Tiền Anh Thần cười nói:
- Không vội, không vội, cứ vui đùa cùng nàng trước đi rồi bàn chuyện này.
Nói xong, y đã thối lui, đứng cùng bốn người đi theo y lúc trước.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hứa Diệu Nhiên khẽ động, liền kêu lên:
- Các ngươi cố ý không bắt ta là muốn dẫn Đường Kiếp đến.
Lúc trước Tiền Anh Thần theo dõi Hứa Diệu Nhiên, hiển nhiên là muốn tìm được chỗ ở của Đường Kiếp. Nhưng sau khi bị Hứa Diệu Nhiên phát hiện, kế hoạch đổ bể, y biết chắc Hứa Diệu Nhiên tuyệt đối sẽ không dẫn bọn y đi gặp Đường Kiếp.
Nhưng Tiền Anh Thần không phải là kẻ tầm thường, mất kế này liền tính kế khác, đó là cố tình dụ dỗ Hứa Diệu Nhiên đánh nhau với y.
Một khi Đường Kiếp đi tới điểm hẹn mà không thấy được Hứa Diệu Nhiên, chắc chắn sẽ biết nàng gặp chuyện không may, dĩ nhiên sẽ phải đi tìm kiếm khắp nơi. Tới lúc đó, tiếng đánh nhau chính là miếng mồi tốt nhất để hấp dẫn hắn, mà những người khác thì đã sớm bố trí cạm bẫy ở xung quanh.
Khác với lần trước, lần trước là Đường Kiếp chủ động khơi mào chiến đấu, chiến trường và mai phục đều là do hắn lựa chọn và sắp xếp.
Lần này là Tiền Anh Thần dụ địch mắc câu, là Tiền Anh Thần lựa chọn chiến trường, chiếm thế chủ động.
Lúc này, hiểu rõ đạo lý kia, Hứa Diệu Nhiên lập tức dừng đánh.
Nàng thu tay lại, mặc kệ bàn tay của Hồng Hồ đâm tới cổ họng mình, khiến Hồng Hồ sợ tới mức vội vàng thu tay lại. Tuy nhiên, một chút kình khí vẫn xoẹt qua cổ họng Hứa Diệu Nhiên, khiến cổ nàng tiết ra một chút máu loãng.
- Muốn chết!
Thấy vậy, trên mặt Tiền Anh Thần nổi lên sát khí:
- Ngươi cho rằng làm như vậy hữu dụng hả? Chỉ cần bắt ngươi là có thể dẫn Đường Kiếp đến.
Nói xong, y vung tay lên, hai gã phía sau đồng loạt ra tay đối chiến, tiếng sấm đánh ầm ầm liên tục truyền đi, hiển nhiên là cố tình tạo ra không khí chiến đấu để hấp dẫn Đường Kiếp tới nơi này.
Đồng thời, Tiền Anh Thần cũng chỉ vào Hứa Diệu Nhiên, nói:
- Bắt nàng lại.
- Ai dám!
Hứa Diệu Nhiên lùi về phía sau một bước, tay phải đặt trước ngực, lộ ra một mảnh quang hoa:
- Nếu chạm vào ta, ta sẽ chết ở chỗ này. Cha ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho kẻ nào dám bức tử ta.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Tiền Anh Thần càng trở nên khó coi:
- Chết? Tốt, tốt lắm, hay cho một đại tiểu thư Hứa gia, con gái của Tử Phủ Chân Quân, tiền đồ tốt không cần, nguyện ý tìm đến cái chết chỉ vì tên Đường Kiếp khốn khiếp. Nhưng ngươi cho rằng dùng cách này sẽ khiến ta sợ sao? Đừng quên đây là nơi nào? Nơi này là sơn khu Thông Linh, là địa bàn của Thiên Thần Cung. Nếu ngươi chết, Hứa Quang Hoa cũng sẽ chỉ tìm đến Thiên Thần Cung để tính toán, chúng ta không nói thì ai biết chúng ta làm?
Hứa Diệu Nhiên ngẩn người:
- Ngươi…
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía.
Tiền Anh Thần hừ lạnh nói:
- Không cần nhìn nữa, nơi này không có người của Thiên Thần Cung, lúc này Thiên Thần Cung vẫn còn đang giằng co cùng lão đạo kia. Nam Ngưng Giang sợ có người dùng kế điệu hổ ly sơn, cho nên đã nhờ ta bí mật đến trông coi.
- Nhưng ngươi không báo tin cho bọn họ?
- Tại sao phải báo tin cho bọn họ?
Tiền Anh Thần hỏi lại rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bọn tạp chủng này… Thú Luyện Môn ta vì Vũ Tinh mà hao hết tâm tư, bọn họ không giúp đỡ thì thôi lại còn cướp Vũ Tinh từ trong tay chúng ta đi. Tuy nói là sẽ cho chúng ta nhưng có ai biết chúng ta phải trả cái giá gì? Nếu không phải bởi vì hai phái kết liên minh thì Thú Luyện Môn ta đã sớm trở mặt rồi. Nhưng bọn hắn có thể làm lần đầu tiên, chúng ta cũng có thể làm lần mười lăm. Bọn họ không phải là muốn Đường Kiếp sao? Chúng ta sẽ đoạt lấy Đường Kiếp trước, cầm lại Vũ Tinh, sau đó sẽ bán Đường Kiếp cho Thiên Thần Cung.
Hứa Diệu Nhiên im lặng nghe y nói, quả nhiên giữa hai phái này cũng có nhiều vấn đề ngầm.
Chẳng trách nơi này không có người của Thiên Thần Cung bởi Tiền Anh Thần căn bản không có ý định chia sẻ bí mật với Thiên Thần Cung.
- Nhưng chỉ bằng ngươi e rằng không đói phó được Đường Kiếp.
Hứa Diệu Nhiên hừ lạnh.
Tiền Anh Thần mỉm cười nói:
- Hắn có tâm ma kỳ giúp đỡ, nếu đánh thì thật sự ta không nắm chắc phần thắng, nhưng ta đã có ngươi!
Hứa Diệu Nhiên nghẹn lời:
- Ngươi…
Tiền Anh Thần chậm rãi nói:
- Hứa đại tiểu thư ngàn dặm đi tìm tình làng, ta tin Đường Kiếp kia cũng không phải là sói trắng một mắt. Nếu hắn thật sự không có tim không có phổi, không để ý đến chuyện sống chết của ngươi, vậy thì ta đây cũng chỉ có thể tự trách vận khí của bản thân không tốt, Hứa đại tiểu thư có mắt không tròng rồi. Đến lúc đó, có lẽ ta sẽ bỏ qua cơ hội bắt Đường Kiếp, nhưng cũng giúp được Hứa đại tiểu thư nhận rõ diện mạo thật của ái lang, nói không chừng lại là nhân họa đắc phúc, có thể đạt được trái tim mỹ nhân. Cho nên, bất kể việc này thành hay bại thì đối với ta cũng đều là có lợi.
Nói đến đây y đã bật cười ha hả.
Hứa Diệu Nhiên tức giận đến run người, liền quát lớn:
- Người đừng nằm mơ, Tiền Anh Thần, ta dù có chết cũng sẽ không rơi vào tay ngươi.
Quang hoa trong tay nàng càng phát sáng, nàng đã quyết định, chỉ cần đám người Tiền Anh Thần ra tay, nàng sẽ lập tức tự sát.
Tiền Anh Thần nhìn chằm chằm vào tay nàng, nói:
- Nếu để cho ngươi chết dễ dàng như vậy thì chẳng phải là đã bỏ phí cơ hội này rồi sao?
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng, đột nhiên hét lớn:
- Ta sẽ chết cho ngươi xem.
Nói xong, hào quang trong bàn tay nàng chợt lóe, mãnh liệt chụp tới lồng ngực.
Tiền Anh Thần không ngờ nàng nói tự sát liền tự sát, sợ tới mức biến sắc kêu to:
- Không cần.
Đúng lúc này, một bàn tay xuất hiện sau lưng Hứa Diệu Nhiên, nhanh chóng lao ra ngăn giữa lòng bàn tay và ngực Hứa Diệu Nhiên. Một chưởng của nàng không đánh vào người mình mà là đánh lên trên bàn tay kia.
Hứa Diệu Nhiên giống như là đã lường trước chuyện này, trong tích tắc khuỷu tay trái dựng thẳng lên, đánh về phía sau một cái, tiếp theo tay phải cũng đập ngược về sau:
- Trấn Hải Ấn!
Uỳnh!
Bên trong quang ảnh lập lòe là một bóng người bị đánh bay lên, liên tục nện đứt vài cây đại thụ mới dừng lại.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Phong Bất Trí.
- Quả nhiên còn giấu phục binh.
Hứa Diệu Nhiên khẽ nói:
- Đường đường là Tâm Ma Chân Nhân, không ngờ lại ẩn núp đánh lén một tu giả Thoát Phàm, thật không biết xấu hổ.
Nếu không phải trong lúc nói chuyện với Tiền Anh Thần, nhận thấy hắn có một chút không ổn, e rằng một chưởng ngăn nàng tự sát vừa rồi không phải là ngăn nàng tự sát mà là để bắt tại chỗ đấy.
Phong Bất Trí bị lời nói của Hứa Diệu Nhiên chọc giận đến mức suýt nữa hộc máu.
Chính mình vừa cứu nữ nhân này nhưng cái nhận được lại là một chiêu Trấn Hải Ấn. Cho dù y là Tâm Ma Chân Nhân nhưng trúng phải Trấn Hải Ấn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, giờ đây lại còn bị đối phương châm chọc.
- Con mẹ nó, thật là một nữ nhân điên rồ.
Tiền Anh Thần cũng nổi giận.
Nữ nhân này ra tay quá độc ác.
Nếu không có Phong Bất Trí, lúc này nàng đã là một xác chết rồi.
Nữ nhân này không chắc chắn là có địch ẩn nấp, cũng không xác định sẽ có người ra tay cứu nàng, vậy mà vẫn dám xuống tay. Điều này khiến cho Tiền Anh Thần cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Quả nhiên đúng như lời đồn đại, người ta đều nói yêu nữ Thiên Nhai Hải Các không thể hiểu lẽ thường.
Tuy vậy, điều này cũng đã chứng minh là nàng quả thật dám tự sát.
Thời khắc này, hào quang trong lòng bàn tay Hứa Diệu Nhiên lại phát ra, lần này nàng đưa tay lên đỉnh đầu của mình, ánh mắt gắt gao nhìn đám người trước mặt
Phong Bất Trí cũng nhăn nhó mặt mày.
Hắn không thèm quan tâm tới chuyện sống chết của Hứa Diệu Nhiên, hưng nếu không có người này thì rất khó khống chế Đường Kiếp.
Y đưa mắt nhìn Tiền Anh Thần, Tiền Anh Thần liền hít sâu vào một hơi, nói:
- Được, được lắm, đây là ngươi ép ta làm đấy.
Hứa Diệu Nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy Tiền Anh Thần đã đi về phía Tiên Đào, Hồng Uyển.
Trong tích tắc, Hứa Diệu Nhiên biết được y muốn làm gì, vội vàng gào lên:
- Không được!
Tiền Anh Thần đã bước tới bên người hai nữ tử, xé rách lưới Thiên La, thô bạo kéo Hồng Uyển trở về.
- Không được, tiểu thư, tiểu thư!
Hồng Uyển sợ hãi gào lên.
Tiền Anh Thần ôm Hồng Uyển vào trong ngực, cười gằn nói:
- Cô nàng này không tệ, ngươi nói ta nên tiền dâm hậu sát hay là tiền sát hậu gian?
Những từ ngữ cay nghiệt dừng ở trong tai Hứa Diệu Nhiên, khiến toàn thân nàng run rẩy.
Trong lòng nàng thầm oán trách Đường Kiếp vì sao còn chưa qua đây. Nàng la lớn:
- Thả các nàng ra.
- Các nàng?
Tiền Anh Thần cười cười.
- Ừ, đúng rồi, là các nàng, có hai người mà.
Nói xong y lại giật lấy tay Tiên Đào, ném cho hai gã còn lại ở phía sau, nói:
- Này, giao cho các người, một trước một sau, vừa vặn.
Chỉ thấy Tiên Đào đã bị hai người kia tiếp nhận, nhe răng cười độc ác, đè lên thân thể của nàng.
Tiên Đào hoảng sợ liều mạng giẫy giụa, nhưng một mình nàng làm sao có thể chống đỡ nổi. Đảo mắt một cái, quần áo nàng đã bị xé nát, một tên không kiêng nể gì, cũng lập tức cởi bỏ quần áo, chuẩn bị chiếm đoạt nàng.
Không còn nhân tính, lúc này dục vọng hoàn toàn bùng nổ.
- Không!
Hứa Diệu Nhiên phẫn nộ gầm rú, nàng trừng mắt nhìn Tiền Anh Thần, gằn từng chữ một:
- Tiền Anh Thần, ngươi không phải là người!
Tiền Anh Thần thì tham lam ngửi ngửi cổ Hồng Uyển, lắng nghe tiếng hét hoảng sợ của nàng.
Y nói:
- Ngừng!
Tên tu giả kia đang chuẩn bị chiếm đoạt thì bị buộc phải dừng lại. Y đứng nhìn Tiên Đào, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ thèm muốn.
Tiền Anh Thần nhìn chằm chằm vào Hứa Diệu Nhiên, nói:
- Ta nói rồi, là ngươi ép ta, hiện tại đầu hàng vẫn còn kịp, nếu bỏ qua cơ hội cuối cùng này thì đừng quên Thú Luyện Môn ta không chỉ có người mà còn có cả thú.
Nghe y nói vậy, toàn thân Hứa Diệu Nhiên lại run lên.
Từng con yêu vật lặng yên xúm lại bên người Tiên Đào.