Ngoài ra, dưới sự dẫn dắt của ý chí đại sơn, lực lượng cường đại dung nhập vào trong hắn đã làm thực lực hắn tăng lên trên phạm vi lớn.
Thực lực của Đường Kiếp vốn ở Thoát Phàm đỉnh phong, nhưng chung quy cũng chỉ vừa mới đạt tới, như bình thường phải cần tích lũy và củng cố trong thời gian ba năm thì mới đến thời điểm tốt nhất để đột phá Thiên Tâm.
Do đó Đường Kiếp cũng không nóng lòng, chỉ là chuẩn bị tốt khi thời cơ đến mà thôi.
Nhưng lực lượng đến từ ý chí của địa sơn lại làm hắn chân chính đạt tới cảnh giới Thoát Phàm đại viên mãn, có thể nói trong cảnh giới này hắn muốn tiến thêm cũng không thể, chỉ có sau khi tấn cấp lên Thiên Tâm mới có thể tiếp tục nâng cao thực lực bản thân.
Đường Kiếp có nằm mơ cũng không nghĩ ra chỉ đọc một chút đại cương của Đại Nguyện Thần Thông cũng đã mang đến cho mình chỗ tốt như vậy, quả thực hưng phấn đến mức phải ngửa mặt lên trời cười lớn.
Nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có một tia sáng chiếu vào.
Ý chí của hắn cùng ý chí của đại sơn gặp nhau, cảm giác thì chỉ như một cái chớp mắt, kỳ thực thời gian đã trôi qua một đêm rồi.
Trong lòng hắn vui mừng, muốn đi ra ngoài nhưng lại cảm giác có điều gì đó không đúng.
Sờ soạng mặt mũi một hồi, lại sờ lên người, không ngờ lại phát hiện thương thế đều đã khỏi cả rồi.
Ngạc nhiên một hồi lâu, Đường Kiếp lại cắn răng, hung hăng đấm một quyền vào mặt mình…
Đến khi tỉnh lại, Đường Kiếp lại thấy Nam Ngưng Giang đang đứng trong phòng.
Nam Ngưng Giang đang đứng trước tủ sách, đang cầm xem một quyển sách của Tiền Anh Thần, thấy Đường Kiếp tỉnh lại, Nam Ngưng Giang cười nói:
- Sao vậy? Hôm qua thương thế cũng ổn chút rồi, sao hôm nay lại bị thương nặng thêm?
- Ngủ không cẩn thận, rơi úp mặt xuống đất.
Đường Kiếp gian nan trả lời.
Tái tạo tổn thương rất khó để giống được như trước, cho nên chỉ có thể dứt khoát đánh cho nát cả mặt ra.
Nam Ngưng Giang cười khổ lắc đầu:
- Ngươi thật là…
Hắn cất quyển sách đi, lại nói:
- Đúng rồi, việc ngươi nhờ, ta đã làm thỏa đáng rồi.
Đường Kiếp biết ý của hắn là việc chịu trách nhiệm thay mình, liền vội vàng cung kính đứng dậy nói:
- Đa tạ Nam huynh.
Từ nay về sau, xưng hô cùng với Nam Ngưng Giang cũng thuận lý thành chương, biến thành Nam huynh luôn.
- Không có gì.
Nam Ngưng Giang nói.
- Tuy nhiên còn có việc muốn ngươi giúp một chút.
- Xin cứ nói.
- Phong Bất Trí chết trận, ta hi vọng Thú Luyện Môn có thể phái thêm một số người tới hỗ trợ. Đã không có Phí Linh Tán, ta cũng cần có Trường Vẫn Tế Khuyển của Thú Luyện Môn tới giúp ta truy tìm Đường Kiếp.
Đường Kiếp vẻ mặt mê man:
- Đường Kiếp biết cách đối phó với Trường Vẫn Tế Khuyển, sợ là không hiệu quả. Vả lại không phải còn có Hà Khôi Thủ sao? Có lão nhân gia ở đây, cần gì phải dùng đến Trường Vẫn Tế Khuyển.
Nam Ngưng Giang cười khổ:
- Có thể đối phó với Trường Vẫn Tế Khuyển đương nhiên cũng có thể đối phó với Hà Khôi Thủ, chẳng qua hắn làm sao có thể che dấu được mùi dược vật trên người mãi được, đó không phải kế lâu dài, chỉ cần qua một thời gian nhất định sẽ lộ ra dấu vết. Vấn đề là ta có để cho Trường Vẫn Tế Khuyển chết đi thì cũng không dám sai khiến Khuyển Vương kia.
Đường Kiếp tùy ý cười:
- Được rồi, đợi thương thế có chuyển biến tốt lên ta sẽ gửi một phong thư yêu cầu viện binh. Nếu Nam huynh cần, ta có thể đưa đến cho huynh một vài con Trường Vẫn Tế Khuyển nữa.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Nam Ngưng Giang mừng rỡ.
Trường Vẫn Tế Khuyển của Thú Luyện Môn sở trường truy tung, là thứ mà Ưng đường đang cần, chỉ có điều đào tạo không nổi, Thú Luyện Môn cũng không dễ dàng cho nhân giống. Đường Kiếp của người phúc ta, đưa ra hẳn một cái bao lì xì lớn, Nam Ngưng Giang tất nhiên rất mừng rỡ.
Đường Kiếp từ từ rnói:
- Nếu Nam huynh thích, thì thêm một vài bảo bối nữa cũng có thể được.
Hả? Nam Ngưng Giang nghe ra lời của Đường Kiếp còn có hàm ý khác:
- Xin Tiền huynh đệ chỉ giáo.
Đường Kiếp từ từ nói:
- Đuổi giết Đường Kiếp, dùng Trường Vẫn Tế Khuyển thì một con là dùng, mười con cũng là dùng, trăm con cũng vậy. Trong một cuộc chiến, một con cũng là chết, mười hay trăm con cũng là chết. Chỉ cần Nam huynh nguyện ý, thực ra…
Hắn không nói tiếp, Nam Ngưng Giang đã minh bạch ý tứ của hắn.
Đây chính là để hắn tham ô từ bên trong!
Ánh mắt của Nam Ngưng Giang dần dần híp lên:
- Tiền huynh đệ, ngươi thân là thiếu chủ tương lai của Thú Luyện Môn, nói những lời như vậy, có phần không hợp với thân phận của ngươi lắm.
- Thiếu chủ cũng là người, cũng cần tài nguyên tu luyện. Không biết nắm bắt cơ hội thì sao có thể trở thành thiếu chủ được?
- Nhưng cơ hội một khi không cẩn thận sẽ biến thành cạm bậy, nhưng một khi bị phát hiện, vậy còn đại sự…
- Bởi vậy mới phải làm một cách khéo léo. Tài nguyên bổ sung của Thú Luyện Môn đưa ra, ta đây làm đệ tử thấy không thích hợp để sử dụng, nhưng nếu dùng làm viện trợ Thiên Thần Cung…thì dùng thế nào là do ngươi quyết định. Đồ mà Thiên Thần Cung đưa ra, ngươi dùng cũng không hợp, nhưng nếu như dùng để viện trợ Thú Luyện Môn…thì cũng giống như ta nói đó…
Nam Ngưng Giang mắt sáng lên:
- Có ý tứ.
Đề nghị của Đường Kiếp, không nghi ngờ gì chính là muốn cùng Nam Ngưng Giang rút ruột từ nguồn viện trợ của hai phái.
Trong ngoài cấu kết với nhau vĩnh viễn là thủ đoạn tham ô thực dụng mà khó điều tra nhất. Nhân vật thực quyền đến từ hai phái khác nhau, thông qua những thủ đoạn khác nhau để tiếp trao đổi lợi ích, cho dù người khác có đoán được cũng không tìm được chứng cứ, càng đừng nói là truy ra được.
Trước kia Nam Ngưng Giang không có cơ hội này.
Nhưng hiện giờ Đường Kiếp lại cho hắn cơ hội
Lúc này nhìn Đường Kiếp, Nam Ngưng Giang trầm tư một lát, rốt cục nói:
- Dù sao cũng cần có một danh mục, cứ trao đổi tài nguyên như vậy có lẽ không được.
- Đó là tự nhiên, cho nên mới phải bù đắp cho nhau. Phải cho đi cái gì đối phương không có.
Đường Kiếp nhiệt tình nói.
Tài nguyên có thể cướp được, Đường Kiếp không có hứng thú.
Chỉ có loại như đại cương của Đại Nguyện Thần Thông, muốn cũng không cướp nổi, thì mới có giá trị theo đuổi.
Hơn nữa chỉ có loại như vậy mới có lý do để cùng “tăng cường hợp tác, bù đắp lẫn nhau”.
Lúc này Nam Ngưng Giang gật gật đầu nói:
- Tiền huynh đệ nói rất đúng, Đường Kiếp gian trá khó phòng, muốn bắt được hắn, hai phái ta cần nghiêm túc hợp tác, bù đắp cho nhau. Nếu Thú Luyện Môn nguyện ý tặng Trường Vẫn Tế Khuyển cho Thiên Thần Cung ta…
- Còn có Bích Nhãn Thần Ưng cùng một đôi Thiên Vũ Diên ấu thú, còn kèm theo cả bí pháp nuôi dưỡng chăm sóc nữa.
Tâm thần Nam Ngưng Giang rung lên, Bích Nhãn Thần Ưng và Thiên Vũ Diên so với Trường Vẫn Tế Khuyển càng thêm trân quý, Tiền Anh Thần lại đem loại bảo vật này cho hắn, nếu chỉ có một đôi con non kia, dĩ nhiên là để dành cho hắn rồi.
Nam Ngưng Giang gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nói:
- Không biết Tiền huynh đệ cần gì?
Nghĩ ngợi một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Thực lực của Đường Kiếp vượt xa dự đoán của ta, khi trước đánh một trận, ta không phải là đối thủ của hắn.
Nói xong tròng mắt liền ánh lên ngọn lửa thù hận. Phải nói rằng việc này cũng không khó lắm, cố gắng trừng mắt lên là được.
Hai tay nắm chặt, Đường Kiếp hung ác nói:
- Ta cần thêm sức mạnh, chỉ cần là tài nguyên có thể nâng cao thực lực, ta đều muốn.
Nam Ngưng Giang nghe xong, thở dài:
- Thực lực của Đường Kiếp bây giờ có thể nói là vô địch dưới Thoát Phàm. Hiện giờ đệ đang là Thoát Phàm đỉnh phong, trừ khi tăng lên cảnh giới Thiên Tâm, nếu không sẽ không thể đánh bại Đường Kiếp.
- Thiên Tâm…
Ánh mắt của Đường Kiếp lóe sáng.
Nhưng sau đó hắn lại thở dài:
- Đánh sâu vào Thiên Tâm nói dễ hơn làm. Sát ý ngưng tượng, từng bước khó hơn lên trời, tu luyện tới hiện giờ, tuy đã hoàn thành xét ý, nhưng khoảng cách đến Thiên Tâm vẫn còn xa lắm.
- Hả? Tiền huynh đệ đã hoàn thành xét ý rồi sao?
Nam Ngưng Giang vừa mừng vừa sợ:
- Nói như vậy không phải chỉ kém nửa bước nữa, Tiền lão đệ sẽ có thể tấn thăng Thiên Tâm sao?
- Nửa bước nhưng là cả lạch trời, sự khó khăn của ngưng tượng, Nam huynh rõ hơn ta mới phải chứ.
- Nói cũng phải.
Nam Ngưng Giang thở dài:
- Năm đó chỉ vẻn vẹn một bước này, đã làm tiêu tốn của ta hai mươi năm.
Nam Ngưng Giang xung kích Thiên Tâm lại không dùng linh đan thần dược gì, dám dựa vào chính mình từng chút từng chút tiến lên, quá trình ấy tràn đầy gian khổ, thậm chí đầy hung hiểm.
Cũng chính bởi vậy, hắn hiểu rõ tu tiên mà không có tiền thì gian nan cỡ nào.
Đầu tư quá nhiều thời gian, bỏ qua thời kì mấu chốt quý giá nhất, vì thăng tiến mà tạo áp lực cho bản thân, thậm chí không thể không sử dụng một ít hổ lang chi dược làm cho tiềm lưc cạn kiệt, tiền đồ hẹp lại…trong giới tu tiên loại việc như vậy gần như chỗ nào cũng có, khác biệt duy nhất là ít hay nhiều mà thôi.
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Cho dù là thiên chi kiêu tử thì thế nào? Ngươi cho rằng chúng ta có thể lấy được linh đan diệu dược dễ dàng sao? Nếu đã dễ dàng, Đường Kiếp kia sao còn cần tranh đoạt Khí Triều Ngũ Nguyên Đan ở Mạc Khâu? Ta sao phải đắng lòng ở đây tính kế cùng ngươi? Nếu như ta có thể tùy ý có bất cứ loại tài nguyên gì, Đường Kiếp kia dựa vào cái gì mà là đối thủ của ta? Thiên chi kiêu tử, cũng không thể đi ăn chùa! Đây là quy tắc của lục đại phái, sao có thể vì một người mà thay đổi?
Lời này vừa ra, Nam Ngưng Giang liên tục gật đầu.
Đúng vậy, quy củ của lục đại phái, cho dù là thiên chi kiêu tử cũng phải dựa vào bản thân cống hiến để đạt được tài nguyên, không thể dựa vào quan hệ để tùy ý tặng được, bởi như vậy tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra nhân tài, ngược lại sẽ biến nhân tài thành loại rác rưởi không hơn không kém.
Nhưng đối với đám thiên tài mà nói, đôi khi việc ma luyện lại làm người ta mất hết kiên nhẫn.
Tên “Tiền Anh Thần” trước mắt rõ ràng là một người đang mất kiên nhẫn.
Nhìn “ Tiền Anh Thần”, Nam Ngưng Giang nói:
- Ta biết ngươi cần gì rồi, vừa hay đợt Pháp Hoa Thiên Các, ta đã lén đổi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan của Đường Kiếp, vật ấy còn trong tay ta, tặng cho đệ vậy, là một minh chứng rõ ràng để cải thiện quan hệ của Thiên Thần Cung cùng Thú Luyện Môn, cũng là một chút tâm ý cho Thú Luyện Môn để giúp chúng ta đối phó với Đường Kiếp, lại là hào phóng tặng quà cho Thú Luyện Môn…sẽ chẳng ai nói gì được.
“Tiền Anh Thần” cười khan:
- Như vậy, phải đa tạ Nam huynh rồi.
- Vậy trước xin chúc Tiền huynh đệ sớm ngày công thành, tấn thăng Thiên Tâm.
Bình Ngũ Khí Triều Nguyên Đan kia quanh đi quẩn lại một vòng, lại bằng một phương thức khó tin, quay trở về tay Đường Kiếp.