Lúc này đã không còn cần tu giả làm vật hi sinh, tất cả mọi người đồng thời tiến lên, kết thành trận hình, thi triển ra các loại phòng ngự.

Cùng lúc đó, chỉ thấy xa xa từng đám khói đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chợt nhìn thì thấy màn sương đen tràn ngập khắp mê cung, khắp nơi đều là màn sương đen.

Ngay cả Hà Trường An cũng không khỏi biến sắc, quát nói:
- Không cần chú ý tới chúng, không cần quần chiến, một đường đi thẳng!

Ngay sau đó tất cả tu giả đồng thời tế lên pháp bảo, một bên đánh tới sát ma, một bên đi lên phía trước.

Huyền Chung Tử Kim Ngân Nhị Lão và Tâm Ma chân nhân xông vào đội ngũ phía trước phụ trách mở đường, Ngạo Sí Hổ và đám người Nam Ngưng Giang thì phụ trách hai cánh, Hà Trường An ở giữa phối hợp tác chiến, cuối cùng là đệ tử Điệp Huyết đường và Hư Lương Hoàng cản phía sau, phòng bị mặt sau công kích.

Ba vị Hóa hồn bốn vị Tâm Ma, hơn nữa gần hai mươi vị Linh Hoàn chân nhân, hàng trăm ... tinh nhuệ Linh Sư, phải nói đây là một thực lực tương đương với đội ngũ hùng mạnh.

Từng nhóm lớn sát ma như điên xông lên, đánh vào đại trận thủ vững như tường sắt, kích động ra lượng lớn linh triều.

Lúc này Đường Kiếp chân chính thấy được thứ Thiên Thần Cung am hiểu nhất là Thiết Bích đại trận.

Dưới sự chỉ huy của Hà Trường An, dưới chân mỗi người sinh ra một quầng sáng liên tiếp, cuối cùng hội tụ thành một cỗ lực lượng, cùng chống chọi với cường địch.

Đường Kiếp may mắn là đi giả mạo Thú Luyện Môn Tiền Anh Thần, nếu không chỉ riêng chiêu thức ấy có thể khiến hắn bại lộ.

Không có ai dám so phương diện phòng thủ với Thiên Thần Cung, bọn họ như một khối đá ngầm, sinh sôi ngăn chặn sát ma công kích, còn Thú Luyện Môn phụ trách việc tiến công.

Rất nhiều luyện thú đều được tế ra, bọn họ là lực lượng công kích bổ sung của Thiên Thần Cung, dưới sự bảo vệ của Thiết Bích Đại trận của Thiên Thần Cung mà tận tình phóng thích pháp thuật.

Toàn bộ mê cung như thái quang lửa cháy, lực lượng như nước lũ va chạm vào tường, phát ra tiếng rầm rầm rầm vang dội.

Nếu không phải toàn bộ địa cung đều sử dụng tài liệu trân hữu kiên cố nhất để chế tạo, thì trước đợt tấn công này đã sớm thành bột mịn. Nhưng hiện giờ mặc cho bọn họ gây sức ép thế nào, thành cung vẫn không nhúc nhích, có thể thấy được độ vững chắc, khó trách có thể trải qua vạn năm mà không hủ bại.

Chiến đấu ban đầu nghiêng về Thiên Thần cung, mọi người như trong trận chiến, tận tình tàn sát những sát ma xông lên, thậm chí còn không để chúng trong lòng.

Nhưng càng ngày càng nhiều sát ma xuất hiện, mọi người rốt cục chịu không chịu nổi.

Lão Tam Chu Phương Hoa đầu tiên kêu lên:
- Sát ma này là thế nào, nếu không thể giết chết, mà sao trong cung có nhiều sát ma như vậy?

Đường Kiếp hừ nói:
- Còn chưa nhìn ra sao? Sát ma này có thể tái sinh. Chúng nó dựa vào sát khí mà sinh, chỉ cần sát khí bất diệt thì có thể sống lại. Phương pháp duy nhất có thể tiêu diệt chúng là thứ giống như Thiên vương, lấy Nguyên dương lực hoàn toàn phá hủy chúng. Cho nên Thiên vương mới bắt chúng ta đánh đi đánh lại, không muốn tử chiến.

Hà Trường An nhìn Đường Kiếp, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức và bất mãn. Lúc trước lão cố ý không nói, chủ yếu là vì không muốn ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của mọi người, dù sao ai cũng không thích đánh một hồi không dứt, với lão mà nói, chỉ cần có thể xông qua cửa ải này là được, tiêu diệt sát ma không quan trọng, ngược lại có thể ở chỗ này phòng ngừa chuyện bất ngờ phía sau, thế nhưng lại bị "Tiền Anh Thần" nhìn thấy rồi nói toạc ra.

Là người thông minh, lại thiếu chút trí tuệ, Hà Trường An nghĩ.

Quả nhiên, nghe Đường Kiếp nói như vậy, ý chí chiến đấu của mọi người đồng thời suy giảm, cũng có người nghe nói Nguyên Dương lực có thể diệt sát ma, không quan tâm sử dụng Nguyên dương lực giết chết sát ma. Nguyên dương lực chính là lực lượng căn nguyên của tu giả lúc tu luyện, sử dụng nó tuy không làm sút thực lực nhưng tới một mức nào đó cũng sẽ suy yếu, cần một thời gian dài mới có thể khôi phục. Hà Trường An không nói vì muốn giữ lại thực lực, dù sao ai cũng không biết kế tiếp còn gặp phải chuyện gì.

Đối mặt với công kích như thủy triều của sát ma và mê cung khúc chiết khó phân biệt, không phải ai cũng có thể kháng trụ.

Một đạo Nguyên Dương quang hoa đánh ra, dừng trên người sát ma làm nó bốc lên khói nhẹ.

Từng con sát ma một bị giết, sát ma tấn công quả nhiên giảm bớt, cũng có người bắt đầu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Đường Kiếp, cảm thấy nếu không có vị Tiền thiếu này nhắc nhở, không biết bọn họ phải khổ chiến bao lâu. Còn Hà Trường An thì khó tránh khỏi oán hận, nghĩ thầm hắn biết nhưng lại không nói sớm, làm mọi người phải khổ chiến đến nay.

Đường Kiếp giả vờ không biết nói gì, chỉ có điều yên lặng nhớ kỹ đường đi.

- Đường chết!
Huyền Chung Tử dẫn đầu hô một tiếng, chặn trước mặt mọi người là một bức tường cao.

Vách tường dùng Hắc Diệu thạch và kim loại hiếm tạo ra, ngay cả Hà Trường An cũng không thể công phá.

- Mẹ nó!
Mọi người mắng một tiếng, chỉ có thể lại lần nữa đi vòng vèo.

Di chuyển trong mê cung là điều bắt buộc phải làm, chỉ có vô số lần đầu rơi máu chảy, va chạm lẫn nhau mới tìm được đường chính xác.

Không có ai biết, ngay khi bọn họ như ruồi không đầu bay loạn, bên ngoài địa cung, bản thể Đường Kiếp đang vẽ một tấm trận đồ, hình dạng mê cung dần dần bày ra.

Trận đồ không chỉ không chỉnh tề, cũng rất chính xác.

Trong mê cung rải gạch thanh ngọc, mỗi khối gạch xanh đều có diện tích lớn như nhau, lấy loại gạch xanh này làm căn cứ, Đường Kiếp có thể dễ dàng tính chiều dài mỗi lối đi.

Vì vậy, lúc Thiên Thần cung còn đang xông loạn trong mê cung, Đường Kiếp đã cơ bản nắm giữ hình dáng mê cung này.

Ngón tay chỉ vào một chỗ trống ở mê cung gật đầu nói:
- Thế cục toàn bộ mê cung có chỗ giống như bàn trận, gặp ba đi thẳng, gặp sáu thì vòng. Nếu vậy, cửa ra mê cung hẳn là nơi này.

Hứa Diệu Nhiên có chút tò mò:
- Đơn giản như vậy?

- Đây vốn không phải mê cung làm mệt mỏi, còn có thể dùng để học tập trận đạo, trong mê cung này thành cung có thể di động, chỉ có điều thời gian quá lâu, tất cả bố trí đều hỏng rồi.

- Lăng Thiên Khải và Hư Minh Nguyệt cũng không ở bên trong, sao bọn họ không nhìn ra?

- Cái này gọi là thân ở trong cục.
Đường Kiếp cười đáp.

Lúc đó hắn biến sắc:
- Không tốt, bọn họ sắp đi đến cửa ra, không thể để cho bọn họ đi ra ngoài.

- Vì sao?
Y Y tò mò hỏi.

- Không để bọn họ thanh trừ sạch sẽ sát ma, chúng ta đi tiếp thế nào?
Đường Kiếp trả lời:
- Hơn nữa, bọn họ còn chưa có ai chết.

Tứ nữ nhìn nhau, cùng không nói gì.

Trong mê cung.

Huyền Chung Tử mang người đi tới một cái ngã ba.

Ánh mắt Đường Kiếp lóe sáng, tay phải vẽ một cái, một đạo chỉ phong sát qua thành cung, sau đó hắn gọi nói:
- Thượng nhân, nơi này đi qua.

- Cái gì?
Huyền Chung Tử ngẩn người, quay đầu lại nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp chỉ thành cung:
- Mỗi lần đến một chỗ ta đều để lại ký hiệu, ngài xem, nơi này có ký hiệu của ta, chứng minh chúng ta từng tới nơi này, phía trước là đường chết!

- Hắc!
Huyền Chung Tử dậm chân, chỉ có thể quay đầu lại.

Song phương vượt qua tiếp tục đi trước.

Chặng đường tiến lên dài dằng dặc khiến ai cũng mất đi kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại có người hùng hùng hổ hổ, nguyền rủa mê cung chết tiệt này.

Nhưng ngoài dự đoán của Đường Kiếp, bọn họ kiên trì đi ra.

Không có người chết!

Theo số lượng nguyên dương lực sử dụng nhiều lên, số lượng sát ma nhanh chóng giảm bớt, cũng không còn gây uy hiếp cho mọi người.

Cứ cho họ mệt nhọc không chịu nổi, nhưng vẫn xông thẳng xuống.

Ngoài địa cung.

Đường Kiếp nhăn mày.

- Sao rồi?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Chung quy không phải Binh Chủ Bí Cảnh, trong Vương đình tuy có hung hiểm nhưng không chủ tâm bố trí, không đối phó được Hà Trường An.

- Nói vậy là...

- Độ khó quá thấp.
Đường Kiếp trả lời.

Mảnh vỡ Vạn giới Vương đình không được bố trí, không đạt tính nguy hiểm mà Đường Kiếp mong muốn, càng không thể đối phó với Hà Trường An.

- Cho bọn họ chút khó khăn.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Chia cách bọn họ.

- Làm sao chia được?

Đường Kiếp không có trả lời.

Một khắc này, tất cả tâm thần đều đặt trên phân thân.

Hai đầu mày phân thân hiện lên một tia sáng, đôi mắt mở lớn, nguyên bản mê cung đang tối tăm chợt bừng sáng, tất cả tầm nhìn thu hết vào mắt.

Đây là cách làm cực kỳ nguy hiểm nhưng Đường Kiếp không thể không mạo hiểm, chiến đấu đã tản mát sự chú ý của rất nhiều người, Đường Kiếp có thể toàn lực sưu tầm mục tiêu của mình.

Rốt cục, hắn nhìn thấy thành cung cách đó không xa, có một khối gạch xanh hơi nhô lên.

Chỗ nhô lên rất nhỏ, nếu không phải đã mở ra Thiên Mục, Đường Kiếp tuyệt đối không phát hiện được.

Hắn đi tới thành cung, lúc tới gần viên gạch màu xanh liền dùng sức nhấn một cái.

Chợt nghe trong mê cung đột nhiên phát ra một tiếng ầm vang dội, tất cả vách tường đồng thời chuyển động.

- Có chuyện gì vậy?
Một gã tu giả kêu to lên.

Sau đó hắn nhìn thấy bức tường bích bắt đầu di động, cứng rắn chèn tới đám người, trong nháy mắt cắt người ta thành vô số khối nhỏ...

Đám người bị chấn động không tiếp tục pháp duy trì Thiết Bích đại trận.

Quầng sáng dưới chân biến mất, thay thế vào một nhóm sát ma điên cuồng tiến công.

Lúc này bọn họ không thể ngăn cản sát ma giống như lúc trước rồi.

Một con sát ma dễ dàng xông qua tuyến phong tỏa, dùng móng vuốt dài đâm vào ngực một tu giả. Móng vuốt sắc bén không hề để ý tới tầng lớp lớp lớp tráo phòng ngự, dễ dàng đâm vào tim tu giả.