Khi tỉnh lại, Đường Kiếp phát hiện toàn thân trên dưới như bị gói thành một cái bánh tét.

“Tốt lắm, ít nhất cuốn trên người là băng vải chứ không phải khốn tiên liên.” (xích trói tiên)

Đường Kiếp trong lòng thầm nói một câu, điều này có nghĩa là hắn đã qua được cửa thứ nhất.

Lúc này hắn đang nằm trên một cái giường lớn được làm từ gỗ Xuân Lôi, trong phòng đốt đàn hương, xung quanh không có người khác, chỉ có một thị nữ bên cạnh một cái bàn, lấy tay gối đầu ngủ say.

Đường Kiếp dùng tay đỡ mình ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau vô vùng, từng miệng vết thương trên người tựa hồ cũng khóc thét với hắn.

Hắn đương nhiên có biện pháp làm cho mình hồi phục, nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không như vậy, hắn còn phải giữ thương thế kia trong một khoảng thời gian nữa.

Trà trộn vào Thiên Thần Cung là một kế hoạch phi thường phiêu lưu, có quá nhiều người, nhiều nguyên nhân có thể làm hắn bại lộ, bởi vậy biến hóa dung mạo là chính, ngoài ra Đường Kiếp cũng còn cần thủ đoạn khác để phụ trợ.

Trọng thương chính là thủ đoạn phụ trợ trọng yếu nhất trước mắt.

Để đảm bảo không bị phát hiện, Đường Kiếp đã cắt đứt sáu cái xương sườn của phân thân, tim, gan, phổi, tỳ cũng đều bị chấn động mãnh liệt. Ngoài ra, trọng yếu nhất là bộ mặt bị thương rất nặng, xương mặt bị đánh nứt ra, cằm bị chém đi mất nửa, cả khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng, cho dù người quen ở đây cũng khó mà nhận ra Tiền Anh Thần.

Cho dù Hoàng Việt có sử dụng động sát chi đạo thì dưới tình huống tàn tật cỡ này cũng khó mà phân biệt thật giả. Động sát chủ yếu dựa vào dấu vết pháp thuật để nhìn thấu bộ mặt thật. Nhưng thương thể thảm thiết như vậy tất nhiên cần phải thi pháp để khôi phục, từ đó làm cho dấu vết pháp thuật trên bộ mặt phức tạp hỗn loạn, khó có thể nhìn thấu, cho dù thực sự có nhìn thấu cũng sẽ chỉ nhìn thấy khuôn mặt mục nát.

Cũng giống như vậy, mùi thuốc dày đặc cũng sẽ che dấu mùi đặc trưng vốn có, khiến Khuyển Vương Hà Trường An cũng khó có thể nhận biết.

May mắn chính là Tiền Anh Thần vốn không phải có thế mạnh về sức phục hồi, mà thương thế mà Đường Kiếp tạo ra đa phần là tổn thưởng xương cốt, khó phục hồi nhất, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không sợ bị phát hiện. Còn sau này phải che dấu như thế nào, sẽ tùy tình hình, có thể che dấu sẽ lưu lại, còn không thì sau khi làm một cú để đời rồi cao chạy xa bay.

Tiếng động khi ngồi dậy làm kinh động đến tỳ nữ đang ngủ gật, nha hoàn hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng chạy lại đỡ Tiền Anh Thần, nói:
- Công tử tỉnh rồi, nô tỳ nhất thời buồn ngủ, chăm sóc không chu đáo, kính xin công tử…

Lời còn chưa dứt, thân thể đã khẽ run lên, lộ vẻ vô cùng sợ hãi Tiền Anh Thần.

Vốn đang định nói không sao, Đường Kiếp lập tức đổi chủ ý, hừu nhẹ một tiếng bất mãn, tỳ nữ kia sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Tha cho ngươi lần này, còn chưa mau cút đi?

Tỳ nữ kia như được đại xá, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Thở phào một cái, Đường Kiếp chuyển mình ra khỏi phòng một cách gian nan, hiện lên trước mắt là cả một lục địa màu xanh biếc.

Nơi này chính là khu ngoại vi của Thông Linh Sơn.

Trên mặt đất là những phòng nhỏ được dựng tạm do những pháp bảo biến hóa thành, mà trung tâm của lục địa là một kiến trúc có thể so với hoàng cung, đó hẳn là Huyền Hoàng Hành Cung của Thiên Thần Cung được xây dựng trên ngọn núi này, cũng chính là tổng bộ chỉ huy việc đuổi giết Đường Kiếp.

Về phần chỗ ở hiện tại của Đường Kiếp lại là một thanh u tiểu trúc tùy thân của Tiền Anh Thần, thoạt nhìn chỉ có một phòng, kì thực bên trong lại có núi sông như vẽ.

Ngoại vi của khu quần thể kiến trúc là một vài Huyền Giáp chấp dịch võ sĩ đang canh gác, những võ sĩ này không phải là đệ tử của Điệp Huyết Đường mà là những võ sĩ ở cấp thấp nhất, đa số thực lực ở Linh Đài cảnh, thậm chí có một vài người không phải do Thiên Thần Cung bồi dưỡng mà là chiêu mộ từ bên ngoài vào. Bọn họ chịu trách nhiệm làm một vài việc vụn vặt, giống như đi gác bên ngoài như hiện tại. Chấp dịch võ sĩ như vậy ở lục đại phái đều có cả, không nằm trong nội bộ môn phái.

Lúc này nhìn thấy Đường Kiếp đi ra, một gã thống lĩnh chấp dịch võ sĩ khom người với Đường Kiếp:
- Công tử bị thương nặng chưa lành, không ra ngoài vẫn hơn.

- Không phải việc của ngươi!
Đường Kiếp bực tức trả lời.

Phẫn nộ là thứ che dấu tốt nhất cho sự bất hợp lý, lúc này Đường Kiếp giống như khổ không chịu nổi, đang phát tiết những uất ức trong lòng.

Võ sĩ thống lĩnh kia thấy vậy chỉ có thể lui ra, sớm có người sau khi thấy tình hình này đã thông báo cho Huyền Hoàng Hành Cung, ngay sau đó Nam Ngưng Giang liền xuất hiện, nhìn Đường Kiếp nói:
- Anh Thần, thương thế của ngươi còn nặng, chạy đến đây làm cái gì?

- Đường Kiếp!
Đường Kiếp gằn giọng nói:
- Ngươi đã giết hắn chưa?

Nam Ngưng Giang đình trệ, cuối cùng lắc đầu:
- Khi chúng ta đến, hắn đã không ở đó rồi, chỉ còn thấy ngươi.

Thân hình Đường Kiếp run rẩy một hồi, hắn run giọng hỏi:
- Những người khác…đều chết cả rồi sao?

- Chết cả rồi.
Nam Ngưng Giang trả lời:
- Cả Phong Bất Trí, hắn cũng chết rồi.

Thân thể Đường Kiếp lại run rẩy.

Cuối cùng, hắn đột nhiên tru lên một tiếng, quỳ trên mặt đất khóc rống lên.

Thấy dáng vẻ thương tâm của hắn, Nam Ngưng Giang từ đáy lòng cũng thở dài, đồng thời không khỏi nghĩ lại, nếu không phải các ngươi phát hiện tung tích Hứa Diệu Nhiên lại không nói cho bọn ta biết, muốn một mình lợi dụng Hứa Diệu Nhiên để tìm Đường Kiếp, thì sự việc đâu đến nỗi này.

Tâm tư của Thú Luyện Môn hắn làm sao không biết, đơn giản chính là sau khi bắt được Đường Kiếp sẽ cò kè mặc cả với mình, lại không để ý nếu Đường Kiếp mà dễ bắt đến vậy thì hiện tại bọn họ cũng không ở chỗ này rồi. Tuy nhiên việc này cũng không thể hoàn toàn trách đối phương, dù sao trong chuyện vũ tinh trước đây, Thiên Thần Cung đã có lỗi với Thú Luyện Môn, hiện giờ toàn bộ trận tuyến mà Thú Luyện Môn phái ra để trợ trận Thiên Thần Cung lại toàn bộ đi đời, chỉ có Tiền Anh Thần sống dở chết dỡ, Nam Ngưng Giang cũng không thể nói thêm được gì nữa, cuối cùng cũng chỉ tiến lên, vỗ vỗ đầu vai hắn:
- Đừng thương tâm, hảo nam nhi chỉ đổ máu chứ không đổ lệ. Đường Kiếp giả dối, nhưng cho dù hắn có giảo hoạt hung ác thế nào cũng vẫn bị chúng ta vây trong núi này, trốn không nổi đâu.

Tiếng khóc của Tiền Anh Thần hơi giảm, bởi vì giả vờ vật vã một hồi lại làm ảnh hưởng đến miệng viết thương, máu loãng lại rỉ ra một lần nữa.

Hắn lại như không cảm thấy gì, chỉ gian nan phun ra mấy chữ:
- Ta làm thế nào để ăn nói với nghĩa phụ đây…biết ăn nói thế nào đây…

Nam Ngưng Giang ấm giọng nói:
- Nói rõ tình hình cho Thú Luyện Môn, bọn họ sẽ thông cảm thôi.

- Nói là vì ta tham công liều lĩnh, làm cho Phong Bất Trí cùng hơn mười đệ tử tinh anh của Thú Luyện Môn ta chết sạch sao?
Thanh âm của Tiền Anh Thần trở nên âm trầm ác nghiệt hẳn lên.

- Việc này…
Nam Ngưng Giang cũng biết, tin tức như vậy mà truyền về phái sẽ ảnh hưởng như thế nào với Tiền Anh Thần.

Hắn hiện giờ là ngôi sao mới chói mắt nhất của Thú Luyện Môn, nhưng chính vì vậy hắn càng không thể phạm sai lầm. Bao nhiêu cặp mắt đều dồn vào hắn, một lần thất bại, có thể chính là vạn kiếp bất phục.

Hiện tại hắn bắt đầu hiểu vì sao Tiền Anh Thần khi nãy lại khóc lóc thảm thiết đến vậy, thì ra còn khóc cho cả phần của mình nữa.

Ngẫm lại một chút, hắn nói:
- Nhưng tin tức chung quy vẫn phải để cho họ biết.

- Giúp ta!
Tiền Anh Thần nhìn Nam Ngưng Giang nói.

Nhìn cặp mắt đầy vằn máu dưới lớp băng gạc kia, Nam Ngưng Giang hỏi:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?

- Nói là ngươi phái bọn họ đi, chính là ngươi phái họ đi.
Tiền Anh Thần cầm tay Nam Ngưng Giang, hắn nhìn chung quanh một chút, lại như sợ bị người khác phát hiện, lôi đối phương sang một bên.

Sắc mặt Nam Ngưng Giang trầm hẳn xuống:
- Ngươi để ta gánh trách nhiệm này cho ngươi sao?

Tiền Anh Thần vội la lên:
- Ngươi không phải người của Thú Luyện Môn, bọn họ cũng không thể làm gì ngươi. Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ trả ơn ngươi.

Nghe nói như vậy, sắc mặt Tiền Anh Thần ngày càng u ám.

Hắn rất rõ ràng điều này có ý nghĩa gì.

Nếu như mình giúp Tiền Anh Thần lần này, vậy có nghĩa là nắm được nhược điểm của Tiền Anh Thần trong tay. Tiền Anh Thần là đệ tử trọng yếu của Thú Luyện Môn, là nhân tuyển cho vị trí Thiếu chú, nắm nhược điểm của hắn, có giao tình với hắn, ý nghĩa lớn đến mức nào hẳn có thể thấy được.

Nói trắng ra, Thập Nhị Ưng của Ưng Đường chung quy chỉ là một vài tiểu nhân vật, trong điều tra phá án thì còn có một ít quyền lực, ngoài phạm vi này thì lại chẳng là gì cả. Tiền Anh Thần thì lại khác xa, cho dù không trở thành chưởng môn của Thú Luyện Môn, tiền đồ tương lai cũng phong quang vô hạn. Có thể giao hảo với hắn, nhìn chung là một chuyện tốt.

Nghĩ vậy, Nam Ngưng Giang gật gật đầu:
- Được, nếu như vậy, việc này ta gánh cho ngươi. Ta sẽ báo tin cho Thú Luyện Môn, nói là ta sắp xếp các ngươi đuổi bắt, ngươi dốc sức phản đối nhưng không có hiệu quả, cuối cùng gặp nạn, tử chiến chạy trốn.

Có lời của Nam Ngưng Giang, Tiền Anh Thần từ tham công liều lĩnh lại trở thành anh hùng chiến đấu hăng hái, giả chết chạy trốn, hữu dũng hữu mưu.

Mặt Tiền Anh Thần bị băng bó, không cách nào cười nổi, chỉ có thể phát ra tiếng cười ha hả từ sau băng gạc:
- Nếu đã như vậy, xin đa tạ Nam đại nhân.

- Không có gì.
Nam Ngưng Giang nói:
- Không có chuyện gì nữa, ta về trước. Thương thế của ngươi còn nặng, về nghỉ ngơi sớm đi.

- Anh Thần hiểu rồi.

Nhìn Nam Ngưng Giang rời đi, trong mắt Đường Kiếp lóe lên một tia sáng, hắn cười nhẹ.

Để Nam Ngưng Giang giúp che dấu, tất nhiên không phải vì cân nhắc cho tương lai của Tiền Anh Thần, bởi tên này đã không thể có cái tương lai gì nữa.

Mục đích chính vẫn là để thu hẹp quan hệ của Tiền Anh Thần và Nam Ngưng Giang.

Mục đích giả mạo Tiền Anh Thần, từ lúc mới bắt đầu chính là để thu thập tin tình báo, hơn nữa nếu có được từ Nam Ngưng Giang sẽ càng tốt hơn. Tuy nhiên theo như tin tức mà bản thể có được, Tiền Anh Thần tâm tính cao ngạo, không dễ gì tiếp xúc cùng người khác, cho dù Nam Ngưng Giang có mời hắn đến, hắn cũng chả thèm quan tâm.

Cái hay chính là sau khi người của Thú Luyện Môn chết hết, người của Thiên Thần Cung biết về hắn rất ít, nhưng cũng có cái dở, chính là không thu hẹp được khoảng cách với Thiên Thần Cung.

Để giải quyết vấn đề này, Đường Kiếp liền nghĩ đến lí do khi nãy.

Thông qua phương thức này, Đường Kiếp làm Tiền Anh Thần biết cúi đầu, liền nhanh chóng có thể kéo gần quan hệ với Nam Ngưng Giang.

Một điểm càng hay nữa là Nam Ngưng Giang không hoài nghi thêm gì hắn nữa.

Tiếp xúc giữa người và người, tất nhiên phải bao gồm cả lý trí và lợi ích, nhưng kì thực nhiều hơn vẫn phải là tình cảm.

Trong cuộc sống, không có ai mỗi khi làm chuyện gì cũng suy xét được lợi hay không, đó không phải là người, đó là máy móc, mà ảnh hưởng tới hành vi của con người phần nhiều là bản năng từ nội tâm chứ không phải là lý trí logic.