Trong rừng núi u ám có ba bóng người đang bước thấp bước cao đi tới.

Hứa Diệu Nhiên đi đầu hàng. Nàng mặc bộ quần áo vải thô, trên đầu quấn một mảnh vải bông, làn da vốn xinh đẹp căng mịn trên gương mặt nàng đã bị bùn đất che kín, nhan sắc động lòng người trước đây bị mất đi. Thoạt nhìn sẽ không một ai nhận ra các nàng chính là tiên tử của Thiên Nhai Hải Các bởi lúc này mấy nàng rất giống như những cô gái nông thôn.

Đi sau lưng nàng là Tiên Đào và Hồng Uyển, cũng bộ dáng như cô gái nông thôn, thậm chí trong tay còn cầm theo cái rổ, bên trong rổ là một ít thảo dược hái được từ trong núi.

Ba người đang bước đi thì đột nhiên Hứa Diệu Nhiên dừng bước, lấy ra một tấm lụa mỏng tung lên không trung, lập tức thân hình của ba người đồng loạt biết mất. Sau chốc lát, một gã tu giả vừa bay qua đỉnh đầu ba người lại vừa ngó nghiêng khắp bốn phía, sau khi xác định không có gì biến đổi y mới tiếp tục bay đi.

Một lúc lâu sau, thấy mọi chuyện đã ổn, Hứa Diệu Nhiên mới thu tấm lụa mỏng lại, nói:

- Không sao rồi, tiếp tục đi thôi.

Dứt lời, nàng lại cúi đầu đóng giả làm thôn phụ tiếp tục bước đi.

Hồng Uyển đứng lên, khẽ phủi đi đám bùn đất trên người, nói:

- Tiểu thư à, ngươi đã có Huyễn Hồng Sa, vì sao chúng ta còn phải biến thành bộ dạng này vậy? Mặc mãi một bộ đồ này thật là khó chịu, ngay cả tắm rửa cũng không được, vào núi đã mấy ngày rồi, thật sự là bẩn muốn chết.

- Câm miệng.

Hứa Diệu Nhiên tức giận nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế này lắm hả? Chẳng qua là do Thiên Thần Cung phong tỏa quá gắt gao thôi. Huyễn Hồng Sa không phải là hoàn hảo, ngộ nhỡ vô ý bị người phát hiện thì phải trông cậy vào một thân này rồi. Vùng núi Thông Linh này có khá nhiều sơn dân, hàng năm vẫn có người tiến vào trong núi đấy. Tuy Thiên Thần Cung phong tỏa khắp Linh sơn nhưng cũng không hoàn toàn ngăn cấm chuyện ra vào, bởi vậy cho nên cách ăn mặc như thế này chính là cách che giấu tốt nhất.

Hồng Uyển lẩm bẩm đáp lời:

- Ý của ta là vì sao chúng ta phải e sợ Thiên Thần Cung? Cho dù thật sự bị bọn họ phát hiện thì chẳng lẽ còn có người dám gây khó dễ đối với tiểu thư sao? Thiên Thần Cung không sợ Thiên Nhai Hải Các ta hoàn toàn trở mặt cùng bọn họ hả?

Tiên Đào đứng bên cạnh dùng ngón tay ấn mạnh vào trán Hồng Uyển, nói:

- Ngươi nha, đúng là không có đầu óc đấy. Đương nhiên tiểu thư không sợ việc Thiên Thần Cung đối xử với chúng ta thế nào, nhưng đừng quên mục đích tiểu thư tới nơi này. Nếu như chúng ta bị phát hiện, ngươi thử đoán xem đám người Thiên Thần Cung đó sẽ làm thế nào?

- Làm như thế nào?

Hồng Uyển ngơ ngác hỏi.

- Cho nên mới nói ngươi ngu ngốc!

Tiên Đào tức giận nói:

- Tiểu thư đến nơi này là để gặp Đường Kiếp, một khi Thiên Thần Cung phát hiện ra, đương nhiên là không dám giết tiểu thư, nhưng có thể theo chân tiểu thư tìm ra Đường Kiếp. Tới lúc đó, e rằng chúng ta còn chưa nhìn thấy Đường Kiếp, truy binh của Thiên Thần Cung đã tới vây bắt hắn rồi. Đến lúc đó, tiểu thư không phải là đến gặp người mà là đến hại người rồi.

Hồng Uyển há to miệng, nhất thời không nói lên lời, một lúc lâu sau mới thì thào:

- Chẳng trách tiểu thư đã vào trong núi mà vẫn chưa thông báo cho Đường Kiếp biết, thì ra là lo sợ vấn đề này.

- Đúng vậy.

Hứa Diệu Nhiên nói:

- Hiện tại, Đường Kiếp đang đọ sức với Thiên Thần Cung, tin tức chúng ta đến đây sẽ làm hắn bị phân tâm. Chúng ta cần phải tìm ra thời cơ thích hợp, sau đó mới thông báo cho hắt biết.

- Vậy phải đợi tới khi nào?

- Kiên nhẫn đi, chỉ cần kiên nhẫn, chắc chắn sẽ tìm được cơ hội.

Hứa Diệu Nhiên ung dung trả lời.

Lời này là do Đường Kiếp dạy nàng đấy. Những ngày sống cùng Đường Kiếp, nàng đã học được rất nhiều điều từ hắn.

Trong đó, kiên nhẫn chính là điều quan trọng nhất.

Đường Kiếp đã lưu lạc tại Mạc Khâu hơn nửa năm, Hứa Diệu Nhiên trốn nhà đi tìm hắn cũng đã quá nửa năm rồi.

Mặc dù bay từ Trường Phong đảo đến núi Thông Linh cũng không cần mất quá nhiều thời gian, nhưng chỉ cần nán lại một chút là sẽ lập tức gặp phải trở ngại đến từ khắp nơi.

Vì muốn vượt qua những hàng rào bao vây kia, đồng thời lại không bị người của Thiên Nhai Hải Các và Thiên Thần Cung phát hiện, Hứa Diệu Nhiên đã nghĩ ra mọi biện pháp.

Trước đây, nàng là thiên chi kiều nữ cao cao tại thượng, sau khi rời nhà, nàng bỗng như biến thành tội phạm truy nã quan trọng của Thiên Nhai Hải Các. Mỗi ngày, bọn họ đều bắt nàng phải chơi trốn tìm cùng đấu trí, khiến nàng hao tổn hết tâm sức.

Trước đây Hứa Diệu Nhiên chưa từng trải qua điều gì cực khổ như vậy, cuộc chiến đuổi bắt này chính là khoảng thời gian gian khổ nhất trong cuộc đời của Hứa Diệu Nhiên.

Không cần nói nhiều lời xem nàng đã khốn khổ và vất vả như thế nào, chỉ cần nhìn vào biến hóa của nàng trong khoảng thời gian này thôi là có thể hình dung ra được những gì mà nàng đã phải trải qua rồi.

Từ một người to gan lớn mật, không sợ bất kỳ thứ gì, theo thời gian đã trở nên điềm đạm, thận trọng, cũng bắt đầu biết suy tính kỹ lưỡng trước rồi mới làm sau. Không phải là nàng đã quên đi thói quen làm việc thực tế của Thiên Nhai Hải Các, chỉ là sau khi trải qua nhiều vấp váp, đau khổ, theo bản năng sẽ có thêm thói quen đề phòng và cẩn thận mà thôi.

Nàng có thể tránh được sự đuổi bắt của Thiên Nhai Hải Các là bởi vì bản thân luôn không ngừng cố gắng, hơn nữa, đương nhiên người của Thiên Nhai Hải Các sẽ không ra tay quá nặng nề đối với nàng.

Trong cuộc đuổi bắt này, nàng đã đột phá vòng vây của ba mươi sáu đệ tử cầm kiếm của Thiên Nhai Hải Các, chạy thoát khỏi vòng tay ba vị sư huynh chân truyền do phụ thân phái ra. Cho đến cuối cùng, Hứa Diệu Nhiên đã trở thành nhân vật được Thiên Nhai Hải Các treo giải thưởng truy nã, dẫn động toàn bộ các phái trong Nhai Hải đồng loạt chạy đi phong tỏa.

Nếu như Đường Kiếp đã lập nên kỳ tích lưu vong tại Thiên Thần Cung thì Hứa Diệu Nhiên cũng đã lập nên rất nhiều loại kỷ lục. Nàng không gây ra chấn động lớn giống như Đường Kiếp, chủ yếu là bởi vì cuộc đuổi bắt nàng tham gia không nhằm mục đích giết người mà thôi.

Khoảng thời gian khó khăn này đã khiến Hứa Diệu Nhiên trưởng thành hơn rất nhiều. Câu nói của Đường Kiếp ngày trước: "Chân thật, tàn khốc hết lần này tới lần khác lại lộ ra thế giới đặc sắc hơn", làm cho nàng hoàn toàn hiểu rõ thiếu sót của mình, lại càng biết mình và Đường Kiếp chênh lệch tới đâu.

Nhưng không một ngăn trở nào có thể đánh gục được cô nương tính tình cứng cỏi này, ngược lại còn làm cho nàng càng hăng hái, cố gắng đứng lên.

Thật ra bản thân Hứa Diệu Nhiên vốn là một thiên tài, nhưng do xuất thân của nàng làm cho nàng không cần phải quá cố gắng cũng có được hết thẩy, bởi vậy cho nên nàng cũng hơi lười nhác. Nhưng khi nàng toàn lực ứng phó thì năng lượng tiềm tàng lập tức bộc phát ra kinh người.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cảnh giới của Hứa Diệu Nhiên đột nhiên tăng mạnh, Khai Thức đại thành. Nếu không phải sợ thực lực giảm đi, trở thành gánh nặng cho Đường Kiếp, thì giờ phút này nàng đã nhập tam khô rồi.

Bởi vậy cho nên mặc dù đã tiến vào núi Thông Linh, Hứa Diệu Nhiên cũng vẫn giữ vững tỉnh táo và cẩn thận như trước.

Nàng biết rõ nếu mình muốn nhanh chóng gặp được Đường Kiếp, nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp.

Cho nên trong những ngày chờ đợi này, Hứa Diệu Nhiên đóng giả làm một cô gái nông thôn chân chính đang ung dung đi dạo trong núi.

Giống như Đường Kiếp, nàng cũng lựa chọn những nơi có địa hình quen thuộc trước chứ không phải là cắm đầu vào một nơi mà mình không có chút hiểu biết gì.

Trong quá trình này, nàng dần dần nắm giữ được rất nhiều bố cục mà ngay cả Tịch Tàn Ngân cũng không hiểu được, ví dụ như Thiên Thần Cung phụ trách phong tỏa ở bên trong khu vực trung tâm, phía bên ngoài là các tiểu môn phái Mạc Khâu, ngoài ra còn có hệ thống núi vây quanh khu vực đại trận phong tỏa. Thật ra bố cục vây bắt và đuổi giết được chia làm ba tầng, tầng này phủ lên tầng kia.

Muốn tiến vào sâu trong núi lớn đi tìm Đường Kiếp, đầu tiên phải vượt qua đại trận phong tỏa bên ngoài, điểm này các nàng đã làm được. Đại trận dễ tiến khó ra, các nàng đã dốc toàn lực mới có thể vượt qua được cửa ải phong tỏa của các tiểu môn phái, cuối cùng còn phải vượt qua hàng rào phong tỏa của Thiên Thần Cung nữa

Đến tận khi đạt tới bước này, Hứa Diệu Nhiên mới thông báo cho Đường Kiếp biết mình đã đến.

Bởi vì nguyên nhân này cho nên Hứa Diệu Nhiên vẫn luôn chờ đợi.

Giống như lúc trước nàng đột phá vòng vây đuổi bắt của Thiên Nhai Hải Các, thời gian chờ đợi dần qua, cơ hội lại càng tới gần.

Tuy nàng không biết cơ hội là cái gì nhưng nàng biết rõ đời người luôn luôn biến đổi, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sẽ có ngày cơ hội tốt đột nhiên rơi xuống.

Vận khí luôn ưu ái cho người có chuẩn bị, đây là kinh nghiệm quý báu mà Hứa Diệu Nhiên rút ra được sau nửa năm lưu vong. Mặc dù nàng không biết tự tạo ra cơ hội giống như Đường Kiếp, nhưng ít ra cũng đã hiểu được phải nghênh đón cơ hội như thế nào.

Vì vậy cơ hội tới.

Đường Kiếp và Thiên Thần Cung đại chiến một hồi làm cho núi Thông Linh biến đổi kịch liệt, đây chính là cơ hội tốt nhất của Hứa Diệu Nhiên.

Ở đằng kia đang xảy ra biến động cực lớn, trời sụp đất nứt khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi, địa hình biến thiên, những dãy núi mới nhô lên, tất cả những thứ quen thuộc lúc trước đều bị đánh nát, thay thế nó là sự tồn tại hoàn toàn mới mẻ.

Tranh thủ lúc mọi người vẫn còn đang hoảng sợ, Hứa Diệu Nhiên bắt đầu thâm nhập vào vùng núi.

Nhờ vào sự biến đổi kịch liệt của địa hình, nàng dễ dàng thông qua được phòng tuyến phong tỏa bên ngoài, tiến tới gần tuyến phong tỏa của Thiên Thần Cung.

Tiếc là đúng lúc này, nơi đây cũng ngừng biến đổi, Hứa Diệu Nhiên cũng không dám liều lĩnh, đành tiếp tục đóng giả thành một cô gái nông thôn, cẩn thận né tránh các mối nguy hiểm tiềm ẩn.