Dưới sự tiến công điên cuồng này, Hà Nhạc Dương chỉ cảm thấy linh triều mất đi giống như thủy triều, rốt cục sợ hãi.
Hắn trừng mắt nhìn Đường Kiếp, trong mắt khẽ hiện thần quang, đồng thời nói:
- Chết cho ta!
Công kích thần niệm.
Giờ khắc này, Hà Nhạc Dương đã bất chấp tất cả.
Không nghĩ tới Đường Kiếp lại chỉ khẽ nhếch đầu, trong mũi chỉ chảy ra chút huyết liền vô sự.
Hắn lau đi vết máu trong mũi, cười nói:
- Chỉ có chút bản lãnh đó thôi sao?
- Điều đó không thể nào!
Hà Nhạc Dương hoảng hốt kêu lên.
- Không gì là không thể, không phải ngươi cho rằng ta ngay cả tiến vào Tâm Ma cũng không sợ mà lại không có phòng bị với công kích thần niệm sao?
Bản thể phát ra tiếng cười khinh thường:
- Kỳ thật lão tử chính là chờ như vậy.
Thiên tài địa bảo trong trận Cửu Tuyệt Tru Tiên rất nhiều, trong đó có dược vật có thể chống đỡ được công kích thần niệm —— Thúy Vũ Hương Hồng Trân.
Dựa theo ước định của Đường Kiếp và chim lửa, mỗi một lần thông qua khảo nghiệm, bản thể liền có thể lấy một gốc cây linh dược, mà sau khi Đường Kiếp tiến vào Mạc Khâu, cướp bóc lấy tài nguyên ở bên trong, nhưng phàm là linh thảo thì hết thảy đềy dùng để làm gốc thể Luyện Thể. Theo sự nâng cao thực lực của bản thể, sau đó khiêu chiến chim lửa liền lấy được Thúy Vũ Hương Hồng Trân này.
Sau khi có được cái này, Đường Kiếp liền giao cho bản thể và phân thân mỗi bên một nửa.
Thúy Vũ Hương Hồng Trân này cũng không thể khiến bản thể hoàn toàn miễn dịch với công kích thần niệm, chính xác mà nói thì nó chỉ có thể nâng cao kháng tính. Thúy Vũ Hương Hồng Trân trong Cửu Tuyệt Tru Tiên trận là linh dược vạn năm, bởi vậy mặc dù chỉ dùng một nửa cũng đủ để chống đỡ với công kích thần niệm của chân nhân Tâm Ma, nếu như là Hóa Hồn kỳ thì khó mà nói, trừ phi đối phương không tiếc chính mình, dùng toàn lực công kích, nếu không cũng rất khó giết chết Đường Kiếp.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong kế hoạch tác chiến lần này, Đường Kiếp không tính cả Huyền Chung Tử ở trong, bởi vì không muốn bức hắn đến tử cảnh liều mạng cùng mình.
Thời khắc này công kích thần niệm không có hiệu quả, Hà Nhạc Dương hoảng sợ lui về phía sau.
Khóe miệng bản thể lộ ra một tia châm chọc:
- Hiện tại mới biết sợ không biết là đã muộn rồi sao?
Ly Kinh Luyện thể, dữ dội dũng mạnh, Hà Nhạc Dương so sự chịu đựng với hắn quả thật là muốn chết.
Thời điểm nói xong hắn đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng với Hà Nhạc Dương.
Tiếng hô nổi lên một cơn lốc xoáy thổi về hướng Hà Nhạc Dương.
Trong bão cát, Hà Nhạc Dương nhìn thấy thân thể bản thể phát triển lớn thêm một bước, toàn thân phình ra, trong thân thể cuồn cuộn nổi lên từng dòng khí màu trắng, xoay tròn xung quanh hắn, đó là lực lượng bắt đầu khởi động khó có thể che lấp, dùng bản chất tạo ra hình thức.
Đường Kiếp cười lớn đánh một chưởng nhắm vào Hà Nhạc Dương.
Chuông Thái Huyền phát ra chấn động ầm ầm, Đường Kiếp cư nhiên chỉ nhổ ra một ngụm máu, Hà Nhạc Dương lại toàn thân run rẩy giống như bị sốt rét.
- Rốt cục khống chế không nổi sao?
Đường Kiếp cười ha ha:
- Nếu không phải vì Bảo chuông thì ngươi đã sớm toi đời rồi!
Thiết quyền tiếp tục nện xuống chuông Thái Huyền, một chút lại một chút, mỗi cái giống như nện vào trên ngực Hà Nhạc Dương, khiến cả khuôn mặt Hà Nhạc Dương đều trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Rốt cục, ở bên trong một tiếng ngân dài, chuông Thái Huyền ầm ầm bay lên, Hà Nhạc Dương đã hoàn toàn vô lực khống chế.
Chân Đường Kiếp khẽ nhấc đã đạp Hà Nhạc Dương, khẽ dùng lực liền giẫm nát đầu Hà Nhạc Dương, đồng thời duỗi tay ra bắt lấy bảo chuông.
Bảo chuông kia phát ra tiếng kêu không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay to của Đường Kiếp.
- Vào tay ta thì sao có thể để ngươi dễ dàng rời đi chứ?
Đường Kiếp hừ một tiếng, lại nện một quyền vào trên chuông.
Một quyền này không có ai khống chế, tay đấm dễ dàng ngấm vào bên trong chuông, lực lượng bảo chuông sớm đã bị tiêu hao hết lúc trước, khi một quyền này rơi xuống, tất cả cấm chế trong chuông đều bị phá hủy, Đường Kiếp trực tiếp lấy phương pháp không nói đạo lý cường ngạnh phá cấm chế của bảo chuông, tiện tay lấy đi.
- Bảo chuông của ta!
Huyền Chung Tử thấy chuông Thái Huyền bị đoạt, tâm thần đại chấn, liền phun ra một búng máu. Hắn hai lần chịu công kích ý chí của núi lớn, đang phải điều dưỡng, lần này đột nhiên chịu ảnh hưởng khiến thương thế ập đến, ngược lại làm cho thương thế của hắn thêm nặng.
Cũng lúc đó Lý Tùng cũng cảm nhận được Hà Nhạc Dương chết, giận dữ hét một tiếng:
- Lão Hà!
Trong tay mãnh liệt phát ra quang hoa đánh thẳng vào trên người của Quỷ Vệ, khiến toàn bộ ngực bụng của hắn tạo thành một động lớn trong suốt, chỉ là Quỷ Vệ kia hoàn toàn không có cảm giác, vẫn điên cuồng chiến đấu với Lý Tùng như trước, Lý Tùng kinh ngạc bật thốt lên:
- Ngươi không phải người sao?
Tiếng rít sắc nhọn vang lên, một đạo kiếm quang bay vụt qua trước mặt Lý Tùng, kiếm quang kia sắc bén, kiếm khí như cầu vồng không thể ngăn cản, làm cho Lý Tùng cũng nhịn không được mà lùi lại trốn tránh, chính là do Đường Kiếp tung ra một thanh thần kiếm.
Đồng thời Quỷ Vệ dưới sự khống chế của Đường Kiếp cũng nhanh chóng lui lại, thân phận của nó đã bị bại lộ, không thích hợp để tiếp tục loạn chiến nữa.
- Khốn kiếp!
Hai tay Lý Tùng liên tục đánh ra hơn mười đạo hào quang, cứng rắn ngăn trở thần kiếm, thần quang nhanh chóng hiện ra trong hai mắt.
Công kích thần niệm.
Hà Nhạc Dương chết khiến Lý Tùng vô cùng phẫn nộ, rốt cục liều lĩnh thi triển thủ đoạn độc ác với Đường Kiếp, cho dù vì thế mà mất mạng cũng không quản.
Nhìn thấy cảnh này, Nam Ngưng Giang biến sắc kêu to:
- Không được!
Thiên Thần cung muốn là Đường Kiếp còn sống chứ không phải đã chết.
Nhưng Đường Kiếp chỉ khẽ hất trán lên, đồng thời trong mũi cháy ra máu tươi nhưng trên mặt lại lộ ra sắc thái hưng phấn:
- Ha ha, rốt cục đã đồng ý sử dụng công kích thần niệm sao? Ta chờ lâu lắm rồi!
Nói xong hắn nhanh chóng lui lại, lấy một viên đan dược trong lòng ăn vào.
Đan dược kia đen ngòm, nhìn giống như bình thường, nhưng sắc mặt lại biến hóa:
- Di Thần đan, không ổn!
Chỉ thấy Đường Kiếp chợt ngẩng đầu phát ra một tiếng thét dài.
Tiếng huýt gió như quỷ khóc, chấn động khắp nơi, mọi người nghe thấy đều kinh hãi, chỉ thấy từ trong tai mũi của Đường Kiếp đã toát ra khói tím nồng đậm.
- Phí Linh Tán!
Hư Minh Nguyệt thất thanh kêu lên.
- Đúng vậy…. chính là Phí Linh Tán.
Đường Kiếp cười rộ lên:
- Ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải cùng các ngươi đánh trận đánh ác liệt? Nếu không phải vì thứ khu trừ đáng chết này, ta cần gì phải như thế?
Phí Linh Tán là độc dược trực tiếp tác dụng ở linh hồn, cũng bởi vì nguyên nhân này khiến pháp thuật phàm trần không thể loại bỏ nó. Vì tiếp xúc với Phí Linh Tán, Đường Kiếp có thể nói đã nghĩ hết mọi phương pháp, mãi đến cuối cùng mới nghĩ tới một chiêu công kích thần niệm này.
Sở dĩ công kích thần niệm không thể ngăn cản cũng là bởi vì nó trực tiếp tác dụng lên linh hồn, nhưng chỉ cần có thể kháng trụ công kích này liền có thể trừ bỏ luồng lực lượng này. Vì thế Đường Kiếp cướp bóc Bách gia, cướp sạch mọi thứ mới tìm được Di Thần đan và sử dụng được vào thời khắc này.
Mắt thấy lúc này Phí Linh Tán bị bài trừ, một đại phiền toái vẫn quấn quít lấy Đường Kiếp rốt cục cút đi khiến tâm tình Đường Kiếp vô cùng tốt.
Hắn lên tiếng cười nói:
- Không có Phí Linh Tán, xem thử các ngươi làm sao truy được ta, trời đất bao la, mình ta tiêu dao!
Nói xong hắn đã lùi về phía sau.
Trận chiến này giết Hà Nhạc Dương, có được chuông Thái Huyền, bài trừ Phí Linh Tán, hắn đã đạt được mục đích, cũng không dừng lại liền muốn rời đi.
Thanh âm Nam Ngưng Giang hung dữ nói:
- Còn muốn chạy sao? Không thể nào!
Hắn giơ tay lên, liền thấy có một vật được tung ra, chính là một tấm đồ.
- Trận đồ sao?
Sắc mặt Đường Kiếp khẽ biến.
Kia rõ ràng là một tấp trận đồ cấp pháp bảo thượng phẩm, thời điểm vừa tung ra, bốn phía quanh Đường Kiếp liền bị đặt trong trận.
Chỉ liếc mắt một cái Đường Kiếp liền nhìn ra, đây ít nhất là trận pháp niêm phong Tứ phẩm.
Ngay lúc trận đồ xuất hiện, một tay Nam Ngưng Giang đánh xuống mặt đất:
- Đi ra cho ta.
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên hiện ra một đồ án kỳ dị.
Theo sự xuất hiện của đồ án này, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều có mây đen lượn lờ, từng tảng mây lớn càn quét ở bên trong, mơ hồ lại có vô số sơn tiêu quỷ quái xuất hiện.
- Vạn Thú Vô Cương!
Sắc mặt Đường Kiếp đại biến.
Vạn Thú Vô Cương này có thể nói là một loại pháp thuật sở trường nhất của Thú Luyện Môn, là sự kết hợp của pháp, trận và thú, một khi sử dụng có thể ảo hóa ra vô số công kích của yêu thú tới đối thủ, bên trong thường chứa một ít yêu vật thật sự, thật giả hỗn tạp, hư thật khó phân biệt, về phần uy lực thì phải xem bên trong nó chứa cái gì.
Có thể khẳng định là, Thú Luyện Môn tìm mọi cách đối phó chính mình, vậy hẳn là không phải yêu vật bình thường.
Trong mây khói đã truyền tời tiếng cười ha ha đắc ý của Tiền Thanh:
- Đường huynh quả nhiên kiến thức phong phú, thậm chí ngay cả Vạn Thú Vô Cương của Thú Luyện Môn chúng ta cũng biết. Vốn tưởng rằng không cần dùng, không nghĩ tới Đường huynh lại lợi hại như vậy, vẫn là buộc chúng ta phải sử dụng.
Ánh mắt của Đường Kiếp ngưng lại.
Hắn biết rằng đây là thủ đoạn thật sự mà Nam Ngưng Giang vẫn giấu diếm để đối phó với mình.
Nhìn về phía Nam Ngưng Giang:
- Nếu ngươi dùng sớm thì cũng không chết nhiều người như vậy.
Nam Ngưng Giang trả lời:
- Nếu dùng sớm thì làm sao có thể dò xét người khác chứ?
Quả nhiên là thế.
Sở dĩ đến lúc này Nam Ngưng Giang mới dùng là vì muốn biết rốt cục ai mới là nội ứng Thiên Thần cung.
Hắn cười nói:
- Vậy hiện tại ngươi đã biết chứ?
- Ít nhất đám ngươi chúng ta đều đáng tin.
Nam Ngưng Giang trả lời.
Đường Kiếp gật gật đầu, nhìn về phía thi thể của lão Nhị và lão Ngũ:
- Bọn họ đều là bị ngươi hại chết đấy.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Ngưng Giang, Nam Ngưng Giang biến sắc:
- Câm miệng, chỉ cần bắt được ngươi cho dù chết bao nhiêu cũng đáng!