Lá bùa mang theo tin tức ngọt ngào chợt hóa thành ánh lửa rồi biến mất không thấy gì nữa, cũng mang theo niềm hy vọng tràn đầy của Hứa Diệu Nhiên.
Vì thế cho nên thời gian chờ đợi trở nên dài dằng dặc, chỉ trong phút chốc đã có cảm giác dày vò.
Cũng may là tin tức truyền về rất nhanh.
Trên miếng ngọc bội sáng lên chữ viết của Đường Kiếp:
- Ngươi đang ở đâu?
Muốn ghi rõ vị trí của mình ở bên trong vùng núi Thông Linh là chuyện rất khó, nhưng Hứa Diệu Nhiên rất nhanh đã tìm được một chỗ khác biệt:
- Có một đỉnh núi thẳng đứng giống như mũi đao, ta chờ ngươi ở chân núi.
- Ta tới ngay, nhớ cẩn thận.
Mặc dù lời nói ngắn gọi nhưng lại mang theo tình ý nồng đậm, khiến Hứa Diệu Nhiên vui vẻ tươi cười.
- Đi thôi, chúng ta đi đến chân núi bên kia.
Hứa Diệu Nhiên quay đầu nói với Tiên Đào và Hồng Uyển.
Nhìn nụ cười tươi rói của nàng, Hồng Uyển hừ một tiếng:
- Ngạn dặm chạy tới tìm tình lang, rốt cuộc hiện giờ cũng đã đạt được ước nguyện rồi.
- Nha đầu chết tiệt kia, cái miệng của ngươi thật là ti tiện.
Hứa Diệu Nhiên giơ tay kéo Hồng Uyển đi, Hồng Uyển liền linh hoạt né tránh, ba người vừa đùa giỡn vừa đi về phía trước.
Đột nhiên, Hồng Uyển hỏi:
- Tiểu thư, sau khi gặp được Đường Kiếp, ngươi định sẽ thế nào?
- Còn có thể làm thế nào?
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Dĩ nhiên là cùng hắn dạy dỗ đám Thiên Thần Cung khốn khiếp kia.
- Cứ như vậy, e rằng sự tình sẽ lớn.
Tiên Đào thở dài nói:
- Đến lúc đó, Thiên Nhai Hải Các phải nói chuyện với Thiên Thần Cung như thế nào.
Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Trêu ngươi thôi, ta vốn định sau khi tìm được Đường Kiếp sẽ kêu phụ thân tới cứu ta, mang hai người chúng ta đi. Chẳng qua hiện nay núi Thông Linh đã bị phong tỏa, không gọi phụ thân được.
Mục đích ban đầu của nàng là sau khi nhìn thấy Đường Kiếp sẽ gọi cha tới cứu người, sau khi vào núi Thông Linh mới phát hiện ra nơi này bị phong tỏa gắt gao, ngay cả Tử Phủ cũng khó có thể đột phá phủ xuống, bởi vậy kế hoạch lớn này đã hoàn toàn tan vỡ.
Lúc này, sau khi ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc Hứa Diệu Nhiên cũng đành lắc đầu nói:
- Thôi thôi, phải nghĩ cách ra khỏi núi đã rồi bàn tiếp.
Nói đến đây, đột nhiên tiếng nói của nàng lại thấp xuống, giống như tự nói với chính mình:
- Thật ra trốn được hay không cũng không phải là chuyện quá quan trọng, quan trọng là… hai người có thể ở cùng một chỗ.
Nghe nàng nói vậy, Tiên Đào và Hồng Uyển đồng thời im lặng.
Hồng Uyển thì thào nói:
- Không biết là trúng phải tà gì. Ta thấy Đường Kiếp kia hơn phân nửa là yêu nhân tà phái, tu luyện đại pháp mê tình gì đó, tiểu thư trúng phải chiêu của hắn, xem như là hỏng rồi.
Tiên Đào nghe vậy liền bật cười, chọc vào trán nàng, nói:
- Không được nói hươu nói vượn.
Hai nàng nhìn nhau, cùng cười ra tiếng, hiển nhiên là cùng xác định Hứa Diệu Nhiên đã bị trúng đại pháp mê tình rồi.
Vẫn là Hứa Diệu Nhiên phải lên tiếng:
- Được rồi, được rồi, đừng trêu đùa nữa. Đúng rồi Tiên Đào, đã vung ra La Hương chưa?
Tiên Đào trả lời:
- Những nơi chúng ta đi qua ta đều vung ra rồi, Thiên Thần Cung không thể ngửi ra dấu vết đâu.
Hứa Diệu Nhiên cảm thấy không yên lòng, cái mũi nhỏ đáng yêu cau lại, lẩm bẩm nói:
- Kỳ lạ, vậy sao ta còn cảm thấy bất an?
- Đó là bởi vì tiểu thư quá khẩn trương.
Hồng Uyển cười nói.
- Không đúng.
Hứa Diệu Nhiên dừng bước.
Nàng mãnh liệt nhìn quanh bốn phía, sắc mặt chợt trầm xuống nói:
- Chúng ta bị theo dõi.
- Cái gì?
Tiên Đào, Hồng Uyển ngẩn người hỏi.
Hứa Diệu Nhiên quát lớn:
- Đi mau!
Ba người đồng loạt phóng đi, chỉ là không đi về hướng chân núi.
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió bén nhọn bỗng vang lên từ phía sau, một đạo ngân quang nhanh chóng bắn tới, trong tích tắc tới gần ba người, lập tức hóa thành một tấm lưới màu bạc khổng lồ, trùm tới ba người.
Hứa Diệu Nhiên đi đầu hàng, tăng tốc trong nháy mắt, hóa thành một đạo lưu quang bay ra, khó khăn lắm mới tránh thoát được tấm lưới khổng lồ màu bạc kia. Tiên Đào và Hồng Uyển lại chậm một bước, bị vây khốn ở trong lưới lớn.
- Lưới Vạn La?
Vừa trông thấy vật này, Hứa Diệu Nhiên liền kinh hãi kêu lên.
Chỉ thấy phía sau đã hiện ra năm bóng người, kẻ cầm đầu mặc áo xanh, trong tay cầm quạt lông, dung mạo khá khôi ngô tuấn tú.
- Tiền Anh Thần!
Nhìn thấy người kia, tâm trạng của Hứa Diệu Nhiên lập tức rơi xuống đáy cốc.
Người tới đúng là Tiền Anh Thần.
Tiền Anh Thần cười cười:
- Hứa cô nương, đã lâu không gặp, lần trước từ biệt, tại hạ nhớ cô nương mãi không quên, không ngờ bây giờ lại gặp được, cũng là duyên số trời ban…
Hắn còn chưa nói xong, Hứa Diệu Nhiên đã giơ tay lên đánh ra một vòng vàng.
Trong nháy mắt, vòng vàng kia mở rộng trên không trung, hóa thành một kim quyển bay về phía Tiền Anh Thần.
Tiền Anh Thần thở dài, khẽ vung quạt lông trong tay lên, một cơn gió lốc lửa cháy hung hăng nghênh đón vòng vàng.
Hai thứ này cùng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong lúc nhất thời chúng giằng co nhau ở giữa không trung, lại không thể rơi xuống.
Thấy vậy, Hứa Diệu Nhiên biết ngay không tốt, vội vàng xoay người bỏ chạy, không thèm để ý đến vòng vàng và đám lửa lớn kia.
Tiền Anh Thần thở dài, nói:
- Đã gặp mặt rồi, cần gì phải vội vã rời đi.
Dứt lời, thân hình y chợt lóe lên, đã xuất hiện ở phía trước Hứa Diệu Nhiên, với tay chụp ra một chưởng.
Hứa Diệu Nhiên thấy thế liền tay trái thi quyền, tay phải nặn ấn pháp, nhanh chóng cùng đưa hai tay lên phía trước, hô:
- Trấn Hải Ấn!
Tiền Anh Thần hóa chưởng thành trảo, trực tiếp đón nhận chiêu Trấn Hải Ấn của Hứa Diệu Nhiên. Vào thời khắc này, chợt nghe uỳnh một tiếng, Hứa Diệu Nhiên bị chấn động bay về phía sau, Tiền Anh Thần cũng phải lùi lại mấy bước, sắc mặt trở nên trắng nhợt, nhưng ngay sau đó cũng khôi phục lại bình thường.
Trong lần giao thủ này, thoạt nhìn có vẻ như Hứa Diệu Nhiên chiếm được thượng phong, nhưng bản thân Hứa Diệu Nhiên biết rõ mình đã thua rồi.
Bởi chiêu nàng dùng vừa rồi chính là bí pháp vô thượng được cha truyền cho, vậy mà Tiền Anh Thần chỉ tùy ý vung tay, hơn nữa còn không có ngự thú Thú Luyện Môn trợ giúp mà vẫn có thể chống đỡ được. Tiền Anh Thần lấy ngắn đối dài, thậm chí còn không phải là toàn lực ứng phó. Hứa Diệu Nhiên không thể phủ nhận việc thực lực chân chính của y mạnh mẽ hơn mình rất nhiều.
Chỉ có điều Hứa Diệu Nhiên cũng sẽ không bởi vậy mà khen ngợi y đấy. Thân hình nàng vừa chuyển một cái, đã bỏ chạy về một hướng khác, đồng thời tay phải vung lên, Kim Giao Tiễn bay ra, nhắm thẳng vào lưới Thiên La.
Lần ra tay này khá tinh diệu, nhưng Tiền Anh Thần chỉ thở dài một tiếng, nói:
- Cần gì phải tự làm khổ mình.
Nói xong, y vung tay lên, một luồng gió lập tức cuốn tới Kim Giao Tiễn. Kim Giao Tiễn Kia phát ra từng tiếng ngân dài, lại hóa thành một con rồng màu vàng, há miệng nhào về phía Tiền Anh Thần. Tiền Anh Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Con rắn nhỏ bé cũng dám giả chân long, còn không mau vào khuôn khổ đi!
Lập tức, một đạo chưởng ảnh từ trên bầu trời hạ xuống, đã trấn trụ toàn bộ Kim Giao Tiễn. Đồng thời, thân hình của Tiền Anh Thần cũng lóe lên, lại xuất hiện ở trước người Hứa Diệu Nhiên.
Gương mặt của Hứa Diệu Nhiên đằng đằng sát khí, nàng nói:
- Còn chặn đường lần nữa, ta liền không khách khí!
Vẻ mặt của Tiền Anh Thần vẫn thản nhiên như trước, thong thả nói:
- Hứa đại tiểu thư đã lên tiếng, Anh Thần không dám ngăn cản. Nếu vậy thì… Hồng Hồ, ngươi cùng vui đùa với nàng một lát đi.
Nói xong, y chắp tay đi về phía sau.
- Vâng!
Một tiếng nũng nịu truyền đến, lập tức, một bóng người từ trong rừng chợt bắn ra, nhắm thẳng vào Hứa Diệu Nhiên.
Một kích này cực nhanh khiến Hứa Diệu Nhiên không kịp né tránh. Nàng cắn răng một cái, hai tay vung vẩy hóa ra chưởng ảnh đầy trời
Trong phút chốc, những tiếng đánh ầm ầm liên tục truyền ra, Hứa Diệu Nhiên đã bị chấn động bay lên. Cũng may đối phương hạ thủ lưu tình, cho nên những công kích liên tiếp này chỉ làm cho Hứa Diệu Nhiên phải chịu một chút chấn động nhỏ, chưa bị thương tổn gì quá lớn.
Mãi cho đến khi từ không trung rơi xuống, Hứa Diệu Nhiên mới nhìn thấy người đánh bay nàng là một nữ tử mặc áo đỏ, mặt hoa da phấn, sóng mắt lưu người. Đằng sau nàng là một bộ đuôi lông xù dài, hiển nhiên chính là một hồ yêu.
Hứa Diệu Nhiên ngẩn ngơ một lúc rồi mới tỉnh ngộ lại, kêu lên:
- Biến hóa? Điều này sao có thể?
Nàng nhìn về phía Tiền Anh Thần bằng ánh mắt không dám tin.
Tuy phương pháp ngự thú của Thú Luyện Môn rất mạnh nhưng vẫn có một hạn chế, đó là không thể vượt qua cảnh giới tự thân.
Tiền Anh Thần cũng giống như Đường Kiếp, đều là Thoát Phàm đỉnh cao, vẫn chưa nhập Thiên Tâm, làm sao có thể không chế một hóa hình yêu vật?
Một khắc này, tâm niệm của nàng thay đổi thật nhanh, bật thốt lên:
- Là thiên tứ yêu? Nhân tứ yêu?
Cái gọi là thiên tứ yêu chính là chỉ yêu vật có bản tính trời sinh muốn thân thiết cùng người, tự nguyện đi theo, không hạn định cấp bậc giống như Y Y và Đường Kiếp. Nhân tứ yêu là yêu vật do về trên ban thưởng cho.
Tiền Anh Thần cười lớn nói:
- Đương nhiên là thiên tứ, nếu không phải vậy, hàng nghìn hàng vạn đệ tử Thú Luyện Môn trổ hết tài năng ra thì làm sao có thể đến lượt ta đây?
So với những thứ khác, con Hồng Hồ này mới là tiền vốn lớn nhất của Tiền Anh Thần.
Trong lần đi du lịch lúc trước, y đã vô tình đoạt được yêu thú này, một hồi cơ duyên đã khiến cho con hồ yêu biến hình kia tự nguyện đi theo y. Lúc đó, Tiền Anh Thần mới chỉ dừng chân ở Linh Đài, sau khi có được một con hóa hình yêu vật, thực lực lập tức tăng lên rất nhiều.
Có con yêu này trợ giúp, Tiền Anh Thần giống như đã được mở Kim Thủ Chỉ, nhanh chóng làm được các loại nhiệm vụ tu luyện. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, y đã vươn lên, trở thành đệ tử thiên tài nhất của Thú Luyện Môn, mà nhận được sự giúp đỡ của y, Hồng Hồ cũng chính thức biến hóa thành công.
Nghe nói Thanh Thiên Ma Lang của Phong Mục Nguyên cũng chính là thiên tứ yêu, bởi vậy hai người cũng thường xuyên gặp gỡ. Hơn nữa, bản thân Tiền Anh Thần cũng luôn nỗ lực phấn đấu, cho nên mới được Phong Mục Nguyên yêu thích, thu nhận làm nghĩa tử.
Thời khắc này, Hồng Hồ phát ra tiếng cười kiều mị, nói:
- Anh Thần, đây là nữ tử ngươi yêu thích sao? Sau khi bắt được nàng cứ giao cho ta, ta sẽ dạy dỗ một phen, yên tâm, sẽ làm cho ngươi vừa lòng.
Nói xong lại lè lưỡi liếm môi dưới một lượt, trong mặt lộ ra vẻ mê hoặc, quyến rũ.