- A.

Tiếng thét thê lương vang lên, một đạo nhân ảnh va mạnh vào vách núi, sau đó vô lực trượt xuống, chỉ lưu lại trên vách đá một vệt máu.

- Hồng Uyển.
Tiên Đào nhào qua, ôm lấy cơ thể của tiểu cô nương, quay đầu phẫn nộ gào lên:
- Ngươi còn có nhân tính hay không vậy? Nàng ấy mới lành vết thương, ngươi lại hạ thủ nặng tay như vậy.

Cách đó không xa, Đường Kiếp chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Đã chết rồi sao? Không chết thì đứng lên tiếp tục huấn luyện.

- Vẫn còn tiếp tục?
Ngay cả Hứa Diệu Nhiên cũng kêu lên:
- Đường Kiếp, chàng sẽ không thật sự muốn đánh chết chúng ta chứ?

Giờ phút này Hứa Diệu Nhiên, Tiên Đào, Hồng Uyển, trên người ai cũng đều có vết thương chồng chất.

Bắt đầu từ mấy ngày trước, Đường Kiếp đã chính thức bắt đầu huấn luyện đặc biệt cho các nàng.

Mới đầu vẫn chỉ là giảng giải một ít phương pháp chạy trốn, kỹ xảo chiến đấu cho ba nữ tử, tiếp theo đó mới chính thức bước vào thực hành đặc huấn.

Người tu tiên năng lực chia làm nhiều loại, thủ đoạn đa dạng, rất nhiều kiến thức cũ của thế giới này cũng không có ý nghĩa, chân chính có ý nghĩa vẫn là thói quen trong lối suy nghĩ. Đường Kiếp dạy các nàng chính là lối suy nghĩ này, được gọi là mạng sống, có thể không từ thủ đoạn đi đả thương đối thủ. Hắn dạy mấy thứ kia, phần lớn là ý tưởng mở rộng suy nghĩ cho các nàng, nội dung của Ly Kinh đi ngược lại, lấy tiêu chuẩn đạo đức của Tê Hà Giới, thì đa phần đều không tiếp nhận được.

Tỷ như hình phạt Hứa Diệu Nhiên đối với Tiền Anh Thần, kỳ thật chính là một loại đặc huấn tâm lý, bởi vì Tiền Anh Thần là bị lột sạch quần áo mới thực thi hình phạt đấy.

Thời đại này, nữ nhân cố nhiên không thể bị nam nhân nhìn hết, đồng dạng là nam nhân cũng không thể trần truồng trước mặt nữ nhân đấy.

Đường Kiếp lại hoàn toàn lơ đễnh, gọi thẳng:
- Coi nam nhân trần truồng là một chuyện bình thường, ai sinh ra chả bị một đám người nhìn qua, tương lai cũng không phải sẽ nhìn qua một đám người sao? Đứa bé ở quê không mặc quần chạy khắp nơi đầy ra, chẳng lẽ chỉ liếc mắt nhìn là đã muốn tự sát? Nếu thật như thế, đem để chiến đấu khi đối phương cởi quần, đứng cạnh mình cũng không cần đánh nữa? Nên xem liền xem, không cần lảng tránh, liếc mắt nhìn JJ sẽ không thất trinh, huống chi tiểu tử này còn không có JJ nữa chứ.

Tiền Anh Thần trở thành đối tượng bị thí nghiệm, phía trước hoàn toàn bị người ta nghiên cứu.

Nếu đổi là người khác, loại giáo dục này hơn phân nửaphải phí chút thời gian mới có thể thấy được hiệu quả. Nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng không giống những người khác, yêu nữ rốt cuộc vẫn là yêu nữ, mặc dù nhiều ít còn có chút mâu thuẫn, nhưng rất nhanh hứng thú học tập bừng bừng nổi lên.

Các nàng học tập hết thảy, bao gồm ở trong thực tế hiến đấu như thế nào để lợi dụng được ưu thế của mình, nghiên cứu các loại thủ pháp giết người, tốc độ tiến bộ cực nhanh.

Nhưng vừa đến thực chiến diễn luyện, thì phiền toái đã tới rồi.

Ba nữ tử đều chưa từng phải chịu khổ bao giờ, Hứa Diệu Nhiên xuất thân đại gia thì khỏi nói rồi, hai nha hoàn nghe thì là hầu hạ đại tiểu thư, nhưng cũng chỉ phải bưng trà rót nước, mấy việc chân tay nặng nhọc đã cs tôi tớ ti tiện hơn làm, không tới phiên các nàng. Sau khi tu tiên lại không cần dùng sức, bởi vậy trên đường chạy trốn nếu có chuyện gì, đã có pháp thuật giải quyết vấn đề. Cho nên tuy là nha hoàn, những cũng là người được nuông chiều quen rồi.

Mà huấn luyện của Đường Kiếp, cố tình là áp bức thể lực tiềm lực trong người của các nàng, huấn luyện không phải là pháp thuật, mà là ý chí chiến đấu của các nàng ở trong hoàn cảnh khó khăn cũng không buông bỏ tinh thần.

Kỳ thật loại này tinh thần hai thị nữ đã từng trải qua, chính là thời điểm đối phó với Tiền Anh Thần.

Tuy nhiên các nàng biểu hiện mới chỉ là Sơ cấp, đều là rơi vào tay người khác mới chịu cắn ngược lại một cái, nên đại cục cũng chẳng thay đổi gì lớn. Đường Kiếp muốn là mặc dù bách chiến mà không nhụt, gặp phải cường địch cũng không yếu lòng, tử chiến tới cùng, tinh thần chiến đấu đến chết.

Điểm này, cả ba nữ tử đều quá kém, ngay cả Hứa Diệu Nhiên cũng không ổn.

Cho nên huấn luyện cũng rất đơn giản, chính là ba nữ tử liên kết đấu với Đường Kiếp.

Lấy thực lực bản thể Đường Kiếp đấu với ba người, quả thực là một ngón tay có thể nghiền ép các nàng, nhưng Đường Kiếp cũng không bởi vậy lưu thủ, giao thủ khi trực tiếp khai hỏa toàn bộ khí thế, dưới sự uy áp của cảnh giới, Hứa Diệu Nhiên còn tốt chút, chứ Tiên Đào và Hồng Uyển quả thực là ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.

Nên đã bị Đường Kiếp lớn tiếng quát lớn:
- Xuất thủ? Như thế nào, chỉ vì đối phương mạnh hơn so với mấy người, nên ngay cả dũng khí xuất thủ cũng không có? Đừng quan tâm tới cảnh giới uy áp, bất quá chỉ là dùng nó để ức hiếp kẻ yếu mà thôi. Dũng sĩ chân chính, cho dù là đối mặt với trời xanh, cũng dám ngẩng đầu khiêu chiến. Ngẫm lại Trương Thư Hàn đi, thực lực chênh lệch giữa các ngươi và ta, có thể so với sự chênh lệch thiên đạo giữa ta và gã không? Không, trên đời chưa từng có cái gì gọi là cảnh giới uy áp hết, có cũng chỉ là nội tâm chúng ta khiếp nhược. Xuất ra dũng khí, dũng cảm đối mặt!

Chỉ có điều mặc hắn kêu gọi thế nào, hai thị nữ đều không có dũng khí chiến đấu cùng hắn, duy có Hứa Diệu Nhiên có gan ra tay, lại bị Đường Kiếp dễ dàng hóa giải đồng thời hô to:
- Qúa yếu!

Hắn biết rằng Tiên Đào Hồng Uyển sở dĩ không ra tay, là bởi vì trong lòng các nàng tồn tại hy vọng, cho là mình sẽ không giết các nàng, vì phá giải loại suy nghĩ này, nên Đường Kiếp xuống tay không chút lưu tình, chỉ một chưởng đã đánh bay Hồng Uyển.

Thời khắc này nghe được Tiên Đào trách cứ, Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Các ngươi tới đây, là vì giúp ta, cùng ta sóng vai chiến đấu hay là tới để cản trở ta? Lấy thực lực luận, ba người các ngươi cộng lại, ít nhất phảo mạnh hơn so với Y Y nhiều, nhưng là các ngươi không có khả năng phát huy tác dụng, thậm chí không bằng một nửa thực lực của muội ấy. Một chút thương thế đã khiến cho các ngươi lùi bước, ăn một chút quả đắng liền khiến các ngươi sợ hãi, một chút uy hiếp liền làm cho các ngươi dừng lại, các ngươi không phải tới giúp ta đấy, mà là con mẹ nó đến để làm nội ứng cho Thiên Thần Cung à?

Hứa Diệu Nhiên nhìn Đường Kiếp, nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn.

Ánh mắt kia như thể là đang nói, muốn cùng với ta sóng vai chiến đấu, trước tiên phải có tư cách sóng vai đã.

Vì thế Hứa Diệu Nhiên cười cười:
- Chàng nói không sai.

Nàng quay đầu lại nhìn về phía hai nha hoàn của mình, dùng hết khí lực hô:
- Đứng lên! Đừng quên ta là tiểu thư của các ngươi, ta còn chưa có ngã xuống, tỳ nữ làm gì có tư cách bỏ cuộc chứ? Lúc trước các ngươi sống chết đòi đi theo ta đến, hiện tại muốn buông tay thì cũng phải tự mình đi ra, chứ không phải lưu lại ở nơi này.

- Tiểu thư!
Nghe thấy Hứa Diệu Nhiên cũng nói như vậy, Tiên Đào cũng có chút ngây người.

Hồng Uyển tuy nhìn có vẻ tùy hứng, nhưng là cô nương có cổ tính tình quật cường đấy, đẩy Tiên Đào đứng lên, nói:
- Không cần phải quản ta, ta có thể làm được!

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp, hai hàm răng nghiến lại, nói:
- Khó có cơ hội có thể đi cạnh cô gia, hừ, bà cô còn chưa nghĩ tới buông tay đâu, Chỉ xích Thiên Nhai chỉ!

Ngón tay như châm, bắn ra ngọn châm đâm thẳng lên trời cao.

Khóe miệng của Đường Kiếp lộ ra một chút ý cười:
- Làm tốt lắm.

Hắn vẫn không nhúc nhích tùy ý để châm này xuyên qua thân thể:
- Có thể ở trên người của ta lưu lại mười vết thương, vậy trận chiến này coi như các ngươi thắng, nhớ kỹ, là mười vết thương, nhất định phải thấy máu mới được tính.

-A!
Ba nữ tử nhìn nhau, rốt cục cùng nhau nhào lên, đồng thời đánh ra công kích mạnh nhất của bản thân, dường như đang đối mặt với ác ma khủng bố nhất ngọn núi này.

Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã qua mấy tháng.

Nhẩm tính thời gian, Đường Kiếp đến Mạc Khâu đã hơn một năm.

Trong đó một nửa thời gian ở Mạc Khâu khiến cảnh nội tán loạn, một nửa khác thời gian thì ở trong núi.

Dưới sự huấn luyện của Đường Kiếp xuống, cảnh giới tu vi của ba nữ tử không có mấy biến hóa, nhưng kỹ năng thực chiến được rèn luyện hàng ngày đã nâng cao không nhỏ, nhất là ý chí cá nhân, các phương pháp phối hợp với nhau cũng có tiến bộ cực lớn. Dưới tình huống đối phó với Đường Kiếp, cũng có thể đánh ra gió bão, vô cùng sinh động.

Nhất là dưới sự dung túng của Đường Kiếp, ba nữ tử lại phát huy kỹ xảo âm hiểm giảo quyệt tới mức tận cùng, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp đánh lén Đường Kiếp, các loại biện pháp đánh lén ngày càng phong phú.

Đi trêm đường, Đường Kiếp ở bất cứ nơi nào cũng có khả năng bị đánh lén; cho dù đang ngủ, hoặc lúc tu luyện, Đường Kiếp cũng phải cẩn thận tập kích đến từ ba nữ tử; hoặc giả lúc ăn cơm trực tiếp bị bọn họ hạ độc... Dù sao tên này bị chèn ép thế nào cũng sẽ không chết đươc, hiểu điểm này ba nữ tử cũng là càng ngày càng lớn mật.

Đồng dạng, các nàng cũng phải cẩn thận Đường Kiếp phản kích, cũng may khi Đường Kiếp đánh lén cũng chỉ lấy kỹ xảo làm chủ, không dùng lực đè người, chỉ cần ba nữ tử có thể phát hiện liền được coi là thắng, điều này khiến ba nàng càng hứng thú, mới có thể khiến trò chơi được tiếp tục.

Giữa bọn họ ngoại trừ huấn luyện, còn phải đấu trí với Thiên Thần Cung.

Nơi này dù sao không phải nơi thực sự an toàn, trên thực tế sựu uy hiếp của Thiên Thần Cung chung quy vẫn như như một tòa núi lớn bao phủ ở đỉnh đầu của mọi người, gian khổ huấn luyện đồng thời, mỗi thời khắc bọn họ đều phải đối mặt với uy hiếp của Thiên Thần Cung.

Rất có thể trước đó một khắc bọn họ còn đang huấn luyện, ngay sau đó người của Thiên Thần Cung đã đi qua. Bọn họ liền lập tức chạy trốn, dời trận địa, phương pháp chạy trốn vừa mới học được đã phát huy tác dụng.

Mới đầu chạy trốn còn cần Đường Kiếp giúp đỡ một tay, mang theo người chạy —— là gánh vác chân chính.

Nhưng rất nhanh, ba nàng liền hình thành thói quen với loại tiết tấu này, các nàng học xong phân phối linh khí càng hữu hiệu, học cách làm như thế nào để lợi dụng lực lượng tự thân kết hợp với pháp thuật, khiến cho tiêu hao ít hơn mà tốc độ lại nhanh hơn, học cách kiên trì trong mọi hoàn cảnh.

Các nàng học xong chạy trốn, cũng dần dần học xong chiến đấu, mặc dù cảnh giới vẫn hơi thấp, nhưng đẫ không còn cảm giác bị nghiền ép, mà là đối mặt với thế cục không giống nhau cũng có thể đưa ra lựa chọn chính xác, bảo đảm được mạn sống bản thân, mà không phải trở thành kẻ bị địch nhân giết chết một cách vô nghĩa.

Các nàng biết rằng nên làm như thế nào để nhanh chóng phán đoán được kẻ thù, nhận thức tình thế, đồng thời đưa ra ứng đối chính xác nhất.

Điều này có lẽ không thể khiến cho các nàng thắng lợi, nhưng lại có thể làm cho các nàng sống sót, cũng ở những thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng.

Trong hoàn cảnh áp lực cao này, hoặc là sụp đổ, hoặc là trưởng thành.