Chính là lợi dụng loại phương pháp này, Đường Kiếp hoàn toàn hạn chế tác dụng cả người mạnh nhất Thiên Thần cung, hơn nữa phương pháp này không cần suy xét Nam Ngưng Giang có bao nhiêu thủ đoạn, cho dù hắn thi triển kỹ xảo giương đông kích tây, hay phái tới nhân vật cấp Thiên Khôi cũng đều như nhau.

- Đừng để cho hắn chạy!
Nam Ngưng Giang thét lên.

Cho dù Huyền Chung Tử bị một kích đánh bay, Nam Ngưng Giang vẫn không buông tâm tư đuổi giết Đường Kiếp.

Hai đạo nhân ảnh đồng thời thoát ra, từ trên xuống dưới đánh ra một chưởng về phía Đường Kiếp.

Kim Ngân Nhị lão!

Cùng lúc đó bản thể cười ha hả, hai đấm khẽ vung đón lấy hai bàn tay đang đánh tới kia.

Ầm!

Giữa không trung vang lên tiếng nổ rất lớn.

Quyền chưởng đối lập nhau, Kim Ngân Nhị Lão đầu tiên là thân thể chấn động, sau đó cùng ngửa mặt lên trời hộc máu lui về phía sau, lại nhìn bản thể khi chịu lực phản ngược lại, gập người lại rơi thẳng xuống dưới mặt đất như một vì sao, tạo thành một cái hố cực đại trên mặt đất. Sau đó lại giống như không có việc gì mà bò lên, thuận tay ném một gốc cây già về phía đỉnh núi, uy thế hiển hách.

Cảnh tượng này khiến Kim Ngân Nhị Lão chấn động vô cùng, bật thốt lên:
- Người này rốt cục là ai, sao thực lực lại kinh người như thế chứ?

Nam Ngưng Giang cũng cảm thấy ngạc nhiên:
- Vì sao chứ? Vũ tinh rõ ràng chỉ truyền tống một Đường Kiếp, vì sao bên cạnh hắn còn có người có chiến lực kinh người như vậy chứ? Bọn họ rốt cuộc là ai?

Lúc này Tiền Anh Thần cũng lao về phía Đường Kiếp.

Thoát khỏi ngọn núi đang mọc lên kia, thân hình xẹt qua một đạo điện mang trên không trung, Tiền Anh Thần đi sau mà tới trước, điên cuồng gào thét nói:
- Đường Kiếp, ngươi không chạy thoát được đâu!

Nhìn bóng dáng Tiền Anh Thần đuổi theo, trong mắt Đường Kiếp đã hiện ra một vầng sáng kỳ lạ. Theo sự chuyển động của vầng sáng này, hắn khẽ quát một tiếng:
- Dừng!

Bóng dáng của Tiền Anh Thần đang lướt gấp trên không trung nhưng lại bị kiềm hãm.

Tứ Cửu Chân Ngôn!

Theo sự phát động của Tứ Cửu Chân Ngôn, khẽ cong thành hình cung trên bầu trời chém về phía Tiền Anh Thần.

Ngay tại lúc đang chém xuống, ngọc bội trên người Tiền Anh Thần chợt lóe, chính là để chống đỡ một đao kia.

Đường Kiếp đang muốn bổ thêm một đao, giữa không trung lại truyền tới thanh âm âm trầm của Phong Bất Trí:
- Tiểu tử, dừng ở đây đi!

Một bàn tay gấu đen đã chụp về phía đỉnh đầu Đường Kiếp.

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đối mặt với một chưởng này của Phong Bất Trí thế nhưng lại vươn tay trái ra chống đỡ.

Một ngón tay đưa ra.

Liệt Ngọc Chỉ!

Thoát Phàm đỉnh cao đấu với Tâm Ma!

Một khắc này chưởng phong của hai người va vào một chỗ, thời gian dường như bị đọng lại.

Thân thể của Đường Kiếp tại một khắc kia đột nhiên bất động, ngay sau đó bắn nhanh ra ngoài, ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi lớn, toàn thân lại bắn ra vô số tia máu, ngón tay chạm vào Phong Bất Trí chỉ trong nháy mắt tan thành bột mịn.

Nhưng mà một lần cứng rắn đã khiến Đường Kiếp biến thành một huyết nhân.

- Châu chấu đá xe.
Phong Bất Trí hừ một tiếng, thu tay về.

Trong lòng bàn tay có một giọt máu tươi chảy ra, đó là do Liệt Ngọc Chỉ lưu lại, ngay sau đó linh khí trong cơ thể Phong Bất Trí vận chuyển, đã tự động khép lại, cũng vì thế nên hắn không chú ý tới trong vết thương của mình có một chút hào quang u lam.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã phát động sinh mệnh chi đạo, thương thế nhanh chóng khép lại, mà ngay cả ngón tay bị mất đi cũng được sinh ra lần nữa, đồng thời lực chấn động cũng nhanh chóng lui đi.

Lúc này đất trời vẫn còn đang biến đổi, núi lớn đang gào thét, thiên địa đang biến hóa, khắp nơi đều là dãy núi phập phồng, nơi nơi đều dày đặc khói lửa, cây rừng bay lượn trên không trung, cát bụi thổi quét khắp mọi nơi.

Mọi người đuổi giết lẫn nhau trong thiên địa kịch biến ở nơi này, ngươi tranh giành ta truy đuổi.

Cho dù không có Phong Thiên Khóa Địa vây khốn, muốn thoát khỏi đuổi giết của vô số người cũng không phải là chuyện dễ.

- Chạy đi đâu!
Trong sự truy đuổi, từ phía chân trời truyền tới tiếng gầm giận dữ.

Đó là Lý Tùng tức giận kêu lên.

Theo tiếng kêu của hắn, từ phía chân trời lóe ra một tòa bảo tháp có hào quang bảy màu.

Bảo tháp kia không ngừng phát triển lớn trên không trung, nhanh chóng biến thành một tòa tháp bình thường bay đến đỉnh đầu của Đường Kiếp, ầm ầm hạ xuống, bao Đường Kiếp lại, nhốt hắn vào trong tháp.

- Thành công rồi!
Mọi người cùng phát ra tiếng hoan hô thắng lợi.

Nhưng ngay sau đó lại nghe một tiếng xì.

Thân tháp đột nhiên xuất hiện một mũi đao màu vàng.

Theo mũi đao kia bay xuống dưới, giống như xé rách vải vóc, rắc một cái khiến toàn bộ thân tháp võ tan.

- Không!
Lý Tùng phát ra tiếng kêu đau lòng.

Tháp vây yêu này chính là pháp bảo thượng phẩm mà hắn tế luyện nhiều năm mới thành, có thể khiến yêu trở nên mệt mỏi, lúc trước ở trong màn sương đen không thể tập trung thì cũng thôi, hiện giờ đã rẽ mây thấy mặt trời, vốn tưởng rằng chính là thời điểm xây dựng kỳ công, không nghĩ tới lại bị hủy trong tay Đường Kiếp, lập tức đau lòng không thôi.

Theo lưỡi dao kia xẹt qua, bảo tháp đầu tiên là xuất hiện vạn đạo hào quang, sau đó rung động vài cái, cuối cùng chia năm xẻ bảy, Đường Kiếp phá tan tháp mà ra.

Cười dài bay lên, Đường Kiếp chắp tay nới với Lý Tùng:
- Đa tạ thịnh tình, từ chối thì bất kính, xin từ biệt Lý huynh.

Lý Tùng đường đường là chân nhân Tâm Ma, bị một câu Lý huynh của Đường Kiếp làm tức giận khiến toàn thân đều run rẩy, đồng thởi bản thể lại tung ra vô số quyền ở phía sau, quyền phong lạnh thấu xương bức mọi người khó có thể tới gần, giúp Đường Kiếp nhân cơ hội rời xa.

- Để cho hắn chạy sao!
Chu Phương Hoa nhanh chóng hô to.

- Không, hắn chạy không thoát!
Nam Ngưng Giang ác nghiệt nói.

Hắn vừa dứt lời, kiếm quang chợt nổi lên.

Một kiếm này ánh sáng ngút trời, kình chỉ bay cao, nương theo cái lạnh như băng bay thẳng vào không trung.

- Xá Thân kiếm!

- A!
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời, xoay người lại đánh ra một chưởng, đánh về phía không trung phía sau người, chợt nghe phịch một tiếng, một đạo nhân ảnh bay lên, hiện ra thân hình.

- Tiểu thập nhị!
Thấy một màn như vậy, Nam Ngưng Giang và Chu Phương Hoa đều kêu lên.

Tịch Tàn Ngân!

Chẳng ai ngờ rằng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cũng cho Đường Kiếp một kích trí mạng.

Một kích hung ác này đâm vào trong cơ thể Đường Kiếp, gần như khiến nửa người hắn đều nổ bay, lộ ra một lỗ thủng trong suốt, thân thể Đường Kiếp khẽ lung lay, gần như té xuống không trung.

Bản thể nhanh chóng bay lên ôm cổ Đường Kiếp, lại nhìn về phương xa đã thấy xuất hiện hơn một trăm tu giả, chính là người của Thiên Thần cung do Nam Ngưng Giang lúc trước bố trí ở hai bên phía ngoài, lại xuất hiện vào lúc này, phủ kín đường lui của Đường Kiếp.

Một người trong đó nhanh chóng bay ra, là Lục tỷ trong Mười hai ưng, bắt được Tịch Tàn Ngân sau khi đâm một kiếm ra lại trúng một chưởng của Đường Kiếp, khiến mặt của hắn vàng như giấy.

- Tiểu thập nhị, ngươi không sao chứ?
Lục tỷ khẩn trương nhìn Tịch Tàn Ngân.

Trên gương mặt Tịch Tàn Ngân gượng cười:
- May mắn không làm nhục sứ mệnh… Đáng tiếc hắn bay quá nhanh… ta ẩn nấp truy kích… khó có thể toàn lực xuất kiếm…. uy lực do Xá Thân kiếm phát huy…. Là có hạn, không thể chết…

- Đủ rồi, ngươi làm được bấy nhiêu là đủ rồi.
Lục ưng vỗ vỗ mặt Tịch Tàn Ngân nói.

Cho dù trên mặt tràn đầy dịu dàng, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tịch Tàn Ngân, nhưng trong nội tâm lại cuộn sóng. Thân là Lục ưng trong mười hai ưng, nàng am hiểu nhất chính là nghiền ngẫm nhân tính cong người, phân tích lời nói lợi và hại. Nang có thể từ trong lời nói của một người dễ dàng đoán được lời của hắn là thật hay giả, bất kể hắn làm cái gì.

Mà ngay mới vừa rồi, khi Tịch Tàn Ngân nói xong lời này, nàng rõ ràng cảm nhận được một tia nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đây là có chuyện gì?

Hắn đang nói xạo sao?

Nhưng hắn đích xác là ám sát Đường Kiếp, hơn nữa còn khiến hắn bị thương nặng.

Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi sao?

Nàng nhất thời có chút khó hiểu.

Quá mức chú ý Tịch Tàn Ngân khiến nàng không chú ý tới hướng đi của Đường Kiếp.

Ngay khi Đường Kiếp bị thương năng, bản thể ôm lấy, hắn phát ra một tiếng tức giận:
- Khốn kiếp, ngươi phải chết!

Sau đó cánh tay trái của hắn vẫn ôm Đường Kiếp, còn cánh tay phải lại như siêu nhân duỗi thẳng, nhanh chóng bay về phía Tịch Tàn Ngân, thiết quyền lóng lánh ra ngọn lửa giống như quang hoa, đó là biểu hiện lực lượng tăng lên tới cực hạn.

- Mau tránh ra!
Đám người Nam Ngưng Giang nhìn thấy cảnh này liền vội vã kêu lớn lên.

Lục ưng ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cự hán kia đã bay tới cách mình quá gần rồi, nàng khiếp sợ lui lại, lại bị Tịch Tàn Ngân ôm cổ, tay phải nhấn vào bụng một cái, nơi này là điểm trọng yếu tiết khí của nàng, dưới một cái nhấn này, khí tức không thể vận chuyển, nhất thời không thể lui ra.

Đồng thời Tịch Tàn Ngân đã kêu lên:
- Lục tỷ không cần thế!

Một luồng hơi thở chợt lóe ra từ trong tay Tịch Tàn Ngân, che lại cổ họng của nàng khiến nàng không thể nói chuyện, đồng thời Tịch Tàn Ngân bắt lấy bàn tay của nàng vung về phía trước, người đã bị đánh bay ra ngoài, lục ưng lúc này bị chấn động nghênh đón về phía Đường Kiếp, nhìn tình hình giống như lục ưng vì cứu Tịch Tàn Ngân mà không tiếc chính mình.

Không!

Lục ưng bị dọa khiến sắc mặt trắng bệch.

Nhìn Tịch Tàn Ngân, nàng nhìn thấy một khuôn mặt lạnh như băng, giống như là nói:
- Thật có lỗi, ngươi phải chết.

Ầm!

Thiết quyền của bản thể đã nện ở trên người lục ưng.

Mưa máu bay tứ tung.