Nhưng càng đi vào trong, nguy hiểm càng nhiều.

Mới đầu là rắn độc, sau đó là vô số độc trùng từ bốn phương tám hướng xuất hiện.

Đám độc trùng này không rõ tên, chỉ thấy một đám to như nắm tay, cái miệng sắc bén như dao găm, mang theo lam quang lấp lánh.

Một gã tu giả hóa thú không cẩn thận bị độc trùng chích, đã rất nhanh hóa thành nước mủ, cho dù Ngạo Sí Hổ dùng thuốc giải độc tốt nhất cũng không thể cứu sống mạng của gã.

Điều này làm mọi người kinh hãi, cả đám đều mở vòng bảo hộ ra bay.

Mùi hoa cũng càng ngày càng đậm, mọi người dần cảm giác trong biển hoa này, bọn họ dần lạc mất phương hướng, có cảm giác lạc đường.

- Thiên vương...
Nam Ngưng Giang kêu lên.

- Ta biết.
Hà Trường An ngẩng đầu nhìn không trung:
- Đây là một trận pháp có thể thác loạn thời không.

- Trận pháp có thể thác loạn thời không?
Nam Ngưng Giang cả kinh:
- Thế nào lại là trận pháp?

Núi lớn thông linh có thể lý giải, núi lớn có ý chí cũng không thành vấn đề, nhưng khi nào thì núi lớn có thể tự mình bày trận rồi?

Chẳng lẽ nơi này không có quan hệ với núi lớn, là có người khác sắp đặt?

Chẳng lẽ là Đường Kiếp?

Ngay lúc Nam Ngưng Giang khiếp sợ tự hỏi, Hà Trường An lại nói:
- Một trận pháp tồn tại cực kỳ lâu đời, mang theo mãng hoang và hơi thở tang thương từ thời xa xưa.

Cái gì?

Nam Ngưng Giang ngạc nhiên.

Hà Trường An nói vậy, hoàn toàn hủy bỏ đây là âm mưu của Đường Kiếp.

Hà Trường An lại nói:
- Không cần lo lắng, nó tồn tại quá lâu, hiện giờ cơ bản đã hoang phế, còn sót lại một chút uy năng, đó là thác loạn thời không. Chỉ cần chúng ta bay thẳng, rất nhanh có thể phá vỡ trận này. Ta nói có sai không? Lăng đại sư, Hư cô nương?

Trận đạo đại sư Lăng Thiên bắt đầu ha hả cười:
- Không hổ là Hà Thiên vương, không thể tưởng được lại có lý giải sâu sắc như vậy với trận đạo. Đúng vậy, trận này đích xác là thượng cổ đại trận, chỉ có điều niên đại đã quá lâu, sớm mất đi hiệu lực.

- Chẳng lẽ trong núi lớn này vẫn tồn tại Bí Cảnh?
Mọi người nghe xong, trong mắt xuất hiện sự hưng phấn.

Tê Hà Giới như một cái mỏ bị khai thác, bất kể di chỉ thái cổ, thượng cổ hay cận cổ đã sớm bị nhóm hậu nhân tham lam điên cuồng đào bới tận cùng, không còn tìm nổi chút lợi ích nào, thế nên mọi người mới coi trọng như vậy, một Binh Chủ Bí Cảnh cũng làm Thiên Thần Cung trên đuổi tận còn xuống bích lạc hoàng tuyền để tìm.

Không ngờ hôm nay lại đột nhiên có tin tức về Bí Cảnh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

- Làm sao lại như vậy?
Nam Ngưng Giang nói:
- Trong cung trước kia không phải đã điều tra nơi đây sao? Không phát hiện ra điều gì.

- Lần đó nói là tìm kiếm, thực chất là bị vây, có thể phát hiện cái gì?
Hà Trường An nói:
- Lần này có lẽ là do thiên biến.

Thiên biến?

Nghe từ này mọi người cùng rùng mình.

Trận kịch biến nửa năm trước khiến Thiên Thần Cung hoàn toàn mất đi cơ hội bắt giữ Đường Kiếp, cũng làm cho bọn họ chân chính thấy được uy lực của thiên địa, lĩnh giáo sự khủng bố của núi lớn, thế cho một thời gian rất lâu bọn họ cũng không nguyện hồi tưởng lại trận chiến ấy.

Nhưng hôm nay, Hà Trường An lại lần nữa nhắc tới, cho mọi người một đáp án mới.

- Chẳng lẽ nói... Bí Cảnh từng nằm trong lòng đất, lại vì thiên địa kịch biến mà dâng lên?
Minh Dạ Chân nói nhỏ.

- Có lẽ, núi lớn thay đổi cũng do liên quan tới chuyện này?
Lại có người nói.

- Thật sự là rất thú vị. Chúng ta truy tìm Đường Kiếp không phải vì mong đạt được Bí Cảnh sao? Không ngờ ngay dưới mắt chúng ta cũng có một.
Hư Minh Nguyệt cười lạnh nói.

Mọi người nhất thời không nói gì.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến thông Linh sơn vẫn còn bí mật như vậy?

Tuy nhiên năm đó Thiên Thần Cung tụ tập vô số Tử Phủ Đại Năng và Chân Nhân cũng không đào được một góc bí mật, giờ góc nhỏ lại tự động lộ ra, mọi người đồng thời phấn chấn hẳn lên.

Đây chính là kỳ duyên có một không hai!

- Còn chờ cái gì? Xông lên!
Có người khẽ nói.

Biển hoa tập kích không ngăn được lòng người tham lam, mọi người đã gia tốc bay về phía trước.

Như Hà Trường An nói, thượng cổ đại trận đã sắp tan, ngoại trừ khả năng điên đảo thời không khiến phương vị của mọi người chịu ảnh hưởng, cảm giác về thời gian hơi mơ hồ thì không còn tác dụng gì.

Mà độc trùng trong biển hoa, độc tính dù mãnh liệt, nhưng công kích lại bình thường.

Mọi người giơ cao vòng bảo hộ, tuyệt đại đa số độc trùng không thể tiếp tục uy hiếp được bọn họ, duy có số ít tu giả hóa thú không vòng bảo hộ bị tập kích, đều tử mệnh tại chỗ.

Kỳ thật những người kia mà có tâm bảo hộ, số tu giả hóa thú sẽ không chết nhiều tới vậy, chỉ có điều tu giả hóa thú vốn làm vật hi sinh để dò đường, mọi người sao chịu vì bọn họ mà mạo hiểm.

Mạng người lúc này không còn đáng giá, trong mắt chỉ có dục vọng và tài nguyên.

Rốt cục, bay không biết bao lâu, bọn họ ra khỏi phạm vi đại trận bao phủ.

Biển hoa biến mất, trước mắt rõ ràng là một cung điện khổng lồ.

Đúng vậy, cung điện!

Một nửa cung điện khổng lồ chôn dưới đất!

Năm tháng che khuất địa cung thành màu xám xịt, nhưng không thể che hết thương cảm từ thời thái cổ mênh mông.

Cửa cung bị sập, cột cung điện bị gãy chỉ che lại có một nửa thành cung, khắp nơi đều tràn ngập khí tức cổ xưa.

Phù văn tinh mỹ dầy đặc mỗi ngõ ngách cung điện, chỗ trụ vách tường bị gãy thì lóe ra màu vàng kỳ dị.

- Tinh ngân thạch, Tử diệu kim, Lan thương ngọc... Ôi trời ơi!!!
Người có kiến thức rộng rãi đã kinh hô lên:
- Tất cả đều là tài liệu hi hữu!

Toàn bộ địa cung không ngờ đều dùng tài liệu hi hữu tạo ra, có những tài liệu bọn họ từng gặp qua, có những thứ thậm chí còn chưa bao giờ thấy qua.

Có người hưng phấn đến quên hết tất cả, xông lên lao tới vách tường cung điện như khối sao sa.

Mắt Hà Trường An lóe thần quang, nhưng cuối cùng không hề nói gì.

Ngược lại là Nam Ngưng Giang ý thức không ổn, quát lên:
- Cẩn thận!

Ngay sau đó chỉ thấy người kia nổ ầm một tiếng, vỡ vụn thành vô số khối thịt.

Hà Trường An lúc này mới hừ nhẹ một tiếng:
- Tự tìm đường chết.

Địa cung tít mãi bên ngoài cũng có đại trận, bên trong sao có thể không có phòng ngự. Hơn nữa càng là trung tâm càng trọng yếu, bên ngoài đại trận đã không bỏ qua, pháp trận bên trong còn phải hoàn hảo hơn nhiều.

Người này có khi nào đi thử phá hủy thành cung... Cái này gọi là công kích phải không? Không gặp phản kích là mới có quỷ.

Không phải tự tìm đường chết vậy là cái gì?

Vừa nhìn, ánh mắt của Hà Trường An đã dừng ở góc thành cung.

Nơi đó có một tòa lầu nhỏ, nửa thân lầu sáp nhập vào trong vách núi, duy chỉ có cửa chính lầu nhỏ lộ ra ngoài.

Ngoài cửa có một hắc ngọc vòi rồng đang phun ra dòng nước suối màu trắng, nước rơi xuống dưới tạo thành một đầm nước nhỏ. Trong đầm nước không có chỗ để đi, nhưng bất kể nước bên trên đổ xuống bao nhiêu, bên dưới cũng sẽ không đầy.

Một con gấu nhỏ ghé vào đầm uống nước.

Rất nhanh, cơ thể nó tỏa ra hào quang.

Tia sáng này không lớn, nhưng rơi vào mắt mọi người lại gây xôn xao.

- Thành yêu.

Con gấu con kia thành yêu rồi.

- Cái vòi rồng kia…là cái vòi rồng, nó phun ra nước có thể đề thăng dã thú thành yêu thú.
Có đệ tử của Thú Luyện Môn hưng phấn chỉ vào hắc ngọc vòi rồng.

- Dừng lại!
Ngạo Sí Hổ quát:
- Các ngươi đã quên vừa rồi người nọ chết như thế nào sao?

Đệ tử Thú Luyện Môn đang hưng phấn tỉnh táo lại, chỉ là vẫn tham lam nhìn chằm chằm vào hắc ngọc vòi rồng.

- Không phải đầu rồng.
Lúc đó, Đường Kiếp đột nhiên nói.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía hắn.

- Tiền huynh có ý gì?
Ngạo Sí Hổ hỏi.

Đường Kiếp cũng không để ý đến y, chỉ là tiếp tục xem địa cung.

Một hồi lâu, hắn mới nói:
- Đi tiểu cần dùng đến lão nhị, nhưng nó là duy nhất sao?

So sánh mặc dù thô tục, đạo lý lại rất đơn giản, mọi người đều hiểu ra.

Rất hiển nhiên, này chất lỏng không phải vòi rồng hắc ngọc, không phải lực lượng đầu rồng mà là của cả địa cung.

- Kia rốt cuộc là cái gì?
Có người khó hiểu.

- Tuần hoàn.
Lần này là Lăng Thiên bắt đầu trả lời.

Vị này là lão nhân từng xông vào nhiều trận đạo, trong mắt lóe ra thần thái khác thường:
- Tuần hoàn, tẩm bổ, năng lượng, nguồn suối... Giống như máu trong cơ thể con người, chảy xuôi để cung ứng lực lượng cho toàn bộ pháp trận, giữ gìn pháp trận vận chuyển, địa cung tồn tại!

- Ngươi nói .. thứ đề thăng dã thành yêu thú chỉ là một loại tài liệu dùng để duy trì pháp trận?
Có người quả thực không thể tin được lỗ tai mình.

- Đúng vậy!
Lăng Thiên bắt đầu rống to:
- Cái linh dịch chó má kia căn bản không quan trọng, thậm chí ngay cả cung điện này cũng không quan trọng. Các ngươi vẫn chưa rõ sao, trong cung điện mới là bảo bối, thần trân, thậm chí còn có Đạo Binh chân chính!

Tất cả mọi người rung động.

Nam Ngưng Giang thì thào tự nói:
- Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Rốt cuộc phải là dạng gì mới phô trương một cách rung động?

Mặc dù là tiên cảnh, bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua có tiên cảnh nào phô trương kinh người như thế.

Hà Trường An gắt gao nhìn chăm chú vào địa cung khổng lồ trước mắt, một lúc lâu sau mới thì thào:
- Vạn giới Vương đình... Đây là mảnh vỡ Vạn Giới Vương đình!

Mảnh vỡ Vạn giới Vương đình!

Nghe thấy, chúng nhân đều kinh hãi.

Có người nói:
- Vạn giới Vương đình có thật sự tồn tại không?

- Nó đương nhiên tồn tại, trước mắt chúng ta không phải sao.
Đường Kiếp không kìm nổi lớn tiếng nói.