Mặt bản thể không chút thay đổi thu hổi thiết thùy lớn, nhìn thoáng qua thịt nát trên mặt đất.

Một búa này đánh xuống, Lương chân nhân hoàn toàn không còn tồn tại.

Đường Kiếp lại không cảm thấy vui vẻ.

Vốn nghĩ phân thân thêm kim đao là có thể dễ dàng giết chết một Linh Hoàn, sự thật chứng minh, đánh bại đơn giản nhưng nhanh chóng giết chết vẫn là khá khó, cảnh giới sai biệt chung quy cũng không phải dựa vào thần binh lợi khí là có thể dễ dàng bù lại.

- Lão Lương!
Tiếng kêu bén nhọn vang lên.

Là Hà Nhạc Dương!

Trận ác chiến cuối cùng với Lương Xuân Sinh khiến Đường Kiếp có chút trì hoãn, làm cho Đường Kiếp không thể kịp thời trốn thoát, cũng để những người khác có thời gian chạy tới.

Đuổi tới đầu tiền chính là Hà Nhạc Dương.

Thời khắc nhìn thấy Lương Xuân Sinh trở thành một đống thịt nằm trên mặt đất

- Thằng nhãi!
Hắn hét lớn một tiếng, hai tay đưa ra, chụp về phía Đường Kiếp và bản thể.

Đây chính là công kích của chân nhân kỳ Tâm Ma, phân thân nào dám chống đỡ, tâm niệm thay đổi thật nhanh, Đường Kiếp đã cấp tốc lui về phía sau, đồng thời bản thể lại không lùi mà tiến tới trước, lại một lần nữa đánh ra một mảnh lửa băng về phía Hà Nhạc Dương.

Lửa băng dưới chấn động của chưởng phong giống như cuồng phong ở dưới ánh nến, chỉ chợt lóe lên liền tan biến, dư kình không giảm liền đánh vào trên người bản thể, tạo thành một mảnh khí triều, xuất ra bụi khí ngút trời giống như sóng biển đụng vào đá ngầm.

- Đây là…. Luyện Thể?
Hà Nhạc Dương ngẩn người, khẽ thốt ra.

Mặc dù Đường Kiếp vẫn muốn ngụy trang mình thành một tu giả pháp thuật, nhưng Hà Nhạc Dương là chân nhân thế nào cơ chứ, ánh mắt hắn sắc bén, kinh nghiệm dồi dào, chỉ khẽ liếc mắt liền nhìn ra bộ mặt thật của bản thể.

Ở đây làm gì có tu giả cửu chuyển chứ, rõ ràng chính là một cường nhân Luyện Thể.

Khi biết được thật sự về đối phương, Hà Nhạc Dương không thể tạo cơ hội để bản thể tiến lại gần, thu song chưởng lại, việc đầu tiên cần làm chính là nhanh chóng lui ra tạo thành khoảng cách.

Hắn bay cũng không cao, mặc dù ý chí núi lớn có ảnh hưởng với hắn, nhưng cũng không tính là trí mạnh, nhưng Hà Nhạc Dương lại rất rõ ràng ý vị khi bị một người Luyện Thể tiến tới gần.

Thời khắc bay lên không, trong miệng Hà Nhạc Dương đã phát ra tiếng lẩm bẩm.

Âm thanh nỉ non cũng không lớn, nhưng từng chữ phát ra đều mang theo khí tức mãnh liệt chấn động lòng người.

Nhưng nó lại khác với ma âm do Lương Xuân Sinh phát ra, nó không tạo ra ảo giác mà lại tạo thành một tầng kim sắc huy hoàng trên người Hà Nhạc Dương.

- Thiên Thần Bất Diệt Thể.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Cảnh tượng này hắn đã từng thấy qua, chính là Thiên Thần Bất Diệt Thể năm đó Cố Trường Thanh đã từng sử dụng.

Chẳng qua là khhi Hà Nhạc Dương sử dụng lại có chút bất đồng.

Năm đó khi Cố Trường Thanh sử dụng phương pháp này, giống như điên cuồng, sắp chết vồ đến, mang theo sức nặng to lớn, nỗ lực hết mình.

Hiện giờ khi Hà Nhạc Dương sử dụng lại là giống như xử lý việc khó một cách dễ dàng, cuồn cuộn vô biên, như là hai loại pháp thuật hoàn toàn bất đồng.

Cố Trường Thanh dùng phương pháp này để kéo dài tính mạng, Hà Nhạc Dương dùng cái này để phòng ngự, trên cơ bản cũng là bày biện ra trong cảnh giới hoàn toàn bất đồng.

Thời khắc này Hà Nhạc Dương xuất ra Thiên Thần Bất Diệt Thế, toàn thân kim quang lập lòe, giống như thiên thần trên cao.

Cùng lúc đó, bản thể cũng bắt đầu triển khai công kích.

Thiết chùy khổng lồ cuốn động ra lực lưu cuồng bạo nhất trong thiên địa đánh tới hướng Hà Nhạc Dương, cho dù là sơn dã cũng có thể đập ra.

Hà Nhạc Dương thế nhưng chỉ khẽ đưa tay ra, từ trong hư ảo sinh ra một tay chưởng không hề lùi bước đón nhận một búa toàn lực chém ra của bản thể.

Lực lượng và pháp thuật tại một khắc triển khai đối kháng với nhau.

Ầm!

Trong tiếng nổ vang thật lớn, Hà Nhạc Dương bị đẩy về phía sau trăm mét, toàn thật chợt phát ra tảng lớn quang hoa màu vàng, liền giống như có đồ vật gì đó nổ bung trên người của hắn, ngay sau đó lại khôi phục như thường, thoạt nhìn Hà Nhạc Dương giống như không có gì nhìn về phía Đường Kiếp.

Đây là lần đầu tiên bản thể toàn lực oanh kích nhưng không có tác dụng, ngay cả làm cho đối phương chịu một chút vết thương nhỏ cũng không được.

Phải biết rằng đây chính là lực lượng và pháp thuật đối kháng, pháp thuật thắng ở thiên biến, lực lượng thắng ở hùng hồn, khi pháp thuật và lực lượng đối chiến ngang hàng liền tương đương với lực lượng thất bại.

Nhưng mà đây là Thiên Thần cung!

Thiên Thần cung được xưng là có năng lực phòng ngự dũng mãnh.

Loại chuyện này các môn phái khác hoàn toàn không thể nào làm được, nhưng ở Thiên Thần cung lại có thể làm được.

Cái gọi là Thiên Thần Giáp, bất quá chỉ là một ảnh thu nhỏ về lực phòng ngự của Thiên Thần cung, còn chưa đại biểu được thủ đoạn phòng ngự thật sự của Thiên Thần cung.

Trước kia khi Đường Kiếp gặp phải người Thiên Thần cung, hoặc là thực lực không đủ không thể phát huy thủ đoạn phòng ngự của bọn họ, hoặc là ai cũng có sở trường riêng, cũng không phải thuần túy là người Thiên Thần cung. Tỷ như mười hai ưng, lấy truy đuổi để khóa địch, tự nhiên sẽ không noi theo phòng ngự của Thiên Thần cung; hay như đám người Lương chân nhân, Hoàng Việt, đều là dùng năng lực của bản thân để đối phó với Đường Kiếp, cũng không đại biểu cho Thiên Thần cung; tỷ như Hà Xung am hiểu về trận đạo giống như Thường Minh Tâm của Thú Luyện Môn đều là thuộc về ngoại tộc, là dùng để làm phong phú thực lực của môn phái, giúp môn pháo am hiểu thêm về thể loại vu mỗ; về phần đám người Hư Minh Nguyệt, Minh Dạ Chân cũng không phải là người của Thiên Thần cung, năng lực của bọn họ cũng không nói lên được bất cứ vấn đề gì.

Duy chỉ có Hà Nhạc Dương, hắn là người của Thiên Thần cung, kế thừa noi theo chính là bí pháp hùng mạnh nhất của Thiên Thần cung, là đại biểu điển hình của Thiên Thần cung.

Khi một người đại biểu cho Thiên Thần cung cứng rắn chống đỡ, cho dù là đối mặt với đối thủ cao hơn mình một bậc cũng có thể đứng vững dưới cường công của đối phương!

Hà Nhạc Dương rất cẩn thận, trước khi gặp được bản thể Đường Kiếp liền thi triển ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình, dưới sự bảo hộ của Thiên Thần Bất Diệt Thể, cho dù bản thể có lực vạn quân thần cũng không thể phá hủy.

Một khắc này Hà Nhạc Dương cười ha hả, hoàn toàn vô sự mà nhìn về phía bản thể Đường Kiếp, lớn tiếng nói:
- Quả nhiên đã là tu giả trung kỳ Kim Cương cảnh, hiện giờ dưới gầm trời này đã có rất ít tu giả đạt tới cảnh giới Luyện Thể. Ngươi rốt cục là ai?

Một tiếng hô này như chuông lớn, vận chuyển tứ phương, hoàn toàn truyền cho mọi người biết quân bài lớn nhất chưa lật của Đường Kiếp.

Tu giả Luyện Thể đã tiến vào kim cương cảnh.

Nghe nói như thế, mặt của Nam Ngưng Giang cũng gần như căng ra.

Thật sự là xuất hiện sai lầm lớn trên phương diện phán đoán thực lực sao?

Lấy Quế chân nhân làm cơ sở chuẩn để tiến hành phán đoán, với thực lực Linh Hoàn kỳ của Đường Kiếp, phát ra Tâm Ma kỳ đối phó với hắn chính là cực để mắt, còn phái ra Hóa Hồn cảnh lại là biểu hiện vô cùng coi trọng.

Không nghĩ tới tiêu chuẩn cơ bản của người ta không phải là Linh Hoàn, mà là con mẹ nó tiêu chuẩn Tâm Ma.

Vừa rồi nghe được một chút động tĩnh kia, cộng thêm giọng điệu thận trong của Hà Nhạc Dương, hiển nhiên thực lực tu giả không biết tên kia biểu hiện ra ngay cả Hà Nhạc Dương cũng không dám nói thẳng.

Nhưng chính là như vậy, ở bên ngoài Pháp Hoa Thiên các, người này vẫn vô sỉ giả mạo là pháp thuật tu giả.

Quả thật đê tiện không biết xấu hổ.

Một khắc này Nam Ngưng Giang đã biết tiểu bát đã chết như thế nào.

Dưới tình huống pháp đoán sai lầm thực lực của đối thủ, bị một thực lực mạnh hơn chính mình giết chết trong nháy mắt, ngay cả tin tức cũng không kịp đưa ra, khiến người khác cảm thấy bình thường.

Nghĩ tới đây Nam Ngưng Giang liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

May mắn chính là, tuy rằng thực lực chênh lệch lớn như vậy, nhưng tổng thể trên thực lực thì Thiên Thần cung vẫn chiếm ưu thế.

Nghĩ vậy hắn hét lớn:
- Thượng nhân.

- Lão phu nghe được.
Huyền Chung Tử trầm trọng đáp một tiếng.

Một kích của ý chí núi lớn đã tạo nên đả kích không hề nhẹ đối với hắn, nhưng cũng không tới mức trí mạng, chỉ nghĩ ngơi một chút liền có thể hồi khí trở lại.

Thời khắc này nghe được Nam Ngưng Giang gọi, Huyền Chung Tử đang muốn đi hỗ trợ, chỉ thấy phong vân chợt nổi lên, sương khói màu đen lại nồng đậm thêm vài phần, đồng thời phong vân trong trận lại biến hóa, trong lúc nhất thời không phân rõ phương hướng.

- Bát Môn kỳ!
Tiếng thét chói tai của Lăng Thiên Khải truyền đến.

Người này lúc trước vẫn luôn áp chế uy lực pháp trận của Đường Kiếp, khiến nó không thể phát uy, nhưng thời khắc này theo tiếng kêu của Hà Nhạc Dương và Nam Ngưng Giang, uy lực trận pháp đột nhiên phát triển, Lăng Thiên Khải rốt cục phát hiện, lúc trước mình sở dĩ có thể áp chế là vì Đường Kiếp cho hắn cơ hội.

Mãi đến thời khắc này hắn mới chính thức xuất ra thủ đoạn, rất hiển nhiên, nương theo thực lực bản thể bị bại lỗ, Đường Kiếp rất rõ kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Chiến đấu sẽ trở nên càng thêm gian nan, hắn cần càng nhiều lực lượng đến tương trợ mình hơn nữa, đầu tiền là không thể để Huyền Chung Tử nhúng tay chiến đấu.

Lực lượng Bát Môn kỳ một khi được sử dụng, với thực lực của Lăng Thiên Khải, ngay từ đầu có lẽ sẽ bị động trở tay không kịp, nhưng rất nhanh lại một lần nữa nắm thế cục trong tay, cũng vì nguyên nhân này cho nên chưa đến thời khắc mấu chốt, Đường Kiếp cũng không nguyện ý sử dụng thủ đoạn này.

Nhưng hiện tại, thời khắc mấu chốt hiển nhiên đã tới.

Giết chết Hà Nhạc Dương, đây là việc Đường Kiếp muốn làm lúc này.

Chỉ cần giết hắn sẽ không thua trận chiến này.

Chân nhân Tâm Ma, đây chính là tổn thất khiến lục đại phái cũng phải đau lòng, không dễ dàng tiếp nhận.

Nam Ngưng Giang và Huyền Chung Tử hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy, sau khi hiểu rõ thực lực thật sự của Đường Kiếp, sẽ không khờ dại mà cho rằng Đường Kiếp không giết được Hà Nhạc Dương.

- Cứu hắn!
Nam Ngưng Giang đã kêu lên.

- Lão phu hiểu được!
Huyền Chung Tử nhìn sương mù cuồn cuộn bốn phía, với pháp lực của hắn thế nhưng nhất thời cũng không phân biệt được rõ phương hướng, ngay cả Hà Nhạc Dương vừa rồi phát ra tiếng ở chỗ nào hắn cũng không biết. Nơi này vô cùng quỷ dị, tâm niệm thay đổi thật nhanh, Huyền Chung Tử giơ tay lên, ném ra một vật, đồng thời quát to:
- Chuông Thái Huyền, ra!

Theo tiếng cuồng hô này, một chuông lớn màu đen phi lên khoảng không, chuyển động trên không trung, càng biến càng lớn, bao phủ hết cả khu rừng kia.

- Chuông Thái Huyền?
Nhìn thấy vật ấy, Đường Kiếp cũng theo đó biến sắc.

Chuông Thái Huyền này ở Tê Hà Giới cũng được coi là một kiện pháp bảo nổi danh nhất, mà Huyền Chung Tử lại dùng cái tên chuông này để làm pháp danh, có thể thấy được bảo bối này phi phàm.

Huyền Chung Tử trên phương diện pháp bảo đã thấm nhuần nhiều năm, đạo hạnh đã sâu, thời khắc này chuông vừa tung ra đã phát ra một tiếng gào to.

Tiếng quát vang lên bên tai mọi người, chấn động khiến lòng người rung động.

Cùng lúc đó, phía chân trời lại là một cỗ cuồng phòng đánh tới.

Ý chí núi lớn.

Rất rõ nhận thấy, dường như Huyền Chung Tử thực hiện một cái lồng thiên địa khiến núi lớn không vui, cuồng phong trực tiếp công kích chuông Thái Huyền.

Nhưng lúc này Huyền Chung Tử đã sớm có chuẩn bị, chợt phi lên khoảng không che ở phía trước chuông, toàn lực đánh ra một kích về phía cuồng phong kia.

Mà nói tới ý chí núi lớn này cũng lạ, cuối cùng là bởi vì người đến mà diễn biến khác.

Nếu người tới có thực lực mạnh hơn thì uy lực cũng lớn, nhưng nếu thực lực yếu hơn thì uy lực cũng nhỏ đi.

Huyền Chung Tử dùng thực lực một người chống đỡ núi Thông Linh, mặc dù không địch lại nhưng cũng không chết, nhưng thời khắc chạm vào nhau chợt nghe ầm một tiếng đã bị đánh bay lên, đập về phía chuông Thái Huyền, một ngụm máu phun ra nhuộm đỏ cả chuông.

Thanh âm Huyền Chung Tử kéo dài nói:
- Nhạc Dương, tiếp dẫn bảo chuông!

Hà Nhạc Dương ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn:
- Đa tạ Thượng nhân đã ban thưởng lớn!

Hắn khẽ vẫy tay, chuông lớn màu đen trên bầu trời đã rơi vào trong tay hắn.

Không thể tự mình trợ giúp liền đưa pháp bảo hùng mạnh nhất của mình cho Hà Nhạc Dương, một khắc này Huyền Chung Tử đã làm ra một quyết định cực kỳ quyết đoán.