- Vấn đề là ngươi bắt không được!
Đường Kiếp chậm rãi trả lời.

Nam Ngưng Giang khẽ ngẩn ra.

Hiện giờ bốn phía nơi này đều bị phong tỏa, trên trời dưới đất đều không có đường ra, sát thủ đến từ Thú Luyện Môn cuối cùng cũng đã phát động, vậy thì Đường Kiếp còn có năng lực gì có thể lật ngược tình thế chứ?

Đường Kiếp khẽ thở dafi:
- Mặc kệ ngươi vạn thú lao nhanh, phong tỏa mọi nơi, thì ở trước mặt sức mạnh thiên địa thì chung quy cũng chỉ là một hồi mộng ảo.

Theo hắn nói chuyện, trong lòng Nam Ngưng Giang đột nhiên dâng lên một tia cảm giác không ổn.

Một luồng chấn động không thể hiểu từ dưới chân truyền đến.

Dưới chân truyền đến một nhịp đập cực đại, giống như chấn động giống như có vật nặng nào đó va chạm vào mặt đất truyền đến, nhưng ngay sau đó mọi người liền ý thức được có gì đó không đúng.

Chấn động giống như cuộn sóng, không hề có dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn càng ngày càng tăng thêm, toàn bộ mặt đất, không, là cả vùng núi nơi đây đều rung động kịch liệt, giống như động đất.

Đầu tiên là cây cối lay động, tiếp đến là cả ngọn núi cũng bắt đầu rung động, run rẩy làm cả thiên địa biến sắc.

Dưới chấn động lớn này, Nam Ngưng Giang nhìn thấy cây cối đột nhiên mọc từ mặt đất lên, kéo theo bụi mù ngút trời, đỉnh núi phía xa bắt đầu hạ xuống, tảng đá lớn giống như đổ nghiêng trong khói bụi và dần ngã xuống, ngọn núi bắt đầu chìm vào trong mặt đất, ban đầu mặt đất vốn bằng phẳng bây giờ bắt đầu hở ra một mảng lớn.

- Sơn biến! Sơn biến!
Có người phát ra tiếng kêu hoảng sợ.

- Đúng là sơn biến!
Chu Phương Hoa cũng qát lên.

Bọn họ kinh ngạc nhìn bốn phía vùng núi biến hóa, ngọn núi biến thành thung lũng, thung lũng biến thành đất bằng phẳng, đất bằng phẳng lại trở nên gợn sóng, toàn bộ vùng núi nơi đây đang biến hóa nghiêng trời lệch đất, dường như ngọn núi ngàn vạn năm này vào thời khắc này đã phát sinh kịch biến.

Cảnh tượng đồ sộ này làm người ta rung động, dù là người hùng mạnh như Huyền Chung Tử cũng cảm thấy si ngốc.

Mặc dù bọn họ đã sớm biết thông Linh sơn khu ở trong truyền thuyết là một mảng đất do sơn biến biến hóa, nhưng bọn họ lại chưa từng thấy qua quá trình biến hóa của nó.

Đối với núi lớn mà nói, trăm năm biến hóa một lần là chuyện bình thường.

Mặc dù là Huyền Chung Tử cũng chỉ là biết trong kiếp sống của hắn sẽ có một lần núi lớn biến đổi địa hình, nhưng hắn không có khả năng đúng dịp gặp được như thế, cho nên cũng chưa từng thấy sức mạnh to lớn khi núi lớn biến hóa là như thế nào.

Mãi đến lúc này, nhìn dãy núi phập phồng biến đổi, nhìn đại địa như biển gợn sóng hắn mới chính thức cảm nhận được lực lượng vô cùng hùng mạnh này.

Hắn là Hóa Hồn chân nhân!

Hắn cũng có được pháp thuật thay trời đổi đất, với thực lực bây giờ của hắn, khiến núi sinh ra hay biến mất chỉ là chuyện đơn giản.

Nhưng chung quy lại thì đây chỉ là hành động nhất thời, lực lượng pháp thuật cực hạn, đối mặt với khắp vùng núi cả một trăm ngàn trượng này, nhân lực có khi không đủ liền chỉ có thể nhìn trời than thở, một khắc này ngay cả Huyền Chung Tử cũng cảm giác mình nhỏ bé cỡ nào trước mặt mảnh núi lớn này.

Nếu giờ phút này hắn ra tay san bằng thế núi, chắc chắn sẽ bị luồng lực lượng này tấn công đến cả cặn bã cũng không còn.

Đại địa vẫn còn đang run rẩy.

Phóng mắt nhìn lại, mặt đất phía xa bất chợt nứt ra một kẽ hở lớn.

Kẽ hở rộng thùng thình xé đại địa dưới chân bọn hắn thành hai nửa, cứng rắn cắt ra một vòng tròn trên mặt đất, sau đó mảnh thổ địa này bắt đầu hướng về phía chỗ cao, từng tảng bùn đất lớn bong ra từng mảng bay về phía không trung.

- Đây là…
Nam Ngưng Giang kinh hãi nói.

- Tạo núi.
Đường Kiếp trả lời:
- Xem ra mảnh thổ địa dưới chân chúng ta rất nhanh sẽ biến thành một tòa núi nhỏ. Thật đáng tiếc, quân bài chưa lật cuối cùng của ngươi đã vô dụng.

Hắn cười cười với Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang hít một ngụm lãnh khí.

Hắn nhìn lại bốn phía.

Đại địa quả nhiên vẫn còn cao lên, khói đen lại dần dần tản đi.

Địa hình biến hóa kịch liệt khiến mọi người cảm giác đại trận bị hủy hết!

Vụ ảnh thiên huyễn trận mất.

Phong thiên tỏa địa trận mất.

Thậm chí ngay cả Vạn Thú Vô Cương của Thú Luyện Môn cũng không còn…

Tất cả mọi pháp trận, pháp thuật hình thành trên mặt đất vào thời khắc này đều bị ý chí của núi lớn nghiền thành bột mịn, không còn tồn tại.

Dưới sự biến thiên của mảnh đất này, hết thảy mọi thứ cố định không thể thay đổi đều bị xé nát, duy chỉ có bàn cờ bất cứ lúc này cũng có thể biến hóa lại được bảo tồn.

Thủ đoạn cuối cùng do Nam Ngưng Giang cật lực suy nghĩ bày ra, dưới tác dụng của thiên địa giống như bị bẻ gãy ngiền nát, giống như dập nát khiến hắn kinh hãi đến mức cả người run rẩy. Như vậy cũng đỡ hơn so với nhà cao tầng do ngươi vất vả tâm huyết cả đời mới tạo nên, trong nháy mắt liền bị phá hủy hoàn toàn bởi một trận gió lốc.

Trái tim hoàn toàn tan nát.

Nhìn bộ dáng của hắn, Đường Kiếp từ từ nói:
- Ngươi vẫn luôn làm rất khá, chỉ là lại phạm vào hai sai lầm, là hai sai lầm giống nhau. Một là xem thường ta… hai là xem thường ngọn núi này.

Xem thường ngọn núi này sao?

Nam Ngưng Giang xoay người căm tức nhìn Đường Kiếp:
- Tất cả đây đều là ngươi giở trò quỷ phải không?

Hắn tuyệt đối không tin sự tình sẽ trùng hợp như vậy, ngay lúc hắn xuất động thủ đoạn cuối cùng, núi lớn lại xuất hiện kịch biến như vậy.

Đường Kiếp đứng ở bên cạnh kẽ đất.

Theo đại địa dâng lên, nơi này cũng dần dần biến thành vách núi.

Nhìn xuống thổ địa phía dưới, Đường Kiếp từ từ nói:
- Là ta, cũng là các ngươi, chung quy cũng là một hồi nhân quả mà thôi.

Nhân quả!

Nhân quả là cái gì?

Nam Ngưng Giang không hiểu.

Hắn không biết Đường Kiếp vì thế mà chuẩn bị rất nhiều, lại bỏ ra không ít, nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, hết thảy mọi phát sinh cũng là bình thường mà thôi.

Nhân quả không tạo thành lực, không thể bịa đặt, nhưng nó có thể đem hết tất cả nhân quả có khả năng tồn tại, thông qua một sợi dây nhân quả gắn kết, khi nhân được sinh ra thì quả cũng theo đến.

Núi lớn là cái gì?

Đường Kiếp không hiểu.

Nhưng núi lớn có ý chí, điểm này tuyệt không thể nghi ngờ.

Biến hóa đến từ trong núi có thể sẽ ảnh hưởng tới núi lớn, điều này cũng không thể nghi ngờ.

Mấu chốt duy nhất ở đây chính là: khả năng.

Nó có thể sẽ có phản ứng.

Mà ý nghĩa tồn tại của nhân quả chính là biến khả năng thành tất nhiên —— mặc kệ kết quả như thế nào.

Nhân quả liên tiếp này tiêu hao tất cả lực nhân quả tích tụ nhiều năm của Đường Kiếp, hơn nữa chỉ có thể tồn tại ngắn ngủn trong một ngày, một ngày sau bất kể có thành hay không thì tuyến nhân quả này đều đã gãy.

Tiêu phí cái giá phải trả như thế để hình thành nhân quả, ý nghĩa tồn tại cuối cùng chính là phá hủy tất cả —— mặc kệ Nam Ngưng Giang có bao nhiêu chuẩn bị, ở trước mặt uy năng của thiên địa đều là vô dụng!

Một khắc này Đường Kiếp thông cảm liếc mắt nhìn Nam Ngưng Giang một cái.

Sương khói đã tan hết, Đường Kiếp, Quỷ Vệ, Y Y, thậm chí còn có bản thể đều lộ ra tướng mạo chính mình, bọn họ nhìn về phía Nam Ngưng Giang, sau đó đồng thời lui về phía sau một bước.

Một bước này cũng là từ không trung trực tiếp rơi xuống phía dưới.

Công thành liền lui thân, Đường Kiếp không hề lưu luyến.

- Đừng nghĩ đi được!
Nam Ngưng Giang hô to nhào lên.

Đã không có Phong Thiên Tỏa Địa trận vây khốn, đồng dạng cũng không có Vụ Ảnh Thiên Huyễn trận tạo ra mê ảo, chiến trường vốn dĩ đóng kín thành vòng lại được mở ra, cố nhiên khiến cho Đường Kiếp có thể chạy, mà Thiên Thần cung cũng có tư cách truy kích.

Cũng bởi vì nguyên nhân chính này, Nam Ngưng Giang còn không cho rằng hắn đã thua, nhiều nhất là từ quyết đấu trước mặt chuyển thành đuổi giết ngàn dặm mà thôi.

Đường Kiếp tiện tay vung ra một mảng lớn lá bùa, che lại không gian trước người.

Một bàn tay gầy như củi đột nhiên xuất hiện, ba một cái vỗ vào mảnh phù pháp trong không gian kia, chỉ một chưởng đã khiến tất cả pháp lực biến mất, Huyền Chung Tử phẫn nộ hét lên:
- Trả chuông Thái Huyền lại cho lão phu.

Pháp phù của Đường Kiếp chắn được người khác những không ngăn được hắn.

Thế nhưng Đường Kiếp chỉ cười nhẹ lắc đầu:
- Chỉ sợ ngươi không làm gì được.

Theo sự cười nhẹ của hắn, một chưởng phong lại đánh về phía Huyền Chung Tử.

Ngay sau đó thân hình của Huyền Chung Tử đã bay lên cao, như một vì sao rơi xuống ngọn núi, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại tiếng vọng hò hét của Huyền Chung Tử phía chân trời:
- Tại sao lại như thế?

Tại sao lại như thế? Huyền Chung Tử không thể giải thích vì sao.

Vì sao mỗi lần mình ra tay đều bị ý chí núi lớn công kích?

Ba lượt ra tay đã bị núi lớn công kích ba lượt, thương tổn lần sau nặng hơn lần trước!

- Bởi vì ngươi đã ở trong nhân quả.
Đường Kiếp chậm rãi nói, tiếng nói rơi xuống trên mặt đất.

Từ lúc mới bắt đầu, Huyền Chung Tử đã bị Đường Kiếp gắn liền một chỗ với nhân quả, nếu hắn ra tay bình thường thì cũng không sao, chỉ cần uy năng ra tay đạt tới trình độ nhất định liền bị ý chí của núi lớn phản kích.

Mà uy năng cực hạn này chính là thực lực mạnh nhất do bản thể xuất thủ bên Đường Kiếp.

Nói ngắn gọn, hết thảy thực lực lớn do bản thể ra tay đều bị ý chí của núi lớn nhận thức vì đã khiêu chiến, cũng khiến nó phát động công kích, mà khi ảnh hưởng tới một trình độ nhất định, nhất là khi Đường Kiếp không có khả năng tiếp nhận sẽ dẫn phát thiên biến.