Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên, lập tức kéo thành một tràng.

- Giết ra ngoài!
Nam Ngưng Giang lớn tiếng hô.

Thấy tình huống này, Đường Kiếp khẽ mỉm cười, chuyển hướng sang một chỗ khác.

Mê cung biến hóa, nhưng phương hướng tổng thể vẫn như cũ không thay đổi.

Hắn dựa vào trí nhớ đi tới cửa ra, ngựa quen đường cũ, rất nhanh tới gần.

Hắn cũng không có lập tức đi ra ngoài, mà đứng ở gần đó chờ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tính thời gian không sai biệt lắm, Đường Kiếp lúc này mới hô to một tiếng:
- Bên này, ta tìm được cửa ra rồi!

Địa cung rất lớn, mê cung bất quá chỉ là một phần nhỏ trong đó, suy xét đến phía sau có khả năng còn nhiều nguy hiểm hơn, Đường Kiếp vẫn cần phải nhờ vào lực lượng của Thiên Thần Cung, vì vậy, hắn cần người của Thiên Thần Cung chết nhưng không thể để bọn họ chết hết, hắn cần phải khống chế, từng bước một làm suy yếu.

Lời này làm mọi người phấn chấn, đều theo tiếng Đường Kiếp chạy tới.

Đầu tiên là Lăng Thiên Khải, khi tới bên Đường Kiếp nhìn phiến cửa nhỏ kia, Lăng Thiên Khải hưng phấn nói:
- Đúng vậy, nơi này là cửa ra. Mà nơi này dường như đã đi qua.

Lăng Thiên Khải đưa mắt đánh giá.

Đường Kiếp khẽ cau mày, mê cung biến hóa, tất cả vị trí theo lý đều đã xuất hiện biến hóa, mọi người hẳn là không nhận ra nơi này từng là nơi Đường Kiếp bảo dừng lại. Nhưng Lăng Thiên Khải thì sao? Cao nhân Mạc Khâu trận đạo, am hiểu nhất chính là biến hóa tổ hợp. Nếu không phải Đường Kiếp một phân thành hai phần trí nhớ và tổ hợp, Lăng Thiên Khải tự mình cũng có thể chậm rãi tìm ra quy tắc mê cung.

Lúc này định thần nhìn lại, mơ hồ nhìn ra chút vấn đề.

Ánh mắt dừng ở vách tường, nơi đó có dấu vết Đường Kiếp để lại.

Ánh mắt lão sáng ngời:
- Đây là...

Sau đó toàn thân lão run lên bần bật, không dám tin cúi đầu nhìn một lưỡi dao xuyên thấu cơ thể.

Lão run rẩy vài cái, cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Đường Kiếp lạnh như băng.

Lão giơ tay lên:
- Ngươi...

- Thật có lỗi, ngươi biết quá nhiều.
Đường Kiếp thuận miệng nói.

Ngay sau đó Lăng Thiên Khải nổ tung thành vô số mảnh thịt vụn, Đường Kiếp chỉ nhẹ nhàng ra tay, thế gian đã không còn người nào là Lăng Thiên Khải.

Khẽ thở dài thu đao vào túi, xa xa là mấy người khác chạy tới, chính là Hư Minh Nguyệt, Minh Dạ Chân.

- Tiền công tử!
Hư Minh Nguyệt chắp tay với Đường Kiếp.

Đường Kiếp chỉ cửa ra nói:
- Đã tìm được cửa, các ngươi mau ra ngoài, ta thủ ở đây tiếp ứng những người còn lại.

- Được!
Hư Minh Nguyệt cũng không khách khí, cùng Minh Dạ Chân bước ra, dù chỉ một khắc họ cũng không muốn ở lại địa phương quỷ quái này.

Lần lượt từng người theo tiếng Đường Kiếp tìm tới, ra ngoài.

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn bọn họ chạy qua, yên lặng tính toán nhân số đối phương.

Trừ Lăng Thiên Khải, Chân Nhân hai phái không hư hại mấy, người chết phần lớn là tu giả cấp thấp, đệ tử Điệp Huyết đường tổn thất khá thê thảm và nghiêm trọng, thực lực cá nhân của họ không mạnh, chủ yếu dựa vào tổ hợp. Mê cung biến hóa đã chia nhỏ họ khiến họ bị ảnh hưởng lớn nhất, năm mươi người tinh nhuệ tử vong gần nửa.

- Chết vẫn quá ít.
Đường Kiếp rất không hài lòng với kết quả này.

Âm thanh chiến đấu trong mê cung càng ngày càng nhỏ, mắt thấy đại bộ phận đã thoát ly, Đường Kiếp đang định xoay người rời đi thì nghe phía sau có một người la lên:
- Tiền huynh, Tiền huynh, chờ ta một chút!

Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một người đang chạy tới.

- Lương chân nhân?
Đường Kiếp bật thốt lên.

Người tới đúng là bạn thân của Quỷ Hắc Sát Lương Xuân Sinh.

Lúc này y đang toàn lực chạy tới, phía sau còn có một con sát ma cao lớn bám theo.

Đường Kiếp thấy thế liền rút đao ra.

Lương Xuân Sinh mừng rỡ:
- Đa tạ Tiền huynh viện thủ! Chậm đã... Sao huynh lại dùng đao?

Lương Xuân Sinh ngẩn người, trong trí nhớ của y Tiền Anh Thần không phải người dùng đao.

Đường Kiếp khẽ ngẩng đầu:
- Lương chân nhân, ta nhớ ngươi am hiểu di thần đoạt phách, có thể đoạt hồn?

Lương Xuân Sinh kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đường Kiếp giơ tay đánh ra một vật.

Đoạt Thần Sát.

- Không!
Lương Xuân Sinh hoảng sợ kêu to lên sau đó bất động.

Ngay tại lúc đó, Linh hoàn dưới chân Đường Kiếp trỗi dậy, một đạo tuyết luyện giống như ánh đao từ trên bổ xuống.

Nương theo ánh đao kia, Lương Xuân Sinh chia làm hai nửa, đao thế không giảm mà rơi vào người sát ma, một đạo Liệt Dương đao khí đã hoàn toàn giết chết nó.

Linh triều ngút trời nổi lên, đó là dấu hiệu linh lực của Lương Xuân Sinh sau khi chết quay trở về thiên địa.

Đường Kiếp giơ tay lên, Sơn Hà Xã Tắc đồ bay ra thu Lương Xuân vào trong, đến khi thu hồi lại, Đường Kiếp mới thầm thở ra.

Một đao vừa rồi khiến hắn tiêu hao không nhỏ, Linh Hoàn mở rộng dưới một kích toàn lực, chỉ một đao giết chết một chân nhân đồng cấp trong nháy mắt, lúc xuất thủ, Đường Kiếp chỉ biết không tu giả đồng cấp nào có thể kháng cự hắn.

Mê cung vẫn lưu lại tiếng quát hét giãy dụa, Đường Kiếp không nhìn thêm, quay người rời đi.

Một bước bước ra, trước mắt là một hồi phong biến sắc.

Đường Kiếp phát hiện mình đã ở trong một lâm viên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy phía sau rỗng tuếch, nhưng lại không thấy cửa nhỏ.

Quả nhiên mê cung kia chính là một cái cổng vận chuyển, may mắn mình cẩn thận không có bước ra, nếu không còn phải bận giải thích với Thiên Thần Cung rồi.

Giờ phút này chỗ Đường Kiếp đứng là một vùng thanh u, bốn phía đều là hoa cỏ, thoạt nhìn giống như trong ngự hoa viên. Đỉnh đầu rõ ràng là một vùng trời xanh mây trắng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trời xanh do người làm ra, không phải là trời xanh chân chính.

Trong vườn còn vương sương mù màu trắng khiến nơi này thoạt nhìn tựa như bầu trời tiên cảnh. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong tiên cảnh lộ vẻ hoang vắng.

Bốn phía hoa cỏ tươi tốt rậm rạp nhưng không thấy dấu vết cắt xén, thảm cỏ xanh nhưng không có đường ngắm hoa, có cầu nhỏ nhưng không thấy dấu vết của con người, có nước chảy róc rách, nhưng không thấy con cá nào.

Pháp trận giúp tiên cảnh được bảo tồn hoàn hảo, ngay cỏ dại cũng không mất một cây, nhưng lại không thể che hết vẻ này hoang vắng, thân thể ở trong đó, ngươi dường như thấy được cảnh đẹp thời thịnh thế, đồng dạng cũng cảm nhận được tịch liêu và hoang vu.

Làm Đường Kiếp kinh ngạc là hắn không nhìn thấy những người khác.

Cửa ra Mê cung dường như có chứa tính cơ hội, khiến Đường Kiếp và những người khác không cùng một chỗ.

So với mê cung u ám, hoa viên trước mắt càng làm cho lòng an tĩnh hơn.

Mặc dù như thế, Đường Kiếp vẫn phải cẩn thận.

Một vạn năm đủ để nơi này sinh ra nhiều biến hóa, sát ma trong mê cung mới chỉ là bắt đầu.

Đi trong sương mù, Đường Kiếp vẫn cẩn thận quan sát.

Càng đi vào trong, sương trắng lại càng nồng.

Nếu như nói mê cung là màu đen đưa tay không thấy được năm ngón, như vậy hoa viên trước mắt đúng là một màu trắng toàn sương.

Trong sương mù, Đường Kiếp mơ hồ nghe được âm thanh như có người đang khóc.

Điều này làm cho Đường Kiếp càng phải cẩn thận.

Người của Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn không dễ khóc như vậy, tiếng khóc như kiểu nữ tử này chỉ chứng minh một điều, đó chính là yêu tà.

Cụ thể là cái gì chưa nói rõ được, nhưng càng là như thế thì càng cần phải cẩn thận.

Ngay trên đường đi, phía xa đột nhiên đi tới một người.

Nhìn kỹ, chính là Lão Thất.

Hai người đối mặt, Lão Thất đầu tiên khẩn trương, đợi thấy rõ là Tiền Anh Thần, trên mặt thả lỏng tươi cười:
- Hóa ra là Tiền huynh.

Rồi đi về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nói:
- Hóa ra là Lâm huynh. Lâm huynh cẩn thận, hoa cỏ trong vườn quỷ dị, hình như có vật không tinh khiết.

- Uhm, ta cũng cảm giác được, ta và ngươi liên thủ không ngại.
Nói xong đã đứng cùng chỗ với Đường Kiếp, vai sóng vai tiến lên.

Có đồng bọn, hai người đều yên tâm hơn nhiều, giao phía sau lưng mình cho đồng đội, đồng thời nhìn về hướng khác.

Nhưng ngay lúc quay đầu, trong mắt Lão Thất đột nhiên hiện lên một tia giả dối, khuôn mặt xuất hiện biến hóa.

Nơi này làm gì còn Tiểu Thất nào, rõ ràng là một gương mặt trắng bệch dữ tợn như quỷ thắt cổ, cứ như vậy treo ở không trung. Hắn vừa nói "Ta phụ trách bên này, ngươi phụ trách bên kia", hai tay cũng chậm rãi nâng lên.

Nhân lúc xoay mình, hai trảo quỷ đã sờ ra phía sau cổ Đường Kiếp.

Ngay lúc sắp bắt lấy Đường Kiếp, hào quang hiện lên.

Ác quỷ đầu tiên ngây ra một chút, lập tức liền phát ra tiếng khàn khàn thê lương.

Thân thể của nó gào thét vặn vẹo phóng thích bạch quang, một gương mặt quỷ vô cùng kinh khủng rống lớn nói:
- Điều đó không có khả năng... Ngươi làm sao phát hiện được ta...

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn y, kim nhận trong tay khẽ run lên một chút:
- Ta không cần phát hiện, dù sao mặc kệ ngươi là người hay quỷ thì cũng phải giết... Người ngươi giả trang không phải bằng hữu của ta.

Đường Kiếp thay đổi về gương mặt trước đây, sau đó mới biến trở về bộ dáng của Tiền Anh Thần.

- Cái ... Cái gì...
Ác quỷ không dám tin nhìn Đường Kiếp, nó không thể ngờ Đường Kiếp lại cho nó đáp án như vậy.

- Không! Ta không cam lòng!
Ác quỷ lớn tiếng gào thét, nháy mắt hóa thành khói trắng tiêu tan.

Ở nơi ác quỷ biến mất, một điểm sáng màu hồng chợt lóe lên, ngay lúc muốn chạy trốn đã bị Đường Kiếp bắt trong lòng bàn tay.

Kia rõ ràng là một viên châu màu đỏ như máu, lại không ngừng mãnh liệt co dãn, không ngừng biến hóa hình dạng.

Đường Kiếp cười ha hả:
- Đúng là may, là một viên quỷ nguyên hoàn chỉnh.

Tiểu châu màu đỏ trong tay Đường Kiếp là một trong những bảo vật tu giả thèm muốn nhất: Quỷ nguyên.