nhiên dừng bước.

Chẳng biết từ lúc nào, bên Cửu thiên loan thảo lại xuất hiện một một nữ tử mặc y phục rực rỡ.

Y phục của nữ tử không thuộc về Thiên Thần hay Thú Luyện, nàng cứ như vậy để lộ đôi chân trần đứng trong hoa viên, trong tay còn cầm cái rổ, rổ kia dùng tới trăm loại hoa cỏ chế thành, nhìn kỹ thấy mỗi loại đều là vật hi hữu.

Nàng cứ như vậy đứng nhìn Cửu thiên loan thảo, giống như là đang suy nghĩ gì đó, thấp giọng tự thì thào.

Sau đó cúi người, nhẹ nhàng nhặt lên Cửu thiên loan thảo.

Tiên thảo có linh, như biết đại họa sắp buông xuống liền cuộn mình lại.

Tay ngọc thon thả vì thế ngưng lại, trên mặt nữ tử y phục rực rỡ hiện ra nét sầu khổ, hạ giọng nói gì đó rồi lấy tay vỗ nhẹ vào mặt đất.

Không ngờ Cửu thiên loan thảo lại ngẩng đầu lên.

Vì thế nữ tử y phục rực rỡ nhẹ nhàng mở lớp bùn đất bên Cửu thiên loan thảo, kéo rễ cây ra, gốc loan thảo cũng không động đậy, chỉ có điều đóa hoa trên đỉnh hiện hình như một con phượng hoàng nhỏ.

Sau đó nàng kia lấy ra một đỉnh mộc thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, đem chút bùn đất cho vào trong đỉnh rồi đặt Cửu thiên loan thảo vào.

Trong suốt quá trình này, nữ tử y phục rực rỡ hoàn toàn không hề nhìn Đường Kiếp một cái, Đường Kiếp cũng để mặc nàng hành động mà không nhúc nhích.

Đến khi làm xong tất cả, nữ tử y phục rực rỡ mới đứng lên.

Sau đó thân ảnh của nàng dần dần nhạt đi, cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại trên đất bằng một lỗ thủng do bị đào, nhưng theo thời gian dần dần bình phục.

- Hô!
Đường Kiếp há miệng thở.

Lúc này hắn nhận ra mình đã nhìn thấy gì.

Lịch sử!

Những chuyện vừa rồi không phải mới phát sinh mà đã xảy ra cách đây một vạn năm trước, lúc Vương đình bị phá nát.

Không biết do duyên cớ gì, cảnh tượng này được giữ lại.

Vì thế chỗ Đường Kiếp đứng từng có một gốc Cửu thiên loan thảo sinh trưởng như thế.

Kỳ thật, Vương trong đình không hề tịch mịch, các loại yêu tà kéo tới ùn ùn, bảo vật thực sự đã sớm bị ăn tận, đâu đến lượt tu giả tới đào. Ví như, hoa viên này từng có rất nhiều tiên thảo, phồn hoa tự cẩm, nhưng qua vạn năm chỉ còn khung cảnh rách nát, ngoại trừ yêu tà thì không còn gì khác.

Cũng có thể vẫn còn bảo bối, nhưng phải đi vào sâu hơn nữa.

Lúc phải bước đi, trong lòng Đường Kiếp rung động.

Sau đó Đường Kiếp lắc mình đi tới bên chỗ Cửu thiên loan thảo từng sinh trưởng.

Hắn vươn tay đè lên mặt đất.

Thật cứng.

Đường Kiếp cũng không khách khí, ở chỗ đó đào móc.

Đào được mấy cái, chợt nghe một tiếng giòn vang.

Trong lòng Đường Kiếp vui vẻ, rút tay lại, vung cánh tay còn lại ra.

Một chiếc vòng tay qua vạn năm có vẻ xước nát, ở ngoài còn bị bịt kín bằng một tầng gỉ.

Nhưng khi Đường Kiếp bóc lớp rỉ sét đi, hắn nhìn thấy một vòng sương mờ bao quanh vòng tay.

Đúng rồi!

Đây là vòng ngọc đeo trên tay nữ tử y phục rực rỡ kia.

Dù cho Đường Kiếp không nhìn thấy nữ tử y phục rực rỡ chôn vòng tay xuống đất, nhưng chỉ cần dựa vào khả năng quan sát, hắn vẫn chú ý ban đầu nữ tử đó đeo vòng ngọc, đến khi biến mất lại không thấy gì nữa.

Cũng nhờ phát hiện đó, Đường Kiếp không bỏ lỡ cơ hội.

Đường Kiếp cầm vòng ngọc xem xét, chỉ thấy quang hoa xoay quanh vòng tay nhưng lại không biết nên vận dụng thế nào, đưa linh khí vào thì không có phản ứng.

Thử không ra cái gì, Đường Kiếp chỉ có thể thu vòng tay lại trước. Quay đầu nhìn mảnh đất trống kia, không biết cảnh tượng mình vừa thấy người khác có thể thấy không, vì thế liền điểm chỉ liên tiếp lên mặt đất. Chỉ nghe thanh âm ù ù vang lên, dù cho mảnh đất này từng gặp kỳ ngộ nào, bị Đường Kiếp thao túng thì mọi nhân quả đều bị chặt đứt, sẽ không còn ảo giác tái hiện.

Làm xong mọi chuyện, Đường Kiếp mới tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm chờ mong, lần thu hoạch này chỉ sợ còn vượt xa mong muốn.

Cùng lúc đó, ở ngoài địa cung.

Bản thể hưng phấn xoa tay:
- Bọn họ tiến vào hoa viên rồi, chúng ta cũng vào đi thôi.

------------

Huyền Hoàng hành cung.

Thập nhất Ưng An Khánh nằm trên tàng cây, ngửa đầu nhìn lên khoảng không.

- Thực nhàm chán.
Y thuận miệng nói:
- Dựa vào cái gì bọn họ có thể đi thám hiểm, ta cùng Thập Nhị chỉ có thể ở đây trông coi.

- Ít nói lời vô nghĩa.
Tịch Tàn Ngân đứng dưới tàng cây trả lời:
- Lệnh của Lão Đại, ngươi nghe cũng phải nghe, không nghe cũng phải nghe.

Hôm nay hắn không sử dụng ẩn thân pháp mà để hiện thân hình, vào lúc này đang dùng một khối vải trắng làm sạch Vô Lượng kiếm trong tay.

An Khánh ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nhảy xuống ngồi bên Tịch Tàn Ngân:
- Không bằng chúng ta cùng nhau vụng trộm theo sau xem thử?

Tịch Tàn Ngân lườm gã một cái:
- Chớ nói nhảm, chuyện này có thể làm xằng làm bậy hay sao?

- Thật vô vị.
Thập Nhất bất đắc dĩ lắc đầu:
- Trước kia không phải ngươi cũng khá náo loạn đấy sao? Thế nào, gần đây đổi tính rồi?

Tịch Tàn Ngân ngây người, ngẫm lại cũng đúng như vậy, trước kia mình là một người yêu náo nhiệt, trước lúc trước quen Đường Kiếp đã làm đủ chuyện kỳ quái, mặc dù gặp phải nhiệm vụ sinh tử cũng không để trong lòng.

Nhưng hiện giờ đang ở địch doanh, trong lòng có áp lực, tính cách cũng thu liễm đi nhiều.

Rất nhiều lúc muốn nghịch ngợm cũng không nghịch nổi.

Nghĩ một lát, cuối cùng y nói:
- Con người rồi sẽ trưởng thành.

Đang lúc nói chuyện, Vô Lượng kiếm trong tay Tịch Tàn Ngân đột nhiên giật giật.

Động tĩnh rất nhỏ nhưng vẫn bị Tịch Tàn Ngân biết được.

Y nhìn đoản kiếm, chỉ thấy đoản kiếm giật giật, giống như con cá rơi trên đất bằng đang cố gắng xoay người, rung rung thân thể.

Càng động càng nhanh.

Sắc mặt của Tịch Tàn Ngân biến thành trắng bệch.

An Khánh thấy Tịch Tàn Ngân đột nhiên cứng đờ, vội lại gần nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đừng đến!
Tịch Tàn Ngân đột nhiên quát to.

Chỉ thấy trong tay Tịch Tàn Ngân có quang hoa lóe lên, Vô Lượng kiếm kề sát cổ của y bay ra ngoài, lao thẳng vào không trung.