Khi Hà Nhạc Dương nói lên thực lực của bản thể, Đường Kiếp biết rằng bí mật hắn vẫn cố gắng giữ rốt cục không thể giấu được.

Tuy rằng sớm biết bí mật luôn luôn có một ngày bại lộ, nhưng khi đi vào ngày này, Đường Kiếp vẫn cảm thấy tiếc nuối không thôi. Dù sao cho tới bây giờ thực lực của bản thể vẫn là chỗ dựa lớn nhất của mình, cũng là căn cứ để Đường Kiếp có thể hoành hành đến bây giờ mà không hề bại.

Hiện giờ nếu đã bị đâm phá, như vậy duy nhất có thể làm chính là trước khi đối phương có chuẩn bị, nên cố gắng thu hồi lại chút tiền vốn.

Hà Nhạc Dương không hề nghi ngờ chính là một chút tiền vốn trong mắt Đường Kiếp.

Bởi vậy ngay lúc Hà Nhạc Dương phát ra tiếng, bản thể Đường Kiếp đã phát ra một tiếng gào thét cuồng bạo, hai chân dùng sức chấn động, nhảy tới hướng Hà Nhạc Dương, chiến chùy cán dài trong tay giơ lên cao,giống như gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không đánh tới hướng Hà Nhạc Dương.

Hà Nhạc Dương vội vàng ra tay, đối mặt với tu giả Luyện Thể hung mãnh cuồng ác này, hết thảy nhanh nhẹn linh hoạt biến hóa đều không đủ dùng, duy chỉ có lực lượng mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất, một khắc này Hà Nhạc Dương cũng tụ tập tất cả linh khí hóa thành một lực lượng thuần túy nhất đánh ra ngoài.

Chùy chưởng lại lần nữa va chạm, toàn thân Hà Nhạc Dương bạo phát ra quang hoa nồng đậm, thân hình hắn loạng choạng, lại lần nữa tiếp nhận.

Một búa hung hãn tuyệt luân, ngay cả liên sơn cũng có thể đập nát lại không làm gì được Hà Nhạc Dương, hắn cười lạnh một tiếng:
- Chỉ thế này cũng vô dụng đối với ta.

- Vậy lại tiếp tục!
Đường Kiếp gầm thét ném ra chùy thứ ba của hắn.

Nương theo một tia Liệt Quang mũi nhọn mạnh mẽ xẹt qua, dòng khí quyền mang theo lực triều cuồng bạo, di chuyển tới tám phương, tạo thành một cái lồng chùy bao bọc Hà Nhạc Dương.

Đối mặt với dòng khí cuồng bạo này, ngay cả Hà Nhạc Dương cũng khẽ thay đổi sắc mặt.

Hắn quả thật là có thể chống đỡ công kích toàn lực của Đường Kiếp, nhưng khi hắn vận dụng pháp thuật tới cực hạn, mỗi một lần chống cự đều cần tiêu hao số lượng lớn linh lực của hắn, thậm chí cần có thời gian để tiêu hóa, hấp thu, giảm xóc và nghỉ ngơi.

Mà đối với Đường Kiếp mà nói, toàn lực xuất kích như vậy lại giống như hô hấp tự nhiên, căn bản không cần rườm rà như hắn.

Khi bản năng điên cuồng, hoang dã và tính toán tinh vi đụng vào nhay, xảy ra vấn đề vĩnh viễn sẽ chỉ là người sau. Huống chi dưới uy áp của núi lớn, thực lực của Hà Nhạc Dương đã chịu ảnh hưởng, giờ phút này mỗi một lần hắn phát ra công kích không chỉ tiêu hao gấp bội linh khí của hắn, mà ngay cả hiệu quả cũng sẽ bị giảm bớt.

Ngay sau đó chùy chưởng lại đánh ra, dòng khí vô biên phóng lên cao, Hà Nhạc Dương lăn lộn ngã xuống, hào quang chớp động toàn thân càng phát ra kịch liệt, bùm bùm liền giống như vô số lửa khói từ trong cơ thể Hà Nhạc Dương phóng ra ngoài.

Đó là biểu hiện Thiên Thần Bất Diệt Thể phát huy tới mức tận cùng, có thể thấy được lực lượng tới từ Đường Kiếp không dễ dàng chống cự được.

Trên mặt của Hà Nhạc Dương đã hiện ra một tia bạch khí, đồng thời Đường Kiếp lại như hổ tiếp tục xong lại.

Hà Nhạc Dương biết nếu cứ cứng rắn đấu như vậy thì mình quyết không phải là đối thủ của hắn, mạnh mẽ xuất ra chưởng, nhiệt độ không khí bốn phía không gian chợt giảm xuống, kết thành từng tảng băng lớn, bản thể thậm chí còn nhìn thấy băng sương nhanh chóng giăng đầy khắp người mình, khiến toàn thân hắn cứng còng bất động.

Nhìn thấy thân của của Đường Kiếp bị mình ngăn lại, lúc này Hà Nhạc Dương mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có điều không chờ hắn nói cái gì, chỉ thấy khối băng trên người bản thể đã răng rắc nứt ra từng kẽ hở, chỉ trong chốc lát liền như mạng nhện trải rộng toàn thân, ngay sau đó chợt nghe một tiếng giòn vang, tất cả băng sương đồng thời bay lên, Đường Kiếp đã quơ chùy lớn từ trong sương mù lao ra, đánh một búa về phía Hà Nhạc Dương.

Công kích của người Luyện Thể từ trước tới nay đều đơn giản, bọn họ không có thủ đoạn thiên biến vạn hóa, chỉ có khí lực kiên cường và khổng lồ, bất kể là đối mặt với đối thủ như thế nào đều lấy lực vạn quân áp đảo đối thủ.

- Mẹ nó!
Hà Nhạc Dương tức giận mắng to.

Hắn không nghĩ tới Đường Kiếp sẽ cuồng bạo hung hãn đến nông nỗi này, chính mình liên tiếp đối kháng với ba chưởng của hắn cũng khó khăn, tuy rằng trong chuyện này cũng là do ảnh hưởng của uy áp núi lớn, nhưng hơn nữa là do thực lực của đối phương dũng mãnh —— hắn chưa bao giờ thấy qua một người Luyện Thể lại có lực lượng kinh khủng như vậy.

Ngay sau đó Đường Kiếp đã lại lần nữa nhảy lên.

Lần nhảy này chính là độ cao 30m, chiến chùy giơ lên cao, nện xuống một búa về phía Hà Nhạc Dương.

Hà Nhạc Dương bị ép buộc đành phải giơ chưởng đón chào.

Rầm rầm rầm!

Hai người trong nháy mắt này đánh ra mấy kích, trên đất tạo thành một mảnh cầu vòng kinh người, bay thẳng tới chân trời.

Ở trong cầu vồng quang diễm này, Hà Nhạc Dương giống như mảnh lá cây lăn lộn bay ra, phun một ngụm máu tươi, một khắc này quang điểm trên người hắn liền bùng nổ giống như trăm ngàn pháo được đốt, tạo thành hỏa hoa kinh người, nương theo tiếng bạo liệt này chính là làn da trên người Hà Nhạc Dương đã văng tung tóe.

Mỗi một chỗ đều là theo trong cơ thể nổ vỡ ra, liền giống như bùn địa từ trong đất nổ tung từ trong ra ngoài, thân thể của Hà Nhạc Dương trong nháy mắt tuôn ra vô số lỗ máu, cả người đều trở nên lồi lõm.

Đây là Thiên Thần Bất Diệt Thể không thể hoàn toàn hấp thu được lực lượng kinh khủng tới từ Đường Kiếp, chỉ có thể tận khả năng phóng nó ra ngoài, mà xui xẻo đứng mũi chịu sào lại chính là da của Hà Nhạc Dương.

- Ôi!!! Lại biến thành mặt rỗ rồi sao?
Đường Kiếp cười lanj nói.

Khi kình khí phóng ra ngoài, toàn thân Hà Nhạc Dương đều là lỗ máu, khuôn mặt cũng không ngoại lệ. Cho dù ngay sau đó thân thể hắn phục hồi lại với tốc độ nhanh chóng mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng nỗi nhục tới từ Đường Kiếp lại khiến tôn nghiêm của Hà Nhạc Dương bị tổn thương nghiêm trọng.

- Khốn kiếp, Thanh Hồng kiếm ra, Cửu Tuyệt sát kiếm!
Hà Nhạc Dương khẽ kêu một tiếng, đưa tay phải lên, một thanh phi kiếm màu xanh đã phá không mà ra, chợt vũ ra chín đạo bóng kiếm sắc bén trên bầy trời, như cầu vong xuyên qua mặt trời, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Đường Kiếp.

Mặc dù là tu giả chuyên về phòng ngự, nhưng cũng không phải là không có sát chiêu của riêng mình. Chẳng qua là Hà Nhạc Dương cũng biết, tu giả Luyện Thể không chỉ có lực lớn mà phòng ngự cũng cường đại, cứng rắn đấu chính diện chiếm ưu thế hơn so với pháp thuật. Cửu Thiên sát kiếm của hắn tuy mạnh nhưng chưa hẳn có thể làm gì được Đường Kiếp, ngược lại có thể còn bị đối thủ phá vỡ, bởi vậy ngay từ đầu cũng không có ý định sử dụng. Chỉ có điều thời khắc này bị Đường Kiếp làm nhục mặt khiến hắn phải xuất ra Cửu Tuyệt sát kiếm.

Tuy nhiên ngay sau đó hắn biết xuất kiếm này ra có bao nhiêu ngu xuẩn.

Nhìn thấy Thiên Kiếm ảnh ngập trời rơi xuống, Đường Kiếp khẽ cười cười:
- Ta thích cái này.

Sau đó hắn ngẩng đầu, không hề xuất ra quyền.

- Phá…!

Trong tiếng hét điên cuồng, chợt nghe vang lên một thanh âm rất nhỏ.

Sau đó chính là bóng kiếm đầy trời chợt biến mất.

Hà Nhạc Dương kinh ngạc phát hiện Thanh Hồng kiếm ảnh không còn tràn ngập trong không trung, chỉ có từng mảnh kim thiết vụn bay lên.

Đúng vậy, là bay lên, giống như mất đi sức năng, phấp phới ở trong không trung, khiến Hà Nhạc Dương nhìn thấy cũng ngây cả người.

Hắn đầu tiên là sững sờ, giống như không kịp phản ứng, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, đau đớn kêu lên:
- Thanh Hồng kiếm của ta!!!

Tiếng hét này thê lương, thê thảm, liền giống như hài đồng mất đi món đồ chơi quý giá nhất.

Cũng chính lúc này, giữa không trung vang lên thanh âm của Huyền Chung Tử:
- Nhạc Dương, tiếp dẫn bảo chuông!

Một khắc này Hà Nhạc Dương dường như nghe được thanh âm tuyệt vời nhất thế gian.

Hắn nhìn Đường Kiếp, trong ánh mắt toát ra căm hận thâm trầm nhất.

Hắn đưa tay đánh ra một đạo hào quang.

Chuông màu đen từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tay hắn.

Hà Nhạc Dương phát ra tiếng hô thống khổ, phẫn nộ đồng thời lại đắc ý:
- Xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!

Đường Kiếp lắc lắc đầu:
- Thì sao chứ?

Tay phải khẽ ngừng lại, Đường Kiếp đã phóng về phía chuông Thái Huyền trong tay Hà Nhạc Dương, quyền trái ngưng tụ ra một lực lượng cường mãnh nhất tung về phía trước.

Cùng lúc đó tay Hà Nhạc Dương khẽ lộn, chuông kia liền rời tay bay ra, nghênh đón quả đấm của Đường Kiếp.

Ầm!

Một khắc thiết quyền và chuông Thái Huyền đụng vào nhau, thời gian giống như dừng lại.

Đường Kiếp ngạc nhiên phát hiện, một quyền có chứa Binh Tự Quyết của mình không thể phá hủy chuông kia, ngược lại trên thân chuông kia còn lưu chuyển ra một đoàn quang hoa.

Thời điểm quang hoa chuyển động, một tiếng chuông lớn vang lên, quang quẩn khắp cả sơn dã.

Đây cũng là một thanh âm vang dội nhất từ lúc chiến đấu cho tới bây giờ.

Ở bên trong thanh âm này, âm lãng thật lớn nhưng lại hình thành một luồng gió xoáy, lấy chuông Thái Huyền làm trung tâm xuất về bốn phía, đánh vào trên người bản thể, không ngờ với thân thể dũng mãnh kia lại không chống đỡ được mà bị đụng bay ngược lên trên, phun ra một miệng máu lớn.

Đây là lần đầu tiên bản thể Đường Kiếp bị thương.

Hắn mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chuông kia, quát khẽ nói:
- Thần trân!

Cái này không phải là lần đầu tiên Binh Tự Quyết không có hiệu quả.

Đường Kiếp biết rằng, chỉ có thần trân mới có thể chống cự Binh Tự Quyết do bản thể phát ra.

Không nghĩ tới chuông Thái Huyền này lại là một bảo bối cấp thần trân, hơn nữa nhìn bộ dáng có lẽ còn kỳ trân hi hữu hơn so với Kiếm Các tam thần kiếm vô song. Vừa rồi chấn động tổn thương Đường Kiếp rõ ràng chính là dùng lực lượng của Đường Kiếp, nói cách khác bảo vật này là dùng công kích của chính mình mà bắn ngược lại.

Chỉ có cái này liền biết là quý giá.