Ngăn chặn chiến đấu vĩnh viễn là một loại tình thế chiến tranh thảm thiết nhất.

Phụ trách ngăn chặn một phương, trách nhiệm phải gánh chính là không tiếc hết thảy, liều chết ngăn trở, đối kháng thường thường là gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần lực lượng của mình.

Thiên Thần cung có thực lực, không thể bảo là không mạnh mẽ, bốn bị chân nhân Tâm Ma, gần mười vị chân nhân Linh Hoàn, còn có đại lượng đệ tử tinh anh tạo thành đội ngũ đủ để nghiền ép đối thủ như Đường Kiếp.

Thế nhưng dưới tình huống như vậy, không ngờ Đường Kiếp lại có thể chống cự được.

Tuyến phong tỏa do đại lượng Đậu Binh tạo thành không những ngăn cản sự xâm nhập của Thiên Thần cung, thậm chí còn giết được số lượng lớn đối thủ. Hơn một trăm đệ tử của Điệp Huyết đường gần như đều chết hết, khiến Nam Ngưng Giang nhìn thấy cũng đau lòng không ngừng, rốt cục nhận thức rõ thêm về thực lực của Đường Kiếp.

- Binh Chủ bí tàng!
Nam Ngưng Giang từ trong hàm răng phun ra mấy chữ.

Ngoại trừ nguyên nhân này, Nam Ngưng Giang không thể tìm ra lý do thứ hai.

- Không chỉ như vậy.
Đường Kiếp lập tức trả lời.

Cảm giác sảng khoái trong thể xác và tinh thần vì giết được người Thiên Thần cung càng ngày càng rõ ràng, cho tới khi hầu như tất cả đệ tử Điệp Huyết đường đều chết, trong lòng Đường Kiếp lại có một loại cảm giác vắng vẻ.

Loại cảm giác này khiến hắn cực không thoải mái, hắn hét lớn một tiếng đánh mạnh về phía Nam Ngưng Giang, giơ cánh tay phải lên, hơn mười tấm phù đóng băng đã bay về phía Nam Ngưng Giang. Nam Ngưng Giang thét dài vung chưởng, chưởng phong và băng khí va chạm vào nhau, kích ra quang hoa rực rỡ, đồng thời không gian dày đặc bông tơ tiến về phía đao của Đường Kiếp.

Đây là đối sách nhằm vào Kim Đao sắc bén mà Nam Ngưng Giang áp dụng sau khi tìm hiểu rõ về Đường Kiếp, lấy nhu khắc thép, khiến kim lưỡi kiên cố không gì không phá nổi cũng khó có đất dụng võ.

Nhưng mà với công kích của Nam Ngưng Giang, cảm giác sảng khoái trong lòng Đường Kiếp lại một lần nữa xuất hiện, trong lòng của hắn phấn chấn, đột nhiên đao mang tăng vọt đâm thẳng về phía Nam Ngưng Giang. Một đao kia tới bất ngờ khiến Nam Ngưng Giang trở tay không kịp, chỉ có thể nhanh chóng ngửa đầu né tránh, mũi đao xẹt ngang qua cổ của hắn, tạo thành một miệng vết thương dài và lớn, Nam Ngưng Giang kêu rên bổ ra một chưởng, Đường Kiếp lấy đao ra đỡ, đao chưởng chạm vào nhau khiến cả hai người cũng lui về phía sau.

Lúc này khi lấy cứng đối cứng, Nam Ngưng Giang dùng thân phận chân nhân Linh Hoàn nhưng lại không thể chiếm được chút tiện nghi.

Hắn ngây cả người, bật thốt kêu lên:
- Ngươi không chịu ảnh hưởng của đại sơn sao?

Đường Kiếp khẽ nghiêng người:
- Ta cũng vừa mới biết.

Đúng vậy, Đường Kiếp cũng vừa mới phát hiện ra, theo sự giết chóc của hắn đối với đệ tử Thiên Thần cung, không ngờ uy áp của đại sơn đối với hắn lại càng ngày càng nhỏ, hắn không biết nguyên nhân là gì, nhưng đây chắc hẳn là việc tốt.

Nhưng vào lúc này Kim Ngân Nhị Lão lại nhằm về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp tiện tay vứt ra một tấm thanh phù.

Hào quang của phù pháp mãnh liệt, làm cho Nhị lão không thể không mệt mỏi ứng đối, một người giận dữ hét:
- Tiểu tử thối, phù của ngươi dùng không hết sao?

- Còn nhiều mà, dùng hết rồi vẫn còn nữa.
Đường Kiếp đưa tay lên, ba pháp kiếm cùng bay ra, bay thẳng về phía Nhị lão. Nhị lão đang muốn ra tay ngăn cản, chợt nghe ba tiếng bạo vang rầm rầm rầm, ba cái pháp kiếm thế nhưng lại tự phát nổ.

Ba pháp kiếm này chẳng qua cũng chỉ là pháp bảo bình thường, nhưng uy lực sinh ra sau khi tự phát nổ lại cực lớn, ngay cả Nhị lão cũng không dám cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể cùng nhau bay ngược né tránh, không nghĩ tới chỉ nổ một chút lại bị chấn động không nhẹ, tức giận kêu oai oái, nhưng lại không làm gì được Đường Kiếp.

Cùng lúc đó Đường Kiếp cũng càng đánh càng độc.

Vẻ thích ý trong lòng theo sự tử vong của Thiên Thần cung càng nhiều, cũng càng phát ra rõ ràng, ra tay cũng càng thêm hung ác.

Đột nhiên hắn cười lớn một tiếng nói:
- Ngã ý hướng thiên, thiên tất hữu ngã, nói là trúng, trảm là chết!

Nói xong chợt xoẹt một đao chém về phía Nam Ngưng Giang.

Một đao kia nhìn như đơn giản, nhưng Nam Ngưng Giang lại cảm thấy một cỗ uy hiếp lớn lao.

Hắn cảm thấy không ổn, toàn thân Linh Hoàn tăng vọt, dùng toàn lực ngăn cản công kích của Đường Kiếp, nhưng cho dù hắn ra tay thế nào thì một đao kia của Đường Kiếp lại giống như thiên ngoại bay tới, như bóng với hình đuổi theo hắn không nghỉ. Nguy cơ tử vong ở trong lòng Nam Ngưng Giang lớn tới cực hạn, trong cắp mắt của hắn chỉ thấy mũi đao chói lọi kia, trong miệng lại phát ra tiếng tuyệt vọng:
- Đây là…. Đại…

Thời khắc này hắn rốt cục đã hiểu rõ đây là cái gì, chỉ có điều lại không kịp nói ra khỏi miệng.

Ngay lúc Kim Đao sắp rơi xuống.

- Đại ca!
Tiếng hô thê lương chợt vang lên, một đạo nhân ảnh mạnh mẽ đụng vào trên người của Nam Ngưng Giang, khiến hắn bay xa.

Cùng lúc đó mũi đâo đâm vào trong cơ thể, ghim chặt thân ảnh kia, quang hoa thật lớn nở rộ, nháy mắt khiến thân thể kia nổ tan xác.

- Lão ngũ!
Nam Ngưng Giang lên tiếng gào thét!

Hắn căm tức Đường Kiếp, hai mắt đã tràn đầy huyết sắc:
- Đường Kiếp!

Đường Kiếp chậm rãi thu đao, toàn thân chợt phát ra quang hoa mãnh liệt, linh khí khuếch trương ra, hắn uy phong lầm lẫm đứng vững giống như thiên thần.

- Đại Nguyện Thần Thông!
Nam Ngưng Giang rốt cục kêu ra thành tiếng, không dám tin nhìn Đường Kiếp.

Một màn vừa rồi kia rõ ràng là uy năng chỉ Đại Nguyện Thần Thông mới có, nói là trúng, chém là chết!

- Không, đây không phải là Đại Nguyện Thần Thông!
Hoàng Việt kêu to lứn.

Hắn là đệ tử của Thích Vô Niệm, tất nhiên phải rõ ràng nhất bản lãnh của lão sư nhà mình.

- Vậy đây là cái gì?
Chu Phương Hoa giận dữ hỏi, rốt cục Đường Kiếp dùng thủ đoạn gì mà một đao đã khiến Nam Ngưng Giang không thể trả đòn, thậm chí một kích giết chết lão ngũ.

Hoàng Việt kinh ngạc nhìn Đường Kiếp lại không trả lời, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin.

- Hoàng Việt!
Nam Ngưng Giang quát to lên.

Hoàng Việt lẩm bẩm nói:
- Đây không phải Đại Nguyện Thần Thông…. Đây là… Đại Nguyện.

Đại Nguyện sao?

Mọi người cùng nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp lấy tay vuốt ve đao, nhẹ nhàng nói:
- Ta đã phát ra chí nguyện to lớn, thề diệt sạch Thiên Thần cung!

Nghe nói như thế, mọi người cùng run lên.

Nam Ngưng Giang run giọng hô lên:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lập lời thề như vậy sao?

Đường Kiếp lạnh lùng cười:
- Thời khắc các ngươi giết chết Hư đại ca ta liền lập đại nguyện, thề diệt Thiên Thần cung. Chỉ là ta không nghĩ tới hóa ra Nguyện lực lại thật sự tồn tại. Mọi thứ đều có định số, khi ta phát hạ chí nguyện to lớn cũng đã trả giá cố gắng rất nhiều, nên cả trời cũng thương ta mà giúp đỡ ta.

Nói xong hắn ngửa đầu nhìn trời, cất tiếng cười to, quang hoa thả ra càng thêm khuếch trương, làm sao còn bị đại sơn áp chế nữa chứ.

- Mộ Dương…
Nghe hắn nói, trong lòng Hư Minh Nguyệt khẽ run lên, nhìn ánh mắt của Đường Kiếp cũng dần dần có chút khác thường, giống với ánh mắt trước kia của Hư Mộ Dương.

Giữa đất trời, chung quy cũng có một vài thứ không ai có thể giải thích rõ ràng.

Nguyện lực, cũng được xem là một trong những thứ đó.

Ở bên trong lục đại phái, kỳ thật chưa bao giờ có miêu tả cẩn thận về Nguyện lực, có nhiều cũng chỉ là nói về nguyện không thể tùy tiện phát ra, nếu không chắc chắn sẽ nhập vào Tâm Ma.

Nhưng mà Tâm Ma và nguyện lực cũng không phải là một, cái trước là ý niệm ngưng tụ thì thực thể mới tồn tại, còn cái sau lại tồn tại mơ hồ ở giữa đất trời. Nó so với linh khí càng khó nắm lấy, cũng càng khó lý giải hơn, mà chỉ có một người mới có thể lĩnh ngộ được.

Thế gian này người hiểu rõ nhất Nguyện lực, có lẽ chính là Thích Vô Niệm, chính hắn là người đã sáng tạo ra Đại Nguyện Thần Thông.

Cũng không phải ai phát hạ chí nguyện to lớn cũng có thể được nguyện lực phù hộ, trên thực tế người như vậy đã ít càng thêm ít. Đường Kiếp phát chí nguyện to lớn đã hơn hai mươi năm, nhiều năm qua chưa từng bỏ qua cố gắng báo thù Thiên Thần cung, nhưng mãi tới hôm nay hắn mới lấy được một chút ban tặng của ông trời, mà điều ban tặng ấy rốt cục là căn cứ vào cái gì mà được, sợ rằng ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ ràng.

Nhưng trong lúc mơ hồ, Đường Kiếp vẫn có chút đáp án.

Hắn tin tưởng đáp án này không phải là do giết nhiều người của Thiên Thần cung, mà là có thể liên quan tới tất cả mọi thứ chung quanh đây.

Tỷ như ngọn núi lớn này, hay là còn có một ít nhân tố khác.

Đương nhiên hết thảy này hắn sẽ không nói. Hắn chỉ biết là đã không có chế ước đại sơn, hắn sẽ càng có thể nhiều thời gian.

Hà Nhạc Dương chống đỡ không được bao lâu.

Hống!

Tiếng va chạm vang trời, trong khu rừng xông ra bụi mù cao tới mấy chục thước.

Bóng người trong rừng bay nhanh như điện, mang theo khí thế phô trương xuất hiện trong thiên địa.

Bản thể liền giống như một người khổng lồ không thể chinh phục, vung chiến chùy phát ra tiếng hét kiêu ngạo, ngông cuồng, lại một lần nữa bắt đầu tấn công.

Hắn tấn công mang theo khí thế dữ dằn, hung hãn từ trước tới nay chưa từng có.

Đầu chùy thật lớn lại lần nữa nện ở trên chuông, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, đồng thời làm xuất hiện ra vô số lực lưu.

Mỗi một lần bản thể công kích đều bị chuông Thái Huyền phản trở về, công kích Hà Nhạc Dương bao nhiêu thì lực công kích bắn ngược lại về phía hắn liền mạnh bấy nhiêu.

Dưới tác động không ngừng bắn ngược lại, bản thể ho ra máu, lại một lần nữa đứng lên, sau đó tiếp tục vung nắm đấm của mình, phát tiết phẫn nộ.

Dưới sự tức giận, lực lượng bản thể dường như vô cùng vô tận.

Không thể chế ngự, không thể vượt qua, chiến ý bất tận, ý chí chiến đấu ngút trời.

Vì thế Hà Nhạc Dương kinh hãi phát hiện, đối thủ chưa ngã xuống nhưng hắn lại sắp không chịu nổi nữa.

Tuy chuông Thái Huyền là chí bảo, nhưng cũng cần người tới di chuyển, lấy linh khí duy trì, dùng linh niệm khống chế.

Đường Kiếp lần lượt tấn công, tuy mang đến cho mình thương tổn thật lớn nhưng cũng khiến Hà Nhạc Dương đánh mất số lượng lớn linh khí.

Cái này vỗn cũng không có gì, dù sao bản thân chuông còn có lực lượng cường đại, Hà Nhạc Dương chỉ cần thúc dục thì tiêu hao còn kém xa so với Đường Kiếp.

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ cũng là chỗ này, dưới tình huống như vậy, cuối cùng chống đỡ không được không ngờ chính là Hà Nhạc Dương.

Đường Kiếp giống như không ngừng có thêm khí lực, một lần lại một lần điên cuồng tấn công, bất kể đã bị bắn ngược và thương tổn như thế nào đều không dừng lại, càng đấu càng mạnh mẽ, càng đánh càng mạnh, dường như chiến đấu lúc trước chỉ là một hồi tập thể dục, hiện tại mới là bắt đầu.