Một khắc này, trong đầu xuất hiện một bức họa diện.
Đó là trong biển sao có một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất đang cầm búa rống to, một điện ngọc tinh xảo treo trên không trung, phóng ra vô số thiên binh thiên tướng.
Hắn nhìn thấy người khổng lồ huy động rìu chiến đánh xuống, nhìn thấy một búa oai hùng đánh sập tòa nhà, quỳnh các vỡ vụn, trong công kích cuồng bạo, khu kiến trúc lớn hóa thành vô số mảnh vỡ hướng về các nơi bay đi.
Trong không gian mờ ảo, hắn nhìn thấy một góc kiến trúc, hoàn toàn tương tự cảnh mình chứng kiến lúc này.
Binh Chủ!
Mọi thứ ở đây tuyệt đối có mối liên hệ lớn với Binh Chủ, Đường Kiếp gần như có thể xác định.
Những thứ đã phát sinh không thể kiểm chứng, nhưng hiện tại, qua thời gian đống hoang tàn lại lộ ra cho họ thấy một góc thần bí.
Ngay cả Huyền Chung Tử cũng không nhịn được nói:
- Đây là mảnh vỡ vạn giới Vương đình! Ha ha ha ha, thật không ngờ cuộc đời này ta vẫn có thể chờ được kỳ ngộ này.
Ngạo Sí Hổ sắc mặt biến hóa nói:
- Nơi đây ứng với Thiên Thần Cung, tất cả mọi thứ đều thuộc về Thiên Thần Cung, Thú Luyện Môn chỉ có lấy bảo vật nâng cao thực lực yêu thú, những thứ khác tuyệt không mơ ước.
Đường Kiếp có chút thưởng thức nhìn Ngạo Sí Hổ.
Người này có phần thức thời, vừa nghe là mảnh vỡ Vạn giới Vương đình liền tỏ thái độ không cần đồ vật bên trong, nếu không cho dù hai phái đã đồng minh, chỉ sợ Hà Trường An vì bảo đảm độc chiếm sẽ nổi sát ý giết chết từng tên Thú Luyện Môn.
Anh em ruột còn vì tài sản tự giết lẫn nhau, huống chi là đồng minh.
Nếu y nói dài dòng gì đó, Hà Trường An chưa chắc đã tin, bởi vậy cứ tử thủ ước nguyện ban đầu, chỉ cần có bảo vật có thể nâng cao thực lực yêu vật là được rồi.
Nếu Hà Trường An được lợi lớn mà nói, cũng chưa chắc đã so đó chút lợi nhỏ đó với y.
Kim Ngọc Đường cảm thấy bất mãn:
- Như vậy sao được, tốt xấu gì cũng là cùng nhau thăm dò, dựa vào cái gì chúng ta không lấy?
Đường Kiếp đẩy y một cái:
- Hà Thiên vương sẽ tự biết xử lý, tín nhiệm Thiên vương là được. Hơn nữa có bảo bối gì cũng phải vào địa cung mới biết. Vạn giới Vương đình tuy chỉ là mảnh vỡ, nhưng trận pháp vẫn bảo tồn như cũ, bởi vậy có thể thấy được trong cung còn có cơ quan hiểm yếu, cần từng bước lưu tâm. Dù là bảo bối gì cũng phải còn sống mới có thể hưởng thụ.
Lời này cũng là nhắc nhở mọi người, bây giờ vẫn chưa tới lúc đắc ý.
Hà Trường An cũng không do dự gật đầu nói:
- Anh Thần nói không sai.
Rốt cuộc nên xử lý như thế nào, cuối cùng phải đợi hoàn toàn khai quật hết mới quyết định được. Mặc kệ trong đó có bao nhiêu bảo vật thì cũng phải đợi sau khi tiến vào mới có thể định đoạt.
Địa cung có một cái cửa chính, phía sau cửa có thể nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống dưới.
Lăng Thiên Khải đặc biệt thử qua, xác nhận cửa cung không có cơ quan, chỉ cần men theo cầu thang đi sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Mảnh vỡ Vương đình khác với Binh Chủ Bí Cảnh, Binh Chủ Bí Cảnh là Binh Chủ trước khi qua đời tự tay bố trí, vì vậy các mặt suy xét chu đáo, vạn năm qua mà không ai có thể phá. Mảnh vỡ Vương đình cũng do Binh Chủ năm đó dùng một búa đạp nát, tất cả pháp trận cũng theo đó vỡ vụn, uy lực giảm đi nhiều, bởi vậy không tồn tại đầy đủ hệ thống phòng ngự, thế nên thành cung không thể chạm tới nhưng cửa cung lại có thể ra vào dễ dàng.
Xét bản chất, mảnh vỡ Vương đình là một nơi không có phòng bị, nếu không phải chôn sâu trong đất và núi lớn thủ hộ thì chỉ e đã sớm bị người phát hiện.
Vẫn là vũ giả làm vật hi sinh mở đường, đoàn người nối đuôi nhau tiến vào.
Cầu thang rất dài, có lẽ do chôn trong đất nhiều năm, bên trong bám đầy bụi bẩn. Khi người cuối cùng tiến vào, cửa cung kẽo kẹt đóng lại, trong không gian u ám chợt truyền đến một tiếng vang lớn dọa mọi người nhảy dựng.
Đi qua cầu thang, hiện lên trước mắt rõ ràng là một mê cung, bốn phương là những nhánh đường khiến người ta không rõ phương hướng.
- Kỳ quái, đây là chỗ nào?
Có người gãi đầu nói.
Vạn giới Vương đình rốt cuộc là cái dạng gì, ai cũng chưa từng thấy qua, mà ngay cả Hà Trường An cũng nhờ từng đọc qua sách cổ, xem qua một ít về Vạn giới Vương đình mới đoán được nhận nơi đây là Vạn giới Vương đình, còn tình huống bên trong thì hoàn toàn không biết gì cả.
Vì sao Vạn giới Vương đình lại có mê cung, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.
Hà Trường An nói:
- Mọi người cẩn thận, nơi đây chôn sâu vạn năm, ai cũng không biết sẽ xuất hiện tình huống gì, đi đường không được sơ suất.
Nói xong đã cho vũ giả hóa thú tiếp tục dò đường.
Vài tên hóa thú đi trước đội ngũ, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt.
Trong lúc đó, phía trước có vài tên hóa thú dừng bước lại.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ngạo Sí Hổ hỏi.
- Phía trước dường như có thứ gì đó.
Một gã hóa thú nơm nớp lo sợ trả lời.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy khu vực hắc ám cách đó không xa mơ hồ có một màn sương đen phập phồng, trong màn sương đen như còn có đồ vật gì đó đang bắt đầu khởi động, nhưng thủy chung không ra khỏi phạm vi màn sương đen.
Ngạo Sí Hổ nhíu mày, chỉ vào một gã hóa thú nói:
- Ngươi, đi xem thế nào.
Vũ giả hóa thú bị hù mặt như màu đất, tuy nhiên y cũng biết đây chính là vận mệnh của họ. Thời khắc này chỉ có thể kiên trì, gầm nhẹ một tiếng, phát động toàn bộ năng lực hóa thú, toàn thân phủ thêm từng tầng lân giáp màu đen, lúc này mới nhanh hướng sương mù màu đen đi tới.
Lúc sắp tiếp cận màn sương đen, trong lúc đó thân thể cứng đờ như có đồ vật gì đó kéo y bắn về phía màn sương đen, nháy mắt bị màn sương đen nuốt hết, ngay sau đó trong sương mù truyền ra tiếng vũ giả kinh hãi gào rú:
- Cứu ta!
Chỉ rống lên hai tiếng, thanh âm này đã hoàn toàn biến mất.
Mọi người đồng thời kinh hãi, ngay sau đó chỉ thấy Hà Trường An đột ngột hiện ra trước đội ngũ, tiện tay bắt lấy vỗ vào một gã vũ giả hóa thú khiến người y hiện lên một quầng sáng.
Kim hoàn thủ hộ Đại Uy Đức.
Phương pháp này khả năng thủ hộ rất mạnh, không kém Thiên Thần Bất Diệt Thể, Hà Trường An cũng tiện tay thi triển, nhẹ nhàng xử lý, hơn nữa còn tác động tới một tên vô danh tiểu tốt.
Ngay sau y đã tung tên vũ giả hóa thú kia ra.
Vũ giả lại lần nữa bị màn sương đen cắn nuốt, lần này y hô nhiều thêm mấy tiếng nhưng cũng không thoát nạn tử vong.
Sắc mặt của Hà Trường An trở nên khó coi:
- Là hắc sát ma.
Thông qua thủ hộ kim hoàn, y đã xác nhận đồ vật bên trong.
- Sát ma?
Nghe thế tất cả mọi người giật mình.
Sát ma chính là yêu ma sinh ra từ sát khí, rất khủng bố. Tê Hà Giới lần đầu tiếp xúc sát ma chính là lần Hồng Mông Giới xâm lấn, đó là nơi yêu ma tập trung, các loại ma vật nhiều đếm không xuể, sát ma chính là một trong số đó.
Sát ma ham mê máu thịt, là ma vật hung ác tàn bạo nhất, khi gặp sát ma đều là chiến đấu ngươi chết ta sống, hoàn toàn không có khả năng thỏa hiệp.
Chỉ có điều trong Vạn giới Vương đình sao lại có có sát ma?
Hư Minh Nguyệt sắc mặt âm trầm nói:
- Nơi này nhất định đã chết rất nhiều người.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu.
Sát khí không phải tự nhiên sinh ra, có những người lòng mang oán khí, rất dễ ngưng tụ thành sát khí.
Không có ai biết Vạn giới Vương đình năm đó bị giết như thế nào, nhưng là có thể khẳng định nó quyết không biến mất, mảnh vỡ chính là bằng chứng tốt nhất. Mà khối mảnh vỡ Vương đình đã chôn theo không biết bao nhiêu người khiến oán khí không thể tiêu tan, hình thành sát khí tạo ra sát ma tự nhiên.
Hơn nữa...
Hà Trường An đột nhiên ý thức được chuyện gì, quát nói:
- Cẩn thận, nơi đây chỉ sợ đã thành Ma Vực, có sát ma, chỉ sợ không tránh được có yêu ma khác.
Lúc lời lão nói, sát ma trong màn sương đen đã lao tới Hà Trường An.
Hà Trường An hắc một tiếng, tiện tay đánh ra một chưởng.
Theo chưởng này nhìn lại, chỉ thấy kim quang bùng nổ, màn sương đen chịu ảnh hưởng của kim quang phát ra một tiếng rít gào thê lương, màn sương đen tiêu tan, lộ ra một quái vật sâu và đen, bộ mặt dữ tợn, thân cao chừng hai mét, vung về phía Hà Trường An năm cái móng vuốt màu đen.
Hà Trường An tiện tay nhấc lên, năm cái móng vuốt sắc bén đánh vào bàn tay lão phát ra tiếng leng keng như kim loại, đồng thời bàn tay của Hà Trường An cũng đẩy ngược lại, một chưởng vỗ vào người sát ma, trong tay toát lên quang hoa màu trắng, sát ma tựa như tuyết gặp mặt trời mà tan rã.
Nó phát ra tiếng kêu thê lương đau nhưng Hà Trường An chỉ lạnh lùng nhìn, trong chớp mắt, đám sát ma hoàn toàn bị Hà Trường An hòa tan, cuối cùng hóa thành một đám khí đen tiêu tan.
Lúc này Hà Trường An mới thu tay, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Lão diệt sát ma nhìn như giơ tay nhấc chân, nhưng thủ pháp sử dụng lại không đơn giản, thời khắc này quay lại một kích giết chết rồi nói:
- Mọi người cẩn thận, nơi này chôn sâu vạn năm, sát ma thành hình không biết đã bao lâu, vừa rồi chí ít cũng có mấy trăm năm hỏa hậu, phía sau chỉ sợ còn lợi hại hơn.
Ngay lúc hắn nói những lời này, chợt nghe bốn phương tám hướng đồng thời vang lên tiếng kêu thê lương mà bén nhọn.
Càng nhiều ma vật cảm nhận được nhân loại xâm lấn liền phát ra tiếng kêu khóc tức giận.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Nam Ngưng Giang lớn tiếng hô.