Thời khắc này ở dưới sự thao túng của Đường Kiếp, Thiên Tâm đạo quả đã từ từ thành hình.

Có thể thấy được, lực lượng mà Đường Kiếp ngưng kết thành Thiên Tâm cực kỳ hùng mạnh, vô số đạo Nnệm ngang dọc ở trên, tạo ra một đạo hào quang hùng mạnh, khiến Đường Kiếp nhìn cũng có chút nhức mắt.

Đây chính là trung tâm đạo niệm, Đường Kiếp còn chưa hề đem đạo niệm mà trước kia hắn lĩnh ngộ được thêm vào.

Trung tâm đạo niệm và đại đạo không có quan hệ, nó có thể thuộc vào một trong những con đường bên trong, cũng có thể không thuộc về, chỉ có điều bởi vì thích hợp người tu, mà tự thành đạo niệm, là loại tiểu đạo thuộc về bản thên mình, chỉ đối với chính mình mới có tác dụng.

Chính vì như vậy, nên đại đa số người tu sau khi ngưng kết Thiên Tâm, thường thường chỉ có một hai đạo vân, căn bản không tính là ngộ đạo, nhiều nhất coi như tìm được một chút thiên phú, ở phương diện nào đó cũng có một chút am hiểu, hai chữ ‘Thiên Tâm” nghe có vẻ hay, kỳ thực chủ yếu vẫn là ngưng kết Thiên Tâm, mà không phải làm cho chiến lực hùng mạnh.

Nhưng Thiên Tâm của Đường Kiếp, lại ngưng kết ra khí thế hoàn toàn bất đồng.

Khác biệt không phải chỉ như voi và kiến, mà căn bản chính là sự chênh lệch giữa núi lớn và con kiến.

Kim quang vẫn đang tiếp tục ngưng tụ trong biển sao.

Lúc này đã không cần Đường Kiếp thao túng, mà là tự thân nó hội tụ.

Đường Kiếp như trước vẫn không hiểu đạo nệm dầy đặc kia rốt cuộc tồn tại dưới dạng gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông mãnh liệt của nó.

Việc đã đến nước này, Đường Kiếp trực tiếp quyết định mặc kệ nó.

Thiên Tâm mà, tất nhiên là đạo niệm càng nhiều càng tốt, dù sao cũng chỉ là một phân thân, cùng lắm thì bùng nổ bị phá nát cũng không ảnh hưởng tới bản thể, sợ cái đếch gì chứ.

Đường Kiếp không đếm xỉa tới điều gì nữa, mắt thấy vô số đạo vân sắp hoàn thành, hai tay vung lên, cảm nhận được đạo niệm trong những năm qua mình ngộ được tiến vào đạo quả.

Đây cũng là quá trình ngưng kết Thiên Tâm cuối cùng, cũng không thuộc về quá trình bắt buộc mà mỗi người tu đều phải trải qua, nó chính là đưa chút lĩnh ngộ mà bản thân có được, khế nhập vào bên trong đạo quả, khiến cho sự tồn tại cảu đạo quả càng thêm thực chất, đồng thời cũng có thể phát huy ra uy lực lớn hơn.

Như vậy đó mới thực sự là đạo quả chân chính.

Cũng chỉ có người tu trước khi tấn công Thiên Tâm đã ngộ đạo thành công thì mới có tư cách làm như vậy.

Đường Kiếp trước khi tấn công đã lĩnh ngộ rất nhiều đại đạo, thời khắc này đều lần lượt thể hiện ra, đạo trí tuệ, thuyết nhân quả, thuyết thời không, sinh mạng chi đạo, đều được tiến nhập vào, nguyên bản ánh hào quang vàng của đạo quả càng trở nên rực rỡ.

Tuy nhiên khiến Đường Kiếp cảm thấy kỳ quái là, những đạo niệm mà hắn thêm vào, dường như không bám lên đạo quả toàn bộ, mà là phủ ở trên, vây quanh đạo quả không ngừng chuyển động, thoạt nhìn càng giống một quầng sáng vây quanh đạo quả hơn.

Nhưng Đường Kiếp cũng không quản được nhiều như vậy, dù sao việc đã đến nước này, không lý do không tiếp tục.

Cuối cùng, sau khi Đường Kiếp thả xuống đạo phù cuối cùng trên người, thì ánh hào quang của Thiên Tâm đột giảm, Đường Kiếp phát hiện, kia hoá ra vô số đạo niệm vây quanh Thiên Tâm đã đột nhiên biến mất vô tung.

Đúng vậy, cứ như vậy biến mất.

Nguyên bản ánh kim quang rực rỡ của đạo quả, trong lúc đó trở nên ảm đạm, duy có một con đường ở trên, xoay quanh tạo ra một vết hằn.

Ngược lại là là phủ lên mặt ngoài đấy, những đạo niệm của Đường Kiếp đưa vào, như trí tuệ, nhân quả…, ở trên bề mặt Thiên Tâm lần lượt hình thành các đạo vân phức tạp, lóe ra ánh hào quang.

Thiên Tâm một lần nữa sáng lên, chỉ có điều lúc này đây, nó thoạt nhìn có vẻ bình thường hơn nhiều.

Đây là một Thiên Tâm hùng mạnh đấy, có rất nhiều đạo niệm phụ gia đạo quả, đại biểu cho người tu đối với thiên địa có năng lực lý giải sâu rộng và khẳ năng vận dụng, vô số đạo vân như dự báo kẻ có được nó nhất định là người cực hùng mạnh.

Nhưng trong đầu của Đường Kiếp, lại thật lâu vẫn không tán được ánh hào quang đi.

Ánh hào quang, là do tất cả đạo niệm cộng lại cũng không thể so bằng được.

Thứ đó rốt cuộc là cái gì?

Hắn không biết.

Hắn chỉ thấy sau khi tất cả hào quang biến mất, chỉ còn các đạo vân sót lại trên Thiên Tâm, mơ hồ lộ ra ra một chữ phù.

Chữ phù này, Đường Kiếp không hiểu, nhưng nó đại biểu lý luận của thiên địa, rơi vào trong mắt Đường Kiếp, Đường Kiếp theo bản năng biết được ý nghĩa của nó.

Hắn thốt lên:
- Ly!

—————————————

Mở mắt ra.

Đường Kiếp nhìn thấy chính mình vẫn như trước ngồi ở trong Vân Sầu điện.

Tất cả mọi thứ, dường như đều là một ảo cảnh.

Duy có Đường Kiếp biết rằng, những chuyện đó đều chân thật phát sinh.

Tất cả những thứ phát sinh trong biển sao, kỳ thật chính là những thứ phát sinh trong thân thể của hắn —— Ngũ Khí Triều Nguyên Đan không thấy nữa, thay thế nó chính là một viên đạo quả trông giống như kim đan, chìm nổi trong cơ thể Đường Kiếp.

Trong thân thể là một thế giới, bên ngoài thân thể là một thế giới khác.

Lấy lòng ta thể Thiên Tâm, cái này chính là Thiên Tâm Cảnh!

Một khắc này, Đường Kiếp cảm nhận được một cỗ lực lượng dư thừa quanh quẩn toàn thân.

Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, hô:
- Mang rượu đến!

Nghe thấy vậy, ngoài điện lập tức có tám gã võ sĩ Chấp Dịch tiến vào, trong tay khiêng theo hũ linh tửu lớn.

Mười sáu hũ linh tửu tràn đầy đặt trước người Đường Kiếp.

Đường Kiếp đập tay, đã túm lấy một vò rượu trong số đó.

Phanh!

Vò rượu mở ra, một đạo tửu tuyền phóng lên cao, tiến thẳng vào trong cơ thể Đường Kiếp.

Đại lượng linh lực tràn đầy toàn thân của hắn, kích động Linh Hải, tràn đầy toàn thân của hắn.

Tuy nhiên thế này vẫn còn chưa đủ.

Đường Kiếp đánh ra một chưởng đẩy vò rượu ra, cứ từng dòng linh tửu chạy vào trong cơ thể hắn, rượu hoá thành hơi nước theo lỗ chân lông bốc hơi ra, hóa thành làn sương trắng, linh lực thì lưu lại chạy trong cơ thể của Đường Kiếp, như sông lớn chảy xiết.

Rất nhanh, trong cơ thể Đường Kiếp tràn đầy từng tảng lớn linh triều, dưới tình huống bình thường, đây chính là trạng thái tốt nhất của một Thoát Phàm đỉnh cao.

Nhưng đối với Thiên Tâm Cảnh mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu.

Càng nhiều lực lượng tràn đầy ra, ở quanh người Đường Kiếp hình thành một mảnh quang hoa.

Linh thức Đường Kiếp kéo dài, quang hoa hình thành một vòng tròn dần dần phóng đại ra khắp bốn hướng.

Linh Hoàn!

Cái gọi là Linh Hoàn, chính là sau khi linh khí tràn đầy, cũng không tiêu tan, mà dưới sự khống chế của linh thức tiếp tục vây quanh người tu, do đó hình thành một đạo quầng sáng. Quầng sáng này có hai ý nghĩa.

Một là hạn mức linh khí cao nhất của người tu. Nguyên bản linh khí người tu chứa đựng trong linh không, dung lượng hữu hạn, nhưng hiện tại, bởi vì có Thiên Tâm, cho nên bọn họ có thể chứa đựng nó ở bên ngoài cơ thể, cảnh giới này khiến bọn họ có thể sử dụng càng nhiều pháp thuật hơn nữa, và uy lực cũng lớn hơn nhiều, khả năng liên tiếp chiến cũng được nâng cao không nhỏ.

Hai là đã có được khu vực tuyệt đối. Bên trong Linh Hoàn, đó là khu vực mà người tu có thể khống chế tuyệt đối. Ở trong khu vực này, pháp thuật người tu có thể xuất ra được nhanh hơn, uy lực cũng trở nên lớn hơn. Đây chính là lý do vì sao Linh Hoàn Chân nhân lúc tác chiến sẽ phóng thích Linh Hoàn.

Mà Linh Hoàn lớn nhỏ thì quyết định bởi chiều dài linh thức.

Linh thức dài bao nhiêu, Linh Hoàn có thể lớn bấy nhiêu, chiều dài linh thức chính là bán kính Linh Hoàn.

Linh Hoàn càng lớn, có thể chứa đựng càng nhiều linh khí, khu vực có thể khống chế tuyệt đối cũng lại càng lớn.

Linh thức của Đường Kiếp dài hai mươi năm phẩy bốn mét, đứng trong top mười của Tẩy Nguyệt phái, chính tương đương với kiếm nhân Tiêu Biệt Hàn, bởi vậy khu vực Linh Hoàn cũng rất lớn.

Thời khắc này một khi triển khai, Linh Hoàn lan tràn ra xung quanh, rất nhanh liền choán cả Vân Sầu điện, tiếp tục khuếch trương ra bên ngoài.

Có được Linh Hoàn, tức là tấn công lên Thiên Tâm đã hoàn toàn thành công.

Ngoài điện cũng truyền tới một mảnh ồn ào:

- Chúc mừng Tiền công tử, tấn công Thiên Tâm thành công!

- Linh Hoàn mới thành lập, Thiên Tâm đại thành, chúc mừng công tử chúc mừng công tử.

- Tiền công tử không hổ là thiên tài Thú Luyện Môn, một khi thành công, đã đứng hàng Chân Nhân, thật đáng mừng!

Rất nhiều tiếng chúc mừng truyền đến, những người yên lặng ở ngoài cửa cũng đều lần lượt đi vào.

Từ Thoát Phàm đỉnh cao đến Thiên Tâm Linh Hoàn, mặc dù xông một bước, nhưng lại là một trời một vực.

Đường Kiếp có thể cảm nhận được thực lực của mình nâng cao rất lớn. Thiên Tâm đạo quả thành lập, khiến cho hắn những thứ hắn từng vất vả thành lập rốt cục có cơ hội phát huy, một khắc này Đường Kiếp tin tưởng, hiện tại đừng nói là đám người Nam Ngưng Giang, cho dù là kim ngân nhị lão, đám người Lý Tùng, hắn đều nắm chắc khả năng hạ gục họ. Cho dù là chống lại Huyền Chung Tử, tuy không thể thắng, nhưng chạy trốn khỏi ông ta thì hắn cũng thừa sức.

Nếu không phải còn có Khuyển Vương Hà Trường An ở đây, có lẽ hắn đã liên hợp với bản thế, giải quyết sạch sẽ đám người ở đây.

Bên người là những khuôn mặt a dua tươi cười còn tại nịnh hót, trong đầu Đường Kiếp cũng hiện lên ý niệm muốn giết người.

Nhìn từng dung nhan quen thuộc, Đường Kiếp cười nói:
- Anh Thần có thể có được ngày hôm nay, rất nhiều đều dựa vào chư vị dốc lòng tương trợ, ân tình này Anh Thần không dám quên, tương lai chắc chắn sẽ hậu tạ.

Hắn vừa dứt lời, Đường Kiếp rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài ra tiếng.

Âm thanh chấn động trời cao, chấn động tám phương.

Ở phía xa, bản thể Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cũng cùng nhau nhìn về phía âm thanh đó.

Nghe được tiếng gầm thét, Hứa Diệu Nhiên kỳ quái nói:
- Xảy ra chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ là chân chính bước lên tiên lộ, xong lại tiến thêm một bước mà thôi.
Bản thể từ tốn trả lời.