Phía sau trong hành cung Huyền Hoàng có một tòa tiểu điện, tên gọi là Vân Sầu điện.

Mở vân tỉnh, thiết pháp trận, có thể cảm nhận thiên địa, đông có gương trấn hồn, có thể trấn định tâm thần; tây có treo kiếm trảm yêu, có thể diệt ma quỷ; nam có liễu Thanh Hà, có thể lọc trọc khí; bắc có thương khung bổng, có thể phù chính ý.

Nơi này chính là nơi thích hợp nhất để tấn công lên Thiên Tâm.

Người tu Thiên Thần Cung ngoài việc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu gặp được cơ hội đột phá, liền có thể tại đó đột phá. Tất cả mọi thứ ở đây đều đã chuẩn bị đầy đủ, đúng là địa điểm lý tưởng để đột phá Thiên Tâm.

Tiền Anh Thần là nghĩa tử Chân Quân của Thú Luyện Môn, địa vị tôn quý, gã muốn đột phá, tất nhiên là phải nhượng lại nơi này cho gã sử dụng rồi.

Mượn cớ oán hận, giả vờ báo thù, Đường Kiếp vì chính mình “khẩn cấp” tìm một lý do đường hoàng, cũng thuận lợi tiến vào Vâ Sầu điện bắt đầu công tác chuẩn bị tấn công Thiên Tâm.

Cái gọi là Thiên Tâm Cảnh, chính là lời giải thích đơn giản nhất. Người tu trong quá trình tấn công cảnh giới, cảm thụ thiên ý, tìm kiếm được một tia đạo niệm phù hợp với mình nhất, sau đó hóa thành linh niệm, vẽ đạo vân, kết thành Thiên Tâm đạo quả, gọi là Thiên Tâm kỳ.

Điểm này kỳ thực cũng khá giống khi tấn công Thoát Phàm, dừng lực lượng hùng mạnh, xâm nhập vào thiên địa.

Điểm bất đồng chính là, Thóa Phàm mở cầu tiến vào thiên đia, dựa vào linh khí kết nối, ngộ đạo thiên ý chỉ là nhân tiện, thành hay không cũng không quan trọng.

Thiên Tâm thì lại tương phản, nó cần chính là người tu cảm nhận thiên ý, sau đó muốn chính bản thân phải cảm nhận được kết xuất đạo quả, mới gọi là Thiên Tâm. Bởi vậy đối với lĩnh ngộ là tất nhiên, khác nhau chỉ ở chỗ nhiều hay ít.

Theo phương diện này mà nói, quá trình tấn công Thiên Tâm, chính là quá trình tìm kiếm chính mình, đồng thời cũng chính là quá trình ngộ đạo.

Chính vì nguyên nhân này, nên bản thân Thiên Tâm Cảnh cũng chính là cảnh giới, ngăn cách lớn nhất của người tu chính là cảnh.

Một đường đạo vân, ngay cả ý nghĩa chân chính của ngộ đạo cũng không tính gì cả, có thể gọi là đạo quả, đạo vân dầy đặc, phản ánh thiên đạo, cũng có thể gọi là đạo quả.

Nhưng điểm bất đồng chính là, đạo qả thể hiện ra thực lực chính là một trời một vực.

Đối với Đường Kiếp mà nói, hắn ngộ nhiều rồi, nhưng hắn vẫn chưa tự mình tìm được, cho tới tận ngày hôm đó, ở trong lòng ngọn núi, hắn hoàn thành ý đạo, cuối cùng cảm nhận được đạo của chính mình, một tia lực lượng phù hợp với thiên địa.

Hôm nay, hắn phải một lần nữa chứng minh điểm này, đem chính mình làm trung tâm.

Trong điện Vân Sầu, Đường Kiếp khoanh chân ngồi thẳng, trên mặt đất dầy đặc vân trận, dùng để phụ trợ Đường Kiếp, giúp hắn hiểu rõ ý nghĩa của trận vân. Tuy nhiên với năng lực hiện tại của Đường Kiếp, loại trận vân này đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Cho Ngũ Khí Triều Nguyên Đan ngậm vào trong miệng mà không nuốt xuống, hai tay Đường Kiếp huy động lần lượt tạo ra các loại ấn pháp, làm ra nhiều loại thủ ấn, đánh lên không trung, kéo theo từng mảnh quang hoa.

Dần dần, những điểm sáng này tụ lại một chỗ, ngưng về một điểm, bay về phía mi tâm Đường Kiếp.

Giữa hai hàng lông mày, Thiên Mục mở ra!

Điểm sáng đó hạ xuống Thiên Mục, một đạo quang kiều bay ra, thông qua thông qua Vân Sầu thiên tỉnh bay thẳng vào không trung,. Ngay sau đó, cảnh vật trước mắt Đường Kiếp đột nhiên biến đổi, hắn nhìn thấy chính mình đã ở trong một mảnh trời mênh môn hư không.

Cảnh tượng này hắn đã từng thấy qua.

Đó là biển sao vô ngân, hư không mênh mông.

Tiếp tục vươn ra, chính là mười hai đường lớn.

Tuy nhiên Đường Kiếp biết rằng, lúc này đây, hắn không phải chỉ đứng nhìn, mà là phải tìm được một con đường phù hợp với một tia vận mệnh.

Đó là lực lượng thâm trầm nhất trong linh hồn hắn, ý niệm bản năng nhất nguyên thủy nhất, là cái tôi chân thật nhất của hắn.

Tiến vào bên trong hư không, Đường Kiếp tận tình phóng thích ra ý niệm của mình, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, không ngừng tràn ra, để cảm thụ thiên địa.

Mới đầu, ý niệm chỉ cảm nhận được một mảnh hư không, nhưng dần dần, Đường Kiếp liền cảm nhận được một loại gia tốc cảm không kỳ lạ.

Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy hình ảnh trước mắt giống như biến hóa, biển sao biến mất, hắn dường như đang ở trong một khe hẹp dài, duy có các đạo ánh sáng xẹt qua bên cạnh người hắn, kéo dài, hình thành một cảnh sao chổi kỳ quan.

Khi màu sắc rực rỡ của quang lưu biến mất, hắn nhìn thấy một đứa bé con đang ở trên bãi cỏ, phía là những toàn nhà cao tầng san sát.

Nơi này là...

Địa Cầu?

Đường Kiếp hoảng sợ.

Lại nhìn đứa bé kia, mặt mày rõ ràng, giống hệt mình.

Trong lúc đó, đứa bé kia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đường Kiếp.

Sau đó hắn dường như thấy gì đó, kinh hoảng quay đầu chạy mất, trong miện hét lên:
- Mẹ ơi, mẹ ơi!

Đường Kiếp muốn gọi nó lại, nhưng phát hiện mình không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.

Tất cả ảo ảnh giống như kéo dài ra, hắn nhìn thấy đứa bé kia chạy trốn, lớn lên, trở thành thiếu niên, thanh niên, đi lại giữa thành phố, bận rộn trong xã hội.

Ngẫu nhiên, hắn sẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, phát ra tiếng thở dài, tiếng thở dài khi lọt vào tai Đường Kiếp, bám vào trong lòng hắn, khiến Đường Kiếp cảm thấy trong lòng như gợn sóng.

Đó chính là mình!

Nếu dựa theo tình huống tiếp tục phát triển, vậy thì kế tiếp, chính là mình chết đi, sau đó xuyên không.

Nhưng Đường Kiếp không hề thấy cảnh đó.

Hắn nhìn thấy bản thân mình, vẫn như cũ qua lại trong đám người không ngừng nghỉ, cuộc sống vẫn trôi đi.

Theo thời gian, hắn dần dần già đi, từ thanh niên biến thành trung niên, rồi trở thành ông lão, cũng đã kết hôn, rồi có con nhỏ.

Thẳng cho tới khi, ông lão nằm ở trên giường, không thể động đậy.

Bốn phía là một màu trắng toát.

Ông ta cứ lẳng lặng nằm như vậy.

Đường Kiếp đưng ở trước giường của ông ta.

Ông lão mờ mịt nhìn về phía trước.

Trong lúc đó, ánh mắt của hai người lại chạm nhau.

Một khắc này, ông ta lại dường như nhìn thấy được Đường Kiếp.

Ông ta run rẩy.

Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc khó tin.

Một hồi lâu, ông ta mới hét lên một tiếng:
- Không!

Sau đó tắt thở.

Đường Kiếp dường như thấy chính mình chết đi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn ra xung quanh mình.

Tất cả mọi thứ đều đang vỡ nát.

Gian phòng yên lặng biến mất, bóng người cũng không thấy đâu.

Đường Kiếp phát hiện mình lại trở về giữa biển sao.

Hắn nhìn thấy một đứa trẻ đang đi lại giữa biển sao, mút đầu ngón tay của mình, dường như toàn bộ thiên địa chính là tử/cung, mà sinh mạng của hắn là do thiên địa sinh thành.

Đứa bé kia, chính là hắn.

Trong lúc đó, đứa bé trợn mắt, bật khóc.

Tiếng khóc của nó nỉ non, chấn động thiên địa, khiến car thế giới bị phá nát.

- Đây là…
Đường Kiếp hoàn toàn chấn kinh.

Hắn chưa từng nghe qua có kiểu tấn công Thiên Tâm như vậy, quá trình tìm kiếm chính mình.

Chẳng lẽ bởi vì bản chất của hắn là kẻ xuyên không?

Hay là còn vì lý do nào khác?

Tại sao lại xuất hiện những cảnh như vậy?

Đây rốt cuộc là nói là về điều gì?

Đường Kiếp hoàn toàn không hiểu.

Tất cả người tu, đều có chỉ hướng rõ ràng, khiến cho mình hiểu thứ mình chân chính cần là gì.

Ví dụ như Minh Dạ Không, bản chất chính là Thiên Tâm không gian, đạo qả quanh quẩn trong đạo niệm chính là không gian.

Ví như Tạ Phong Đường, ông ta bản chất là Thiên Tâm tư học, không liệt vào đường lớn, không nhập vào thiên địa, nhưng Tạ Phong Đường coi đó là cơ bản, vẫn như cũ lấy nó thành đạo.

Nhưng Đường Kiếp là cái gì? Hắn hoàn toàn không biết.

Đây là sau khi hắn hiểu rõ thiên ý, cảm giác không có trở ngại, cũng có thể nói, hiện tại thứ mà hắn có khả năng thấy, đã là cực hạn, đã không có kẻ nào có khả năng thấy được nhiều hơn hắn. Nhưng khi nhìn được càng nhiều, hắn ngược lại càng hồ đồ, ngược lại không bằng chưa nhìn bất cứ thứ gì.

Nhưng mà ảo ảnh đột nhiên dừng lại, nói đúng hơn là không có về sau nữa, hắn nhất định phải lập tức ngưng thần, nếu không sẽ bỏ qua cơ hội tấn công Thiên Tâm.

Thời khắc này nhìn thấy khung cảnh tan vỡ, Đường Kiếp nghiến răng, chỉ vào phía chân trời, hai tay tạo ra pháp ấn, phía chân trời nổi lên một cơn cuồng phong lạnh thấu xương. Dòng khí xoay tròn, xuất hiện lượn theo từng đường đạo vân ở quanh thân thể Đường Kiếp.

Đây chính là đạo niệm của Đường Kiếp, nhưng thực đáng thương Đường Kiếp còn không biết nó là cái gì, chỉ có điều thấy mật độ nó càng lúc càng dầy đặc, chạy khắp biển sao, khiến hắn cũng á khẩu không hiểu gì.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục đưa tay ấn ra từng đạo từng đạo thủ ấn.

Đồng thời ngửa đầu há miệng ra.

Một cỗ tinh khí tuôn ra, bay vòng quanh trên không trung.

Đây là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan tan ra tạo thành một cỗ tinh khí, như có thực chất, rất lâu không tiêu tan.

Nương theo lấy ấn pháp huy động, cỗ tinh khí tập trung tại một chỗ, hiện ra một chút ánh sáng màu vàng loang loáng, theo sau tất cả đạo vân đều tụ tập về phía điểm màu vàng kim này, vì thế kim quang càng lúc càng lớn, dần dần ngưng tụ thành hình một trái tim.

Cái này chính là Thiên Tâm đạo quả!

Ngưng kết Thiên Tâm là một chuyện vô cùng phức tạp thậm chí còn có mạo hiểm nhất định, cần người tu toàn lực ứng phó, chỉ cần có chút sai lầm, Thiên Tâm tan vỡ —— vậy tương đương với một lần Thiên Tâm tự bạo.

Về phần uy lực, thì sẽ được quyết định bởi Thiên Tâm lúc đó được ngưng kết đến loại trình độ nào.

Chính vì nguyên nhân này, nên từ khi bắt đầu tấn công Thiên Tâm, tức là từng bước đều có nguy hiểm đến tính mạng, mà tấn công Thiên Tâm chỉ là quá trình ít nguy hiểm nhất, bởi vì chỉ cần mình cẩn thận, khả năng Thiên Tâm tự bạo là rất nhỏ. Về phần tấn công Tâm Ma, Hóa Hồn, thậm chí tấn công Tử Phủ, không phải chỉ cần cẩn thận là giải quyết được vấn đề, ngoại trừ cố gắng còn cần có may mắn nữa.

Ngũ Khí Triều Nguyên Đan chính là một loại đan dược quan trọng khiến Thiên Tâm ổn định, lấy này làm hạch tâm, Thiên Tâm hình thành sẽ thuận lợi hơn, vững định hơn.