Phong Bất Trí trong nháy mắt thấy được kế hoạch của Đường Kiếp.

Thời khắc nguy cơ, đầu óc Phong Bất Trí ngược lại rất tỉnh táo, làm rõ hết thảy quan hệ nhân quả này.

Đáng tiếc những gì hắn hiểu được cũng đã là quá muộn.

Ngay sau đó Đường Kiếp biến thành cự hán, kim đao vung khẽ lên, xẹt qua thân thể của Phong Bất Trí.

Phong Bất Trí muốn tránh, lại đột nhiên phát hiện toàn thân mình đều không thể nhúc nhích được.

Từ sâu trong thể xác và tinh thần có một loại lực lượng chợt dâng lên, trong nháy mắt khống chế cơ thể hắn, khiến hắn không thể tiếp tục nhúc nhích.

Đây là…Định Thân Tán, một loại độc dược mà người ta có thể không chế thời gian phát tác.

Nhưng Đường Kiếp hạ độc hắn lúc nào chứ?

Xoát!

Kim đao đã đâm vào thân thể hắn.

Một đao, hai đao, ba đao…

Đường Kiếp ác nghiệt vô tình rút ra đâm vào, giống như đang chọc tiết lợn vậy.

Phong Bất Trí vẫn không nhúc nhích, cho dù đao của Đường Kiếp hết rút ra lại đam vào, giờ phút này trong đầu hắn hiện lên một chưởng đối diện cùng Đường Kiếp khi nãy.

Đường Kiếp đó ngón tay vỡ vụn, trong lòng bàn tay hiện ra một vết thương.

Hóa ra, ngay lúc đó Đường Kiếp đã quyết tâm giết mình rồi sao?

- Vì sao…là ta…
Cổ hỏng Phong Bất Trí khàn khàn, gian nan phun ra mấy chữ.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn biết trong nhiểu người như vậy, tại sao Đường Kiếp lại cố tình chọn mình làm đối tượng để hạ độc trước tiên.

- Bởi vì ngươi rất lợi hại!
Đường Kiếp ác nghiệt trả lời.

Định Thân Tán không đáng tiền, nhưng muốn hạ độc đối phương thì lại không dễ dàng, cơ hội chỉ có một lần, phải chọn mục tiêu có giá trị nhất.

Nếu có thể, hắn sẽ chọn Huyền Chung Tử, nhưng thực tế hắn không thể tiếp nổi một chưởng của Huyền Chung Tử.

Cho nên hắn lựa chọn Phong Bất Trí.

Trong đám Tâm Ma tu sĩ mà hắn tiếp xúc, Phong Bất Trí có trí tuệ cao nhất, thực lực mạnh nhất, đồng thời cũng hiểu rõ con người của hắn nhất.

Sự thật chứng minh hắn không sai, Phong Bất Trí là người đầu tiên nhìn thấu phân thân và bản thể của hắn, Đường Kiếp cũng nhìn ra được dụng ý của Phong Bất Trí khi hắn xuất chưởng phá giải bụi mù.

Độc dược làm toàn thân tê liệt rốt cục cũng tán đi.

Đao của Đường Kiếp cũng đâm Phong Bất Trí thủng như một cái sàng gạo.

Khi kim đao rút khỏi thân thể, Phong Bất Trí vô lực quỳ xuống.

Hư ảnh hắc hùng sau lưng hắn ẩn hiện, nhưng không tấn công, chỉ có thể ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào không cam lòng.

Phong Bất Trí nhìn lên không trung, khó khăn nói:
- Thì ra là thế…được đánh giá cao.

- Không tiễn!
Đường Kiếp ác nghiệt nói, kim đao lại vung lên, lần này là nhằm đúng cổ hắn.

Một cái đầu bay lên, cái xác không đầu của Phong Bất Trí đổ xuống, làm một mảng bụi bốc lên.

Một điểm u hồn từ cơ thể Phong Bất Trí lao ra, bay thẳng về hướng Phong Bất Trí mặc bạch y ở phía xa.

- Ngươi không nên làm sạch bụi chỗ này.
Đường Kiếp thở dài.

Nếu Phong Bất Trí không thổi bay bụi mù chỗ này, Đường Kiếp quả thật chưa chắc đã phát hiện ra điểm dị thường…biểu hiện lúc trước của Phong Bất Trí hoàn toàn là ngụy trang.

Ngay lúc đó, thủ trảo của Quỷ Vệ đã xuyên qua lồng ngực của Phong Bất Trí mặc bạch y, móc trái tim của hắn ra.

Khác với lúc trước chính là trái tim kia lại hóa ra hình mặt người, phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ:
- Đừng mà, đừng giết ta!

- Đã nói rồi, không tiễn!
Quỷ vệ lạnh lùng nói, tay trái bóp mạnh, trái tim vỡ vụn trong nháy mắt.

Đường Kiếp hơi cau mày.

Lời này không phải là hắn dạy Quỷ Vệ nói.

Trái tim vỡ nát, sinh mạng cũng mất đi mấu chốt cuối cùng.

Phong Bất Trí mặc bạch y hóa thành một đám đá vụn rơi xuống, chỉ có điều trong đám đá vụn có một khối Bạch Ngọc Liên Hoa Đài thu hút cái nhìn của người khác.

- Thiên Linh Thạch? Chả trách ngươi có thể phân thân được.
Đường Kiếp nói nhỏ.

Thiên Linh thạch có thể coi như một loại thần thạch đại danh đỉnh đỉnh ở Tê Hà Giới, có thần hiệu quả ủng hồn hộ phách. Nói đơn giản, có nó thì có thể nâng cao cường độ linh hồn của chủ nhân, có thể tăng cường khả năng kháng cự thần niệm công kích, có thể dùng để làm phân thân hóa hồn, còn có một tác dụng lớn nữa là làm một tài liệu trọng yếu để tấn công Tử Phủ.

Chính vì vậy, Thiên Linh Thạch ở Tê Hà Giới cũng được coi là một trọng bảo, không nghĩ tới Phong Bất Trí thế mà lại có một khối.

Chỉ là hắn không giữ nó để làm bảo bối tấn công Tử Phủ mà trực tiếp dùng làm hóa hồn phân thân.

Hắn không biết đó không phải do Phong Bất Trí thiển cận, mà khi trước Phong Bất Trí có được vật này lại có nhiều người biết được, không thể giữ bí mật. Từ đó trở đi, không biết có bao nhiêu người thèm khát Thiên Linh Thạch của Phong Bất Trí.

Người khác đến thì cũng đành, nhưng vấn đề là đám người Hóa Hồn kỳ nửa bước Tử Phủ, bọn họ nêú muốn, lúc ấy chỉ có Phong Bất Trí Linh Hoàn kỳ sẽ chống đỡ không nổi.

Bởi vậy hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền dứt khoát dùng Thiên Linh Thạch để làm cơ sở phân thân, dùng nó như vậy, người khác sẽ không thể nói gì hắn.

Đây cũng là vì sao Phong Bất Trí không thể giữ bí mật về phân thân.

Mà sau khi mất đi Bạch Hạc Yêu, Phong Bất Trí mất đi căn cứ phân thân, Thiên Linh Thạch vốn dùng để chịu tải phân hồn thì lại biến thành tài liệu để cấu tạo thân thể mới, cái giá phải trả là phân thân bạch y mới so với cái cũ thì tù hơn nhiều, mất đi sự linh hoạt của ngày xưa, cũng mất đi hiệu quả làm khó phân biệt thật giả.

Lấy đài sen từ trong đám đá vụn, Đường Kiếp nhìn một lúc, tiện tay thu lại.

Vật này là trọng bảo, tuy nhiên cách dùng cụ thể như thế nào còn phải nghiên cứu kĩ lưỡng một phen.

Lúc này cuộc chiến trong sân cũng đã chấm dứt.

Trước mặt bản thể, Tiền Anh Thần và Hồng Hồ vốn không thể tạo nên bất cứ uy hiếp gì, huống chi còn mang trọng thương trên mình.

Hồng Hồ chết ngay tại chỗ, Tiền Anh Thần lại còn sống.

- Ngươi giữ hắn lại làm gì chứ?
Hứa Diệu Nhiên vừa nghĩ tới những việc Tiền Anh Thần đã làm, liền muốn một đao tế sống hắn.

Đường Kiếp cười nhẹ:
- Yêu vật chỉ có chết mới có giá trị, người còn sống mới có tác dụng…Tiền Anh Thần dù sao cũng là nghĩa tử của Phong Mục Nguyên, biết rất nhiều chuyện cơ mật của Thú Luyện Môn, rất có giá trị.

- Đáng giá bao nhiêu?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

Đường Kiếp không trả lời, chỉ quay đầu nhìn lại.

Phân thân Đường Kiếp bước tới, mang theo túi giới tử, một đường đi tới, hình dạng của hắn không ngừng biến hóa, dần dần biến thành một Tiền Anh Thần nữa.

Hứa Diệu Nhiên nhìn mà khiếp sợ:
- Đây, đây là chuyện gì? Hắn là ai? Sao có thể biến hóa như vậy?

Đường Kiếp trả lời:
- Đây là một khối phân thân mà ta dùng máu thịt của mình cùng một tia phân hồn để tạo ra, có năng lực biến hóa, có thể biến thành bộ dạng của ta để dụ địch, cũng có thể biến thành người khác để lừa gạt đối phương.

Để giải thích vấn đề phân thân cho Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp dùng một phương thực đơn giản mà trực tiếp nhất, giống như đang thi triển một loại năng lực nào đó, đơn giản như là “ À, ta có năng lực thế này”

Trong lúc giải thích, Đường Kiếp cố ý tránh những vấn đề nhạy cảm như “khi nào có phân thân”, “phân thân đã từng tiếp xúc với Hứa Diệu Nhiên hay chưa”, làm cho Hứa Diệu Nhiên có một loại cảm nhận đây là năng lực ảo giác mới nhất mà Đường Kiếp nắm giữ, cho nên nàng cũng sẽ không nảy sinh bất cứ mâu thuẫn tâm lý nào, sẽ chỉ thấy cao hứng từ đáy lòng.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Hứa Diệu Nhiên không nhìn thấy bộ dạng của “ Đường Kiếp” phân thân, bởi vậy cũng sẽ không có ý thức đề phòng.

Đợi sau này nàng tỉnh ngộ lại thì đã quen với sự tồn tại của phân thân, cũng sẽ không thế chống đối được nữa.

Nghe nói như vậy, Tiền Anh Thần mới bừng tỉnh, lại nhìn phân thân hóa thành hình dạng của mình, hắn rốt cục ý thức được Đường Kiếp muốn làm cái gì, thất thanh quát to lên:
- Không, không, ngươi không thể làm như vậy!

Đường Kiếp chậm rãi nhấc Tiền Anh Thần lên:
- Vì sao không thể? Kỳ thật ta sớm đã muốn tìm cơ hội trà trộn vào đám người truy sát ta, nhưng đáng tiếc có Hoàng Việt, ta khó mà làm được. Nhưng ngược lại, ngươi lại cho ta cơ hội này. Cho dù thế nào, ngươi cũng là “Thái tử” của Thú Luyện Môn, Hoàng chân nhân cũng không thể tùy ý dò xét ngươi, quả đúng là mục tiêu thích hợp.

Tiền Anh Thần hộc máu hô to:
- Ngươi không phải là ta, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

- Cho nên mới phải để ngươi còn sống.
Đường Kiếp vỗ vỗ mặt hắn, đang muốn một lần nữa ném cho Y Y, lại bị Hứa Diệu Nhiên ngăn lại.

- Sao nào?
Đường Kiếp hỏi.

- Giao hắn cho ta.
Hứa Diệu Nhiên trả lời.
- Ta cam đoan có thể làm hắn phải nói ra bằng hết.

- Muội…
Đường Kiếp có chút chần chừ.

Muốn bức cung Tiền Anh Thần, cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Hứa Diệu Nhiên nói:
- Tin ta đi, khi nữ nhân trở nên tàn nhẫn cũng sẽ rất đáng sợ, nhất là đối với tên súc sinh này, bà đây không có lòng thương hại.

Đường Kiếp nhìn Hồng Uyển hôn mê, còn có Tiên Đào, còn có quần áo rách nát của các nàng, có chút hiểu ra, hắn cười nói:
- Hắn không biết trên đời này không nên đắc tội nhất chính là nữ nhân…Hắn là của muội đó.

Đoạn ném Tiền Anh Thần cho Hứa Diệu Nhiên.

Bắt lấy Tiền Anh Thần, Hứa Diệu Nhiên thản nhiên nói:
- Đừng lo, chúng ta sẽ chiêu đãi ngươi thật “đàng hoàng”.

Nhìn ánh mắt phẫn nộ tràn đầy thù hận của Hứa Diệu Nhiên, Tiền Anh Thần tuyệt vọng rống to:
- Không…

Khu rừng rốt cục sự tĩnh lặng của ngày xưa.

Chỉ có điều tại mảnh chiến trường tàn phá kia, nhiều thi thể nằm ngổn ngang.

Mùi máu tươi dày đặc còn chưa tán đi, thi thể người chết vẫn còn chút hơi ấm.

Trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng xào xạc, từng tên đệ tử Thiên Thần Cung hạ xuống mặt đất. Cầm đầu chính là tam muội Chu Phương Hoa trong Thập Nhị Ưng, sắc mặt nàng xanh mét nhìn toàn trường, trầm giọng hạ lệnh:
-Lục soát hiện trường, xem có phát hiện gì không.

Các đệ tử nhanh chóng tách ra điều tra xung quanh.

Rất nhanh, từ chỗ sâu trong rừng truyền đến một tiếng hô lớn:
- Mau, nơi này có người còn sống…