Tiếng rít gào vẫn như trước, đại biểu
Ở trong cơn mưa máu, Đường Kiếp tiếp tục rơi vào cảm xúc mãnh liệt của mình.
Nếu vũ hội của cường nhân là chiến đấu, như vậy cao trào long trọng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Nếu tử vong là thịnh yến của giết chóc, như vậy đây cũng mới chỉ là món ăn đầu.
Đường Kiếp giống như một đầu bếp chuyên nghiệp, biến tất cả người săn đuổi hắn trở thành dê đợi làm thịt, vung nhanh chiến đao trong tay, thu gặt lấy từng sinh mạng, cũng đóng gói thành lễ vật linh đình trong ngày lễ long trọng.
Đương nhiên, trong quá trình này không thể thiếu được phải triển khai một phen đọ sức sống hay chết trước.
Hàn quang hiện lên, đầu người lăn lông lốc.
Lại là một gã đệ tử Thiên Thần cung ngã xuống đất.
Đường Kiếp nhanh nhẹn thu đao, lấy túi Giới Tử ra, sau đó biến mất trong mà sương màu đen, hết thảy hiện giờ sớm đã được khống chế.
Ngay tại thời khắc muốn lui đi, một chưởng phong chợt đánh tới.
Đường Kiếp xoay tay lại chống đỡ, lúc này mới phát hiện uy lực của một chưởng này cực lớn, mình thế nhưng lại không có cách để chống đỡ, khi đụng vào nhau khiến Đường Kiếp kêu lên một tiếng, sau đó là một đạo nhân ảnh xông tới.
- Lương chân nhân?
Người lao tới chính là Lương Xuân Sinh, bạn tốt của Hắc Sát, người đã từng bị Tịch Tàn Ngân một đao chém chết.
Vị chân nhân Xuân Sinh này luôn chấp niệm phải tìm được Đường Kiếp, hắn đem hận ý về cái chết của Hắc Sát đổ hết lên trên Đường Kiếp, bởi vì thù hận nên dùng toàn lực đuổi giết Đường Kiếp, vì nguyên nhân này mà hắn một thân một mình truy tới.
Thời điểm nhìn thấy hắn, hai mắt của Lương chân nhân đỏ lên, đánh tới một chưởng:
- Đường Kiếp, nhận chết đi!
Chưởng phong mãnh liệt bao vòng quanh màn sương đen đánh úp lại, kéo theo tiếng huýt sao ô ô.
Mới đầu Đường Kiếp còn không để bụng, sau đó liền phát hiện khiếu âm này có chút không đơn giản.
Trong khiếu âm mang theo một luồng lực lượng khiếp người, làm người ta nghe xong chỉ cảm thấy tâm tình tích tụ, vô cùng bực bội.
Đường Kiếp biết được Lương chân nhân này am hiểu nhất là phương pháp làm loạn tâm thần con người, mê hoặc chúng sinh, hiện tại xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền, ma âm vừa mới lọt vào tai khiến Đường Kiếp chịu ảnh hưởng nhỏ, động tác rdodontay có chút chậm, ngay sau đó bàn tay Lương chân nhân đã hung hăng vỗ vào trên ngực Đường Kiếp, khiến hắn bị đánh bay.
Lương chân nhân cười gàn nói:
- Dưới sự đục khoét âm chưởng của ta, xem người làm sao…
Hắn còn chưa nói xong, người đã lặng yên.
Quần áo tung bay, hiện ra một chiến giáp lầm lẫm kim quang.
Thiên Thần giáp.
Lương chân nhân đánh ra một chưởng thâm độc lên Thiên Thần giáp kia, liền lưu lại một thủ ấn thật sâu phía trên.
Có thể lưu lại một thủ ấn sâu như vậy ở trên pháp bảo Thiên Thần giáp thượng phẩm, có thể thấy được uy lực của một chưởng này kinh người thế nào, đáng tiếc cuối cùng lại không thể làm Đường Kiếp bị thương một cộng lông.
Lương chân nhân cũng ngây cả người, lập tức vẻ mặt càng thêm hung hăng:
- Dựa vào pháp bảo thì sao chứ? Chết cho ta!
Nói xong hắn đã bay lên khoảng không, bàn tay lại lần nữa hạ xuống, lần này là đánh về phía trán Đường Kiếp.
Cùng lúc đó, thanh âm vung tận trời cao, mặc dù Đường Kiếp che lại hai lỗ tai cũng không ngăn được ma âm xâm nhập vào đầu.
Ngay sau đó hắn thấy hoa mắt, bốn phía lại không thấy Lương chân nhân đâu, biết đây là ma âm đã gây ảnh hưởng tới cảm giác của hắn.
Người mặc dù không thấy, nhưng công kích lại cuồn cuộn tiến tới.
Dưới chân Đường Kiếp sinh gió, thân hình nhanh chóng quay ngược lại, liền phát động Loạn Phong Bộ biến mất trong hư không.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Tiếng rít gào của Lương chân nhân lại vang lên, từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như thân thể ở vô số phương hướng.
Trong lúc hoảng hốt, Đường Kiếp lại nhìn thấy trong màn sương đen ngưng tụ thành một hình cái đầu dữ tợn, đang giương nanh múa vuốt, càn rỡ cười to với mình.
Đây là kết quả khi loạn thần trở nên trầm trọng hơn.
Mới đầu có cảm giác trì tệ, sau đó lại biến mất, tiếp theo ảo ảnh lại mọc thành bụi, ảnh hưởng của bí pháp loạn thần đối với Đường Kiếp càng ngày càng lớn mạnh, hiểu quả cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Trong lúc đó một bóng người bay xoẹt qua người Đường Kiếp, đánh ra một chưởng về thiên linh Đường Kiếp, Đường Kiếp lắc mình né tránh, không nghĩ tới bóng người kia Ba một cái chợt lóe rồi biến mất.
Không ổn, là ảo giống thật!
Đường Kiếp cảm thấy không ổn, nhanh chóng vọt tới trước.
Ba, một chưởng đánh trên vai hắn, trên vai của Đường Kiếp đã hiện ra một thủ ấn màu đen, không ngừng lan xuống dọc theo người hắn.
Đường Kiếp kêu lên một tiếng trầm đục tiếp tục vọt tới trước, tay trái nhanh chóng lấy ra một viên thuốc trong túi Giới Tử nuốt vào, đồng thời cánh tay liền vung mấy cái, ngăn cản âm độc thấm vào cơ thể.
- Vô dụng thôi!
Lương chân nhân lên tiếng cười hô hố:
- Tiểu tử, chịu chết đi!
Thanh âm sắc bén vang lên, lại là một đạo nhân ảnh đánh tới, Đường Kiếp xoay người vung đao, nhưng cũng chỉ là ảo giác như cũ.
Bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là tiếng cười kiêu ngạo và ngông cuồng của Lương chân nhân, ngược lại gương mặt dữ tợn khổng lồ hình thành trong màn sương đen đột nhiên cắn về phía Đường Kiếp. Đường Kiếp khẽ vung dao, gương mặt kia liền cắn vào trên đao, làm sao cũng không thể cắn gãy, lúc này trong không khí lại truyền tới một tiếng thét kinh hãi, lộ ra kinh ngạc không biết mình đã đánh lên cái gì.
Ngay sau đó trên mặt Đường Kiếp đột nhiên xuất hiện nụ cười:
- Ngươi kiêu ngạo đã đủ chưa?
- Cái gì?
Trong lòng Lương chân nhân cả kinh, chợt cảm thấy không ổn, chỉ thấy Đoạn Tràng Đao trong tay Đường Kiếp đột nhiên lao về phía không trung, một đao kia rõ ràng đánh vào hư không nhưng lại xuất hiện một tơ máu thật dài.
- A!
Lương chân nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân hình ẩn núp trên không trung nhanh chóng lui lại, hắn la lớn:
- Làm sao ngươi tìm được ta?
Mặc dù Đường Kiếp có thể nhìn thấu, nhưng am hiểu cũng là Động Hư mà không phải là phá ngông, ảo tâm chi đạo của Lương chân nhân không phải là thứ mà Đường Kiếp có thể dễ dàng bài trừ, cho dù là Hoàng Việt muốn phá giải cũng cần nửa khắc mới có thể làm được, Đường Kiếp không thể nào tìm ra chân thân của hắn nhanh như vậy được.
Trong lòng của hắn khiếp sợ, đồng thời cũng mang theo một chút không phục, vừa tránh lui vừa phát ra ma âm càng thêm sắc bén, không nghĩ tới lúc ma âm này vừa sinh ra, Kim Đao đã chém hắn bị thương lại đâm thẳng về phía Lương chân nhân.
Trường đao hóa thành trường tiên, thẳng tắp đâm vào đùi phải của Lương chân nhân.
Bên trong tiếng kinh hô, trường tiên bùng nổ thành một mảnh quang hoa, khiến đùi phải của Lương chân nhân đã bị nổ bay.
Lần này Lương chân nhân không thể tiếp tục chống cự, sau khi phát ra tiếng kêu thê lương liền mạnh mẽ rơi xuống đất.
Rơi trên mặt đất hắn vẫn còn hô to:
- Không thể nào! Điều đó là không thể nào!
Đúng vậy, không thể nào, Đường Kiếp làm sao có thể phá vỡ bí pháp Huyễn Thần của mình cơ chứ!
Hắn bất quá chỉ mới là một Thoát Phàm đỉnh cao, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng là dựa vào âm mưu quỷ quyệt, làm sao lại có thể dễ dàng đánh bại một chân nhân như thế chứ?
Hắn không dám tin nhìn Đường Kiếp, thế nhưng Đường Kiếp chỉ cười lạnh:
- Tất cả là tại ngươi xui xẻo mà thôi.
Nhẹ nhàng giơ tay trái lên, trên tay hắn còn mang một vòng ngọc.
- Cái đó là…
Đồng tử của Lương chân nhân phóng đại.
Hắn rốt cục nhìn ra đó là cái gì.
An Thần Trạc.
Là pháp bảo có thể khống chế được bí pháp loạn thần của hắn, đồng thời cũng là pháp bảo cao cấp nhất.
Lương chân nhân nằm mơ cũng không nghĩ tới Đường Kiếp lại có vật ấy, phối hợp với cái này, công thêm thân mình nhanh nhẹ của Đường Kiếp, phá được bí pháp loạn thần của hắn là chuyện bình thường.
- Vậy lúc trước ngươi….
Hắn vội hỏi.
- Tất nhiên là giả bộ.
Đường Kiếp lao người ra, kim tiên thu về hóa thành đao, chém xuống một ánh đao lạnh thấu xương.
Nếu không phải hắn tỏ ra mình yếu thế, làm sao Lương chân nhân lại dễ dàng để hắn trảm như thế, kim đao có thể chém nát phòng ngự không phải là giả, nhưng cũng phải chém trúng mới được. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Đường Kiếp đặc biệt để mình trúng chiêu, sau đó trong khi lẩn tránh tìm cơ hội một đao giết địch, nếu không với lực lượng của mình hắn, nếu muốn giết một chân nhân Linh Hoàn chắc hẳn phải phí không ít khí lực.
- Ngươi không giết được ta đâu!
Lương chân nhân điên cuồng quát lên ầm ĩ.
Một khắc này Linh Hoàn trên người hắn chợt lan tràn ra, toàn thân kim quang bùng nổ, trong nháy mắt Lương Xuân Sinh đã tạo nên một cái lồng phòng ngự cho mình, đồng thời tay phải cuốn lên, toàn thân khí nổi cuồn cuộn, tay trái thì nắn động ấn pháp, hình thành một tấm chắn linh khí ở giữa không trung, trong miệng khẽ kêu, tiếng rít gào ngưng lại giống như tiến đâm về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp không thèm để ý tới, đao thế vẫn không giảm, tiếp tục tiến về phía trước.
Đâm lá chắn, phá lá chắn.
Đâm mây, mây mở.
Cắt lồng, lồng nứt ra.
Thủ đoạn phòng ngự Lương chân nhân ở trước mặt kim đao liền bị nghiền nát giống như một tờ giấy mỏng bình thường, thủ đoạn phòng ngự tam đoạn không hề có hiệu quả, khi Kim Đao đụng tới trên người liền hiện ra một mảnh kim quang.
Một khắc này cánh tay của Đường Kiếp rốt cục đình trệ.
Nhưng ngay sau đó, Kim Đao vẫn đánh Thiên Thần giáp tràn ngập quang hoa màu vang kia, mở rộng Thiên Thần Giáp ra giống như cắt đậu hủ, đâm vào trong ngực Lương chân nhân.
Phun ra một ngụm máu, Lương chân nhân run rẩy, hắn có chút không dám tin nhìn Đường Kiếp, nhìn đao kia.
Đường Kiếp cũng lạnh lùng nhìn đối phương:
- Tất cả là vì vận khí của ngươi không tốt.
Trong mũi của hắn chảy ra máu loãng, đó là do trúng một âm tiễn của đối phương.
Ánh đao sáng lên, một đạo đao mang sắc bén từ trong cơ thể Lương chân nhân điên cuồng trào ra, giống như một đường bão tố dời non lấp biển vòng quang cả vùng đất.
Đồng thời tay trái của Đường Kiếp cũng vỗ thật mạnh vào cái ót của Lương chân nhân.
- Ngao!
Lương chân nhân phản thủ đánh một quyền vào ngực Đường Kiếp.
Thân thể Đường Kiếp nhẹ lay động, tay trái hóa chưởng điểm một chút vào trên trán Lương chân nhân, đầu ngón tay xuất ra một cỗ kình khí màu trắng nối liền toàn bộ đầu hắn.
Thế nhưng Lương chân nhân kia vẫn chưa chết, hai mắt trợn lên rống giận:
- Ngươi không giết chết được ta đâu!
Hắn lớn tiếng gầm thét, kình phong từ trong miệng phun ra, mang theo vũ điệu điên cuồng giống như lốc xoáy, thổi bay Đường Kiếp, tạo thành một vết máu loang lổ trên ngón tay Đường Kiếp, đồng thời cũng xuất hiện một lỗ máu trên trán Lương chân nhân.
Bị cưỡng ép mở ra một Thiên nhã, Lương Xuân Sinh điên cuồng ầm ĩ, Linh Hoàn chợt hiện, khí triều điên cuồng trào ra, không ngờ dưới nguy cơ sinh tử người này lại bộc phát ra lực lượng cường đại trước nay chưa từng có.
Ở bên trong lực triều tấn công này, Đường Kiếp thế nhưng lại không có phương pháp đến gần Lương chân nhân.
Hắn không nghĩ tới như vậy mà vẫn không giết chết đối thủ, trong lòng cũng khẽ run rẩy một chút, mắt thấy toàn thân Lương Xuân Sinh cuồn cuộn khí, ngay cả tới gần một chút cũng khó khăn, mà thời gian cũng không cho phép hắn kéo dài hơn nữa, ánh mắt Đường Kiếp khẽ rét, hạ giọng nói:
- Ta không thích như vậy.
Theo hắn nói chuyện, trong bóng đen lao ra một thân ảnh lớn như núi, bao phủ cả người Lương Xuân Sinh.
Lương Xuân Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen to lớn không gì so sánh được từ trên trời giáng xuống….
Oành!
Máu thịt lộn xộn bắn tung tóe.