Bốn phía cùng hành động, một đội ngũ được lựa chọn kỹ càng cũng dần dần thành hình.

Cầm đầu đúng là Khuyển Vương Hà Trường An.

Chuyện trọng đại như thế, y không có lý do gì mà không tự thân xuất mã.

Đây cũng là lần đầu Đường Kiếp nhìn thấy bản nhân của Hà Trường An.

Đó là một đại hán có diện mạo xa lạ, thân hình cao lớn, hai mắt hơi lõm, thoạt nhìn không có gì uy thế, ngược lại giống như anh nông dân trung thực. Nếu không phải Huyền Chung Tử đứng ở bên cạnh y không dám thở mạnh, Đường Kiếp còn thực không dám xác định đây là Khuyển Vương Hà Trường An.

Luận cảnh giới, Huyền Chung Tử và Hà Trường An không có gì khác nhau, đều là Hóa Hồn Cảnh đỉnh cao, nhưng luận thực lực, một Hà Trường An nhưng có thể đánh bại vô số Huyền Chung Tử. Người đứng đầu là biểu hiện cho thực lực, đại biểu cho cảnh giới cực hạn, chênh lệch đó giống như Vương Tuyệt Diệt chưa lên Thiên Tâm với Đường Kiếp ở vẫn đang Thoát Phàm.

Kế sau Hà Trường An là Huyền Chung Tử và Nam Ngưng Giang chia làm hai bên.

Bên Huyền Chung Tử là ba vị Tâm Ma chân nhân Kim Ngân Nhị Lão, Lý Tùng cùng với Hoàng Việt, Minh Dạ Chân, Hư Minh Nguyệt, Lương chân nhân, Lăng Thiên…. Bên Nam Ngưng Giang là lão Tam Chu Phương Hoa, Lão Thất, lão Cửu và lão Thập, ngoài ra còn có hai gã chiến tướng Điệp Huyết Đường và năm mươi tên Điệp Huyết đường tinh nhuệ.

Bên kia còn lại là Thú Luyện Môn Ngạo Sí Hổ, "Tiền Anh Thần", bọn họ gần như tất cả mọi người cùng xuất động.

Lúc này Nam Ngưng Giang đang nói chuyện với Tịch Tàn Ngân:
- Tiểu Thập Nhị, lần thám hiểm này ý nghĩa trọng đại, nếu có chút thành tựu, cũng có thể để Thú Luyện Môn tìm kiếm trọng bảo, bù lại cho bọn họ Vạn Thú Viên đã mất. Nhưng phải đề phòng Đường Kiếp, ngươi và Thập Nhất đệ ở đây, mặt khác còn có Phương An Kỳ chân nhân, hai trăm đệ tử Bách Điệp Huyết, năm trăm Chấp Dịch võ sĩ, tám trăm kim giáp đều giao cho ngươi chỉ huy. Ta không cầu ngươi bắt được Đường Kiếp, chỉ cần ngươi cam đoan trong khoảng thời gian này sẽ không để cho hắn chạy ra khỏi núi là được!

Tịch Tàn Ngân từ hư vô hiện hình, lộ ra một gương mặt thanh xuân.

Y cười nhìn Nam Ngưng Giang:
- Yên tâm đi đại ca, Đường Kiếp tuyệt đối không chạy ra khỏi núi lớn.

Nhìn Tịch Tàn Ngân nghiêm túc, Nam Ngưng Giang gật gật đầu.

Thiên biến khi Tịch Tàn Ngân đâm ra một kiếm kia đã đâm tới rất nhiều nghi ngờ trong lòng Nam Ngưng Giang.

Nhưng chẳng biết tại sao, về Tịch Tàn Ngân y vẫn thấy lo lắng như cũ.

Mỗi khi nhìn thấy Tịch Tàn Ngân, trong nội tâm y sẽ có một chút cảm giác không thoải mái, giống như ngươi có thể nhận ra một thích khách đứng sau lưng, bởi vì ý nghĩa an toàn của ngươi đã bị uy hiếp.

Cho nên y lựa chọn để Tịch Tàn Ngân ở bên ngoài, vào thời khắc có giá trị trọng đại này, y không hy vọng xảy ra chuyện bất ngờ.

- Vậy là tốt rồi.
Nam Ngưng Giang vỗ vỗ bờ vai y.

Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu:
- Này, này, các ngươi muốn đi đâu vậy? Vì sao không mang ta theo?

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Kim Ngọc Đường đang đi tới, theo sau còn có lão quản gia, mười sáu tu giả thủ hộ cùng một đoàn gia tộc võ sĩ.

Nhìn thấy Kim Ngọc Đường xuất hiện, gương mặt Ngạo Sí Hổ lập tức đen lại, y trầm giọng nói:
- Sao tên đó lại nhận được tin tức?

Chuyện thăm dò bí địa quá quan trọng nên khi Ngạo Sí Hổ biết được, mệnh lệnh đầu tiên là phong tỏa tin tức với Kim Ngọc Đường, y cũng không hy vọng tên Kim Ngọc Đường ngu xuẩn đi ra phá hoại chuyện quan trọng này.

Nhưng ngoài dự đoán, Kim Ngọc Đường lại nhận được tin tức chạy tới.

Ngạo Sí Hổ nhìn quanh, mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không phải mình.

Duy có Đường Kiếp ở một bên vụng trộm mỉm cười.

Kim Ngọc Đường đã chạy tới, vừa chạy vừa mắng:
- Hay lắm Ngạo Sí Hổ, đi bí địa tầm bảo không gọi ta, muốn một người độc chiếm đại công sao?

Ngạo Sí Hổ tức muốn hộc máu, ngoài mặt lại chỉ có thể cười cười nói:
- Kim thiếu nói vậy là sao, bí địa có trọng bảo không còn chưa xác định, chúng ta chỉ là đi thăm dò trước. Nếu chẳng may bên trong không có gì, chẳng phải ngươi đi phí công sao?

- Ngươi đừng có lừa ta.
Kim Ngọc Đường nói:
- Nếu như chưa xác định, cần người nhiều đi như vậy sao? Ta mặc kệ, việc này ta cũng muốn tham gia.

Ngạo Sí Hổ biết một khi thằng nhãi này hứng trí thì chín con rồng cũng chẳng kéo lại được, chỉ có thể cười khổ nói:
- Chuyện này ta cũng không làm chủ được.

Nói xong ánh mắt quét về phía Hà Trường An cách đó không xa.

Y hy vọng Hà Trường An cự tuyệt.

Không ngờ Hà Trường An nhìn qua, ánh mắt dừng trên người lão quản gia một lúc mới nói:
- Có thêm mấy người trợ giúp cũng tốt.

Xong đời!

Ngạo Sí Hổ hoàn toàn tuyệt vọng.

Dù sao Hà Trường An cũng là đại nhân vật, lão cho rằng mình có thể khống chế ở Kim Ngọc Đường, bởi vậy vị Kim thiếu này cũng không thể tạo thành phiền toái gì, nhưng lão nhìn thấy người bên Kim Ngọc Đường là người giỏi.

Nhưng Ngạo Sí Hổ biết, chuyện này có thể hỏng bét tới mức nào.

Người này đáng sợ nhất không phải vũ lực của gã mà là bọn họ không biết khi nào những ý tưởng khủng bố của gã đột phát.

Nhưng những lời này y không thể nói với Hà Trường An, chỉ có thể phẫn nộ gật đầu, đồng thời nhìn trời mong Kim Ngọc Đường sẽ không lôi mình ra làm trò cười.

Về phần phân công cho Kim Ngọc Đường, y cũng không ngại —— gã chỉ là con chích chòe thổi ba hoa, Thú Luyện Môn cũng không ai tin thằng nhãi này có thể làm được chuyện gì đứng đắn.

Gã không cản trở người khác đã là cống hiến lớn nhất!

Nhìn Ngạo Sí Hổ tuyệt vọng, Đường Kiếp nói:
- Nếu không... Ta đi bảo hộ Kim thiếu?

- Như thế phải kính nhờ Tiền công tử rồi!
Nhìn Đường Kiếp, Ngạo Sí Hổ lộ vẻ cảm kích.

Đây là một vùng núi cố u tĩnh.

Nó tồn tại ở thế giới này kỳ thật không quá nửa năm, là sau lần thiên biến đó mới xuất hiện.

Hai bên là núi cao vút trong mây, thẳng đứng ngàn mét, hùng vĩ hiểm trở, trong thung lũng cỏ xanh che phủ, thoạt nhìn phong cảnh không tồi.

Một con chồn bạc từ trong thung lũng chậm rãi bước ra, ánh mắt giảo hoạt chuyển động xung quanh, trong lúc xông ra ngoài, tứ trảo mang theo phong vân, đạp trên cỏ xanh bay vút mà đi, trong nháy mắt biến mất vô tung.

Nó cũng không phát hiện, ở cách đó không xa, có một đám người đang chú ý nó.

- Chân chồn bạc có cành tơ hồng, là người của chúng ta buộc lên. Ba ngày trước nó vẫn chỉ là một con hồ ly bình thường, nhưng bây giờ đã là thông linh trung phẩm.
Nam Ngưng Giang nói.

Ánh mắt đang nhìn theo chồn bạc thu hồi lại, một lần nữa dừng ở trong thung lũng, gương mặt Hà Trường An không còn tới nửa điểm giản dị:
- Nếu như thế, vậy còn chờ gì nữa. Nhập cốc!

Đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng vào trong cốc, Thú Luyện Môn tu giả hóa thú đi đầu.

Thung lũng rất lớn.

Đi thẳng một đường, trước mắt là một khoảng rộng bừng sáng.

Trước mắt là một biển hoa, bốn phía nở đầy loài hoa dại không rõ tên, trong không khí truyền tới thơm hương. Biển hoa kéo dài, vô biên vô hạn như kéo tận vào sâu trong thung lũng.

Để tiện đi tới phía trước, mọi người đều treo mình lên không trung, thong thả bay trên biển hoa. Bọn họ không dám bay quá cao, nhưng tà tà lướt qua vẫn không có vấn đề gì.

Một đường đang bay, đột nhiên trong biển hoa bùng lên một đạo hắc ảnh, đâm vào một gã tu giả hóa thú, tu giả kia lập tức phát ra một tiếng "NGAO" thống khổ.

- Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Ngọc Đường đang mải ngắm hoa, nhất thời không chú ý hỏi.

- Không có gì, chỉ là đột nhiên có một con rắn chạy đến.
Đường Kiếp trả lời.

Hắn và Kim Ngọc Đường bay sau Thú Luyện Môn nên thấy rõ ràng, chiêu tập kích vừa rồi chỉ do một con rắn hoa gây nên. Nó chỉ cắn một chút, tu giả hóa thú đã đứt hơi.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy tu giả kia sưng phồng lên, trở thành dữ tợn khủng bố.

Mấy tu giả bị dọa lớn tiếng kêu to.

Ngạo Sí Hổ hai mắt lóe điện quang bay vút tới đưa một viên thuốc cho tu giả kia.

Y không để ý tính mạng của gã, y chỉ muốn biết rắn độc này có bao nhiêu lợi hại.

Chỉ thấy người kia nuốt Giải Độc Hoàn vào mà tổn thương ở chân vẫn sưng to không thể khống chế, dưới độc khí công tâm, cả khuôn mặt bắt đầu phù thũng, toàn thân nổi gân xanh như có thứ gì đang vặn vẹo dưới da khiến người xem hoảng sợ.

- Ngạo sư cứu ta!
Tu giả kia thê thanh hô.

Ngạo Sí Hổ không hề để ý, chỉ lui ra sau vài bước, đạp lên vùng không trung phía sau như đất bằng.

- A!
Tu giả kia kêu thảm, đột nhiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu độc, không thể tiếp tục duy trì tư thế bay mà rơi vào biển hoa.

Ngay sau đó, không biết từ đâu xuất hiện một kiến đàn đỏ, trong nháy mắt cắn nuốt tu giả kia.

Chúng nó hoàn toàn không quan tâm tới kịch độc khiến da đầu mọi người tê dại, trong tiếng gặm nuốt chỉ còn lại một cỗ hài cốt. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn, hài cốt đã lộ màu xám đen, có thể thấy độc tính vô cùng mãnh liệt.

Ngạo Sí Hổ hít một hơi lạnh, y quay đầu lại quát:
- Cẩn thận, nơi đây rất quỷ dị!

- Quỷ dị?
Đường Kiếp và Hà Trường An lúc này lại đồng thời gật đầu, nói ra cùng một câu:
- Quỷ dị là tốt rồi!

Trọng bảo trong chốn phàm trần, sao lại không có phòng hộ chứ.

Có quỷ dị có phục kích có nghĩa nơi đây không hề tầm thường.

Lúc này Hà Trường An đã hơi ngẩng đầu lên nói:
- Tiếp tục đi, chớ để trì hoãn.

Tốc độ đột nhiên nhanh hơn.

Thung lũng này làm người ta quá kinh ngạc, một đường bay mãi chưa thấy điểm cuối.