- Hóa ra là như vậy…
Y Y nghe được liên tục gật đầu. Nàng ôm cánh tay giống như đại nhân:
- Nếu như vậy thì chúng ta hãy ở nơi thâm sơn này tu luyện đi, vừa lúc bản cô nương cũng phải hảo hảo kết nối với thực vật nơi này một chút.
Nói xong nàng vung tay lên, vô số mầm móng màu lục đã rơi vào trong núi.
Nếu như lúc trước nàng còn không thể dung nhập vào mảnh núi lớn này, như vậy theo sự kịch biến trong núi, đại lượng thực vật chế đi, muốn hình thành thảm thực vật mới vẫn cần thời gian, đây liền trở thành thời cơ tốt cho Y Y. Khi mầm móng của nàng dung nhập vào mảnh núi lớn này, chính là nàng khôi phục năng lực toàn diện, nắm trong tay thực vật.
Cách làm của Y Y cho Đường Kiếp một nhắc nhở, Đường Kiếp cũng liền vội nắm chặt thời cơ lại lần nữa vung ra số lượng lớn đậu.
Và một trận chiến với Thiên Thần cung khiến hắn phát hiện ra, lúc trước ở trong núi bồi dưỡng ra cây đậu, tuy rằng không hề bị núi lớn ảnh hưởng, lại cũng không có tăng thêm, mà sinh mạng chân chính cũng được núi lớn chiếu cố.
Nguyên nhân có thể là do chúng nó vẫn chưa thật sự dung nhập vào trong mảnh núi lớn này.
Kịch biến trong núi đã mang đến tử vong rất nhiều, bởi vậy cũng chính là thời khắc núi lớn hoan nghênh hết thảy sinh mệnh mới, vạn vật sống lại, ai đến cũng không cự tuyệt, đây cũng chính là thời cơ tốt cho đám cây đậu —— nếu có thể Đường Kiếp thật muốn gieo cả mình xuống.
So sánh lại, không có làm tốt chuẩn bị chiến tranh trường kỳ với Thiên Thần cung sẽ hoàn toàn không có chuẩn bị phương diện này, do đó bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Bọn họ vẫn tìm tòi ở trong núi lớn như trướ,c nhưng đã không có Phí Linh Tán chỉ dẫn khiến Đường Kiếp tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất trong mảnh rừng núi này.
————————————
Một con nai nhỏ xuất hiện nơi sơn dã.
Nó nhanh nhạy nhìn khắp bốn phía, đề phòng hết mọi nguy hiểm có khả năng tồn tại, sau đó thật cẩn thận chạy tới trong núi.
Cho dù nó nhạy bén như thế nhưng vẫn không hề phát hiện ở phía xa trong rừng, một đôi mắt đang ngó chừng nó.
Một trận gió thổi tới, thổi rơi một mảnh lá cây, dính tại vú của con nai kia.
Nai con kia vẫn không phát giác ra cái gì, cứ tiếp tục chạy tới trong núi, trong nháy mắt liền biến mất, cho nên nó cũng không biết rằng mảnh lá dính trên vú nó đang phát ra từng điểm sáng, liền giống như ánh mắt, trong nháy mắt…
Ba ngày sau, nai con từ trong núi đi ra, khí thế của nó đã hoàn toàn thay đổi.
Sừng nai thật dài trở nên sắc bén như đao, chân sau hùng tráng hữu lực, chỉ tùy ý đạp một cái vào trên khối đá lớn, tảng đá kia liền biến thành phấn vụn.
Nai yêu Thông Linh trung phẩm.
Tuy rằng thực lực không mạnh những vẫn khiến người xem kinh ngạc mở to hai mắt.
Ánh mắt trên mảnh lá cây kia dừng lại hồi lâu, bản thể Đường Kiếp lắc đầu thở dài nói:
- Chỉ mất thời gian ba ngày liền từ một con nai phàm trần biến thành một nai yêu, hơn nữa còn là Thông Linh trung phẩm, thật khó có thể tưởng tượng.
Nói xong liền tiện tay vẽ một cái, xóa bỏ “Nai, số 12” trên một tấm giấy, ý nghĩa chính là chấm dứt quan sát con nai này.
- Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin tưởng.
Y Y lắc đầu tán thưởng.
Khoảng cách đại chiến lần trước lại trôi qua mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này, Đường Kiếp và Y Y vẫn tận sức quen thuộc núi lớn, quá trình đạo tạo thực vật, hết thảy chủ yếu do bản thể hoàn thành. Sau khi phân thân tự khôi phục liền toàn tâm vùi đầu vào tu luyện. Thời gian dài như vậy vẫn luôn là bản thể tu luyện, phân thân bận việc vặt vãnh, lúc này đây, rốt cục đến lượt bản thể phục vụ vì phân thân. Dù sao ở hoàn cảnh như vậy, phân thân tu luyện có hiệu quả hơn so với bản thể —— bản thể rất ỷ lại tài nguyên.
Bởi vì không thể giống như Y Y đánh sau vào đại địa và hòa làm một thể với núi lớn, vì thế có một ngày Đường Kiếp đột phát ý tưởng, cảm thấy nếu không thể bắt chước thực vật thì sao lại không bắt chước một ít động vật chứ?
Động vật trong mảnh núi Thông Lonh đồng dạng đã được núi lớn chiếu cố sinh mạng, như vậy chúng nó làm thế nào để đạt được chiếu cố này?
Vì thế Đường Kiếp bắt đầu quan sát yêu vật trong núi này.
Mới đầu quan sát không có kết quả gì.
Thẳng đến có một ngày, Đường Kiếp trong lúc vô ý nhìn thấy một con báo tiến vào trong núi lớn. Cái con báo kia bởi vì trên mặt thiếu một khối da, làm cho hình tượng đặc dị, bởi vậy khiến Đường Kiếp lưu lại một chút ấn tượng.
Mà ở mấy ngày sau, Đường Kiếp lại lần nữa nhìn thấy con báo này, lại phát hiện nó đã trở thành yêu vật trung phẩm rồi.
Điều này làm cho Đường Kiếp chấn động.
Từ ngày đó hắn bắt đầu chú ý quan sát những sinh vật bình thường nguyên bản đều không phải là yêu vật, rốt cục phát hiện, gần như từng cái động vật thành yêu đều xuất hiện biến hóa sau khi tiến vào chỗ sâu trong núi.
Bởi vì vùng núi Thông Linh nổi danh quỷ dị, nên đến giờ Đường Kiếp vẫn không tiến vào sâu trong núi lớn.
Hắn chỉ lặng yên quan sát ở bên ngoài, xem thời gian mỗi một động vật tiến vào, lại có thể sống sót đi ra hay không, vì thế hắn đều đánh lên dấu hiệu với mỗi động vật.
Ước chừng có một phần ba động vật đều biến thành yêu vật khi ra ngoài, về phần hai phần ba kia Đường Kiếp không dám xác nhận sống chết. Có lẽ là chết rồi, có lẽ là ly khai từ những phương hướng khác, dù sao vùng núi này lớn như vậy, Đường Kiếp cũng không thể giám thị khắp nơi được.
Quan sát vẫn còn tiếp tục, Đường Kiếp cũng không vội tiến vào núi lớn tìm kiếm huyền bí.
Giáo huấn đến từ Thiên Thần cung sớm nói cho hắn biết, coi thường núi lớn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Vì thế Đường Kiếp cứ tiếp tục ở đây.
Mỗi ngày tu luyện, quan sát và chơi trò chơi bịt mắt bắt dê với Thiên Thần cung, cuộc sống bởi vậy mà trở nên thú vị và đầy đủ kích thích.
Trong lúc rãnh rỗi, Đường Kiếp sẽ cũng Tịch Tàn Ngân thông qua tâm đầu ý hợp nói chuyện phiếm, thuận tiện tìm hiểu một chút tình huống bên ngoài.
Hà Nhạc, Dương Tử, còn có thực lực của bản thể bại lộ, quả nhiên khiến Thiên Thần cung rất là chấn động —— bọn họ đã phái Khuyển Vương tới rồi.
Đây là đại nhân vật đứng đầu Thiên Thần cung, lúc trước sớm đã được Phong Bất Trí đề nghị, lại bị Thiên Thần cung lấy danh nghĩa giết gà cần gì tới dao mổ trâu bác bỏ, cho tới hôm nay mới xác nhận Phong Bất Trí chính xác.
- Nói như vậy, Nam Ngưng Giang không còn phụ trách đuổi giết ta sao?
Đứng ở một chỗ trong núi lớn, Đường Kiếp vừa quan sát một bên vừa dùng tâm đầu ý hợp đối thoại với Tịch Tàn Ngân.
- Hắn vẫn phụ trách như cũ, bất quá là dưới tình huống Hà Trường An không lên tiếng.
- Nghe nói Khuyển Vương Hà Trường An am hiểu ngửi dấu vết phải không?
- Vâng, hắn ngộ đạo hơi thở, vô cùng mẫn cảm với mùi trong thiên hạ, một khi tiếp xúc sẽ không quên, cho dù ngươi biến hóa ngàn vạn lần, mùi trên người ngươi sẽ không thảy đổi. Bởi vậy cho dù biến hóa thế nào cũng vô dụng đối với hắn, chỉ cần ngửi có thể truy tung, là cao thủ truy tung bậc nhất của Thiên Thần cung, thực lực bản thân lại vô cùng cường đại. Tuy nhiên ở tại vùng núi Thông Linh này, dưới sự áp chế của núi lớn, khiến hắn rất khó phát huy thực lực, nếu không thì ngươi đã phiền toái rồi.
Đường Kiếp cười cười:
- Lúc trước có Phí Linh Tán, không phải là cũng không bắt được sao.
- Ngàn vạn lần không nên khinh thường, lúc Hà Trường An đến ta đã từng thấy một mặt của hắn. Lúc ấy ta biệt tích ở bên, hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy ta ẩn nấp, mấu chốt là ánh mắt kia… cái nhìn kia khiến ta ngay cả cảm giác phản kháng đều không có, gần như sợ tới mức tê liêt. Công tử, hắn không phải là Thiên Tâm đỉnh cao bình thường đâu, hắn là người đứng đầu, là đỉnh cao trong đỉnh cao, có một nửa sự hiện hữu của Tử Phủ!
- Nhưng hắn không có khả năng luôn giữ ở chỗ này, đúng không?
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Hắn là đại nhân vật.
Tịch Tàn Ngân hơi ngẩn ra:
- Ngươi nói là…
- Hà Trường An sẽ không lưu lại lâu lắm. Đánh thì ta đánh không thắng hắn, nhưng so về kiên nhẫn thì ta vẫn có chút tin tưởng.
- …
- Đúng rồi, có vài chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Chuyện gì?
- Một người ở trong núi khó tránh khỏi tịch mịch, muốn tìm vài cuốn sách để xem, ngươi có thể giúp ta tìm được không?
- Ngươi muốn đọc sách sao?
Tịch Tàn Ngân cảm thấy giật mình:
- Nghĩ muốn xem cái gì?
- Gì cũng được, một ít tạp học tu luyện, lịch sử Mạc Khâu, những chuyện ghi lại về mảnh núi Thông Linh… Chỉ cần ngươi có thể tìm thấy ta đều xem.
Tịch Tàn Ngân có chút hiểu rõ:
- Ta đây liền đi tìm cho ngươi…
- Đa tạ.
Trên mặt Đường Kiếp lộ ra ý cười nồng đậm.
Ngưng hẳn pháp thuật, Đường Kiếp lại một lần nữa nhìn về phía sâu trong núi lớn, một con bướm rực rỡ từ bên trong bay ra, phấp phới ra mê ảo sáng rọi, trên không trung bay ra một mảnh sặc sỡ.
Lại là một yêu vật ra đời.
Thậm chí nó còn không có trong danh sách của Đường Kiếp.
Làm như cảm nhận được sự cường đại của Đường Kiếp, yêu vật mới sinh không dám tới gần, vòng vo vài cái quanh thân thể Đường Kiếp liền bay đi.
Nhìn bướm rực rỡ bay đi, trong lòng Đường Kiếp đột nhiên nảy sinh cảm giác, cảm thấy có đồ vật gì đó khiến lòng của hắn xúc đồng, nhất thời rồi lại không hiểu ra sao cả.
Đúng lúc này, ngọc bội ở trên người đã lâu đột nhiên nóng lên một chút.
Nóng lên này khiến toàn thân Đường Kiếp run lên.
Cúi đầu nhìn lại, trên ngọc bội xuất hiện vài chữ:
- Ta ở trong núi.