- Đưa thiên tâm vào trận tâm!
Khi Đường Kiếp cảm nhận được pháp trận biến hóa, dần dần không chịu sự khống chế của hắn, mà lại biến hóa theo tâm ý của Huyền Chung Tử, liền thất thanh kêu lên.
Dùng ý mình nhập vào ú trời, đây chính là cực hạn mà tu giả khắp thiên hạ theo đuổi, là căn nguyên của thân thông, là nền tảng của Tử Phủ.
Huyền Chung Tử thân là Hóa Hồn, trong phương diện này chỉ là mới bước vào, lúc này bày ra chính là năng lực của tiên gia thần thông!
Thuật giả: Ảnh hưởng chỉ trong một tấc vuông.
Pháp nhân: ảnh hưởng lại có thể lên tới nửa thành.
Thần thông, thông thiên, sông cuộn biển gầm, không gì làm không được, uy năng lớn như vậy xưa nay chỉ có Tử Phủ mới có thể xưng hùng.
Giờ phút này Huyền Chung Tử sử dụng đã thuộc loại phạm trù thần thông, mặc dù là tiểu thần thông cấp bậc thấp nhất, nhưng cũng tạo ra uy lực kinh người.
- Ngã ý thiên đạo, vạn pháp nhất tâm, nghịch chuyển càn khôn!
Thời khắc Huyền Chung Tử hô lên, chỉ thấy tốc độ xoay tròn của màn sương đen trong trận càng lúc càng nhanh, đồng thời tầm nhìn của người Thiên Thần cung cũng dần rõ ràng, mà ngược lại tầm mắt của Đường Kiếp lại trở nên mơ hồ.
Phải biết rằng Đường Kiếp bày ra là đại trận ngũ phẩm, là trận pháp hùng mạnh có thể đối phó với cả chân nhân kỳ Tâm Ma, cũng là biểu hiện cực hạn về trận đạo lúc bây giờ của Đường Kiếp. Nhưng vào lúc này, khi Huyền Chung Tử phát uy xuống, không chỉ không có tác dụng, ngược lại còn phản tác dụng.
Cứ tiếp tục như vậy, người mất đi phương hướng trong màn sương đen không còn là Thiên Thần cung mà là Đường Kiếp, khi đó chỉ sợ hắn đã trở thành cá trên thớt.
Đây là thần thông, lấy ý ta nhập ý trời, linh triều xung quanh đều chịu sự khống chế của ta, mặc kệ ngươi có pháp thuật uy năng gì đều phải chịu sự thao túng của ta, ý chí của ta được gọi là ý chí của thiên địa.
Một chân nhân Hóa Hồn có thể cắn nát kế hoạch mà Đường Kiếp tỉ mỉ bố trí, ở trước mặt thực lực như thế, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng uổng công.
Nhưng một khắc này, trong mắt Đường Kiếp lại không có sợ hãi, chỉ có thâm trầm lạnh lùng.
Hắn ngửa đầu nhìn Huyền Chung Tử trên đỉnh đầu, nói nhỏ:
- Ngươi… quá kiêu ngạo rồi… sẽ bị trời phạt đấy.
- Ầm!
Một tiếng sấm rền chợt nổ vang ở trên không trung.
Sấm rền này có chút cổ quái, ngay một khắc vang lên lại chấn động khiến toàn thân Huyền Chung Tử run rẩy, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
- Thượng nhân!
Mọi người phía dưới cũng bị cảnh tượng này làm hoảng sợ.
Chỉ thấy động tác hai tay của Huyền Chung Tử khẽ đình trệ, kinh hãi mà nhìn về bốn phía.
Ngay sau đó chỉ thấy phía trên khu rừng đột nhiên phát lên một cỗ cuồng phong, điên cuồng vọt về phía Huyền Chung Tử.
Gió triều này nhìn như bình thường, nhưng khi đụng tới trên người Huyền Chung Tử lại một kích đụng bay hắn.
Huyền Chung Tử tựa như sau băng rớt xuống từ trên không trung, trong miệng hoảng sợ la lên:
- Núi lớn…. núi lớn…
- Lấy ý ta nhập ý trời…
Trên mặt Đường Kiếp hiện ra mỉm cười:
- Sợ nhất chính là sai ý.
Núi lớn có hồn, không thể chọc vào.
Ngay cả Tử Phủ Tiên Đài cấp Đại Năng cũng không dám tùy ý làm càn ở vùng núi Thông Linh này, thế nhưng Huyền Chung Tử lại dám bay trên khoảng không ở chỗ này, còn thi triển đại thần thông nắm ý chí thiên địa trong tay, không đắc tội mới là lạ.
Đương nhiên loại sự tình này không ai có thể nói rõ ràng, trước kia cũng từng có người thi triển thần thông mà chưa gặp chuyện trời phạt, vùng núi Thông Linh cổ quái thần bí, ai cũng không biết được chính xác tình huống như thế nào sẽ đắc tội núi này, tình huống này sẽ không đắc tội.
Với Đường Kiếp mà nói, đây cũng là một lần mạo hiểm thật lớn, tuy rằng mạo hiểm thua hắn cũng có phương pháp chạy trốn, lại mất đi cơ hội tái chiến. Nhưng nếu thắng, vậy kế tiếp phải để hắn uy phong một chút.
Thời khắc nhìn thấy Huyền Chung Tử rơi xuống, Đường Kiếp gầm nhẹ một tiếng:
- Xem người còn có tài năng gì.
Màn sương đen quay về khống chế của mình, Đường Kiếp lại lầ nữa tiến vào trong trận giết chóc, tận tình thu gặt sinh mạng của đệ tử Thiên Thần cung.
Theo từng tên đệ tử Thiên Thần cung chết trên tay hắn, cái loại cảm giác không hiểu kia lại lần nữa xuất hiện trong lòng.
Loại quỷ dị này hắn không hiểu, không nói ra được cảm thụ, khiến Đường Kiếp cũng rất kinh ngạc, không nghĩ ra vì sao mình lại có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Một gã đệ tử Thiên Thần cung xông đến, đưa tay hung ác đâm ra một kiếm, Đường Kiếp túy ý né tránh, đưa tay chém kim đao xuống vào trên kiếm kia, kiếm gãy liền chém lên trên người hắn, giáp nứt ra xuyên qua thân thể của hắn, phá hủy sinh mạng này. Sau đó Đường Kiếp liền nhìn thấy giống như có đồ vật gì đó rơi ra từ trên người thân thể đối phương, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của mình, làm hắn mất đi khí lực cần để khôi phục, khiến lực lượng của hắn càng thêm đông lại.
Cái này khiến tay hắn vững hơn, tâm ác hơn, thời khắc đánh chết đối phương, tầm tình không hề bị ảnh hưởng, chỉ có thỏa mãn.
Cảm giác thỏa mãn vô tận.
Khi hắn đang sung sướng giết người, một chưởng phong hùng mạnh ngăn trở hắn, theo đó xuất hiện một gã nam tử trẻ tuổi.
Người nọ nhìn thấy Đường Kiếp lại không hề sợ hãi, ngược lại hừ một tiếng, rút kiếm đâm về phía Đường Kiếp. Một kiếm này nhìn như đơn giản, nhưng Đường Kiếp lại cảm nhận được một cỗ uy hiếp, biết không ổn liền phát ra Loạn Phong Bộ.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động lui tránh khhi chống lại Thiên Thần cung.
- Chân nhân Linh Hoàn sao?
Đường Kiếp nói nhỏ.
- Người giết ngươi, lão bát trong mười hai ưng, Tần Thần!
Đối phương hừ lạnh.
Đường Kiếp cười cười:
- Ngươi không giết được ta.
Người đã nhanh chóng lui về phía sau.
Mặc dù mấy ngày nay thực lực Đường Kiếp tăng mạnh, nhưng nói thật ra, khi đối mặt với chân nhân Linh Hoàn, với thực lực của phân thân, cho dù cầm kim đao trong tay, nếu muốn thủ thắng có lẽ có thể, nhưng muốn tốc thắng lại không có khả năng. Mà trận chiến này chủ yếu là một kích giết chết, không đánh lại phải lui ngay, tuyệt đối không thể bị cuốn lấy, nếu không với số lượng lớn người của Thiên Thần cung vây quanh, cho dù muốn chạy cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vậy vừa thấy đối phương là chân nhân, Đường Kiếp lập tức lui lại.
Tần Thần hiển nhiên không buông tha hắn, trong miệng gào thét, đó là thông tri những người khác nhanh chóng chạy tới, đồng thời kiếm trong tay đã lóe ra một mảnh quang triều sặc sỡ, cuốn hết toàn bộ Đường Kiếp, trong ánh mắt mang theo hàn quang lạnh như băng, giống như là nói xem ngươi lần này làm sao chạy trốn.
Trên mặt Đường Kiếp xuất hiện vẻ lo lắng, trên mặt Tần Thần lại hiện vẻ vui mừng.
Tất cả sỉ nhục phải hoàn trả gấp bội vào lúc này.
Nhưng vào lúc này, một bóng dáng cao lớn vượt qua, đưa tay về phía Tần Thần, một cỗ băng phong hỏa diệm thổi quét tới.
Băng phong hỏa diệm này Tần Thần đã từng gặp qua, là lúc trước khi phái Hoa Thiên ngăn cản mười hai ưng bọn họ xuất ra. Thì ra ở cuộc chiến đấu kia đã khiến bọn họ biết được, ở bên cạnh Đường Kiếp ngoại trừ một Quế chân nhân ra còn có một cự hán thần bí, theo như thủ đoạn lúc này, không có một dáng vẻ rõ ràng, giọng điệu cũng rất lớn, nhưng cảnh giới lại ở giữa Bách Luyện đến Cửu Chuyển, thực lực không quá đáng sợ, có thể làm một ám tử của Tẩy Nguyệt phái.
Giờ phút này người xuất hiện chắc chắn là cự hắn thần bí kia.
Bởi vì biết rõ thực lực khiến Tần Thần cũng không thèm để ý, chỉ tiện tay vung lên, một cỗ linh triều liền trào ra triệt tiêu cỗ băng sương hỏa diệm này, chính mình lại tiếp tục truy đuổi theo hướng Đường Kiếp —— bất kể như thế nào cũng phải cuốn lấy Đường Kiếp, không thể để cho hắn rời khỏi.
Có lẽ nhìn thấy pháp thuật của mình không ngăn được đối thủ, cự hán thần bí kia liền kéo ra song chưởng ôm về phía Tần Thần.
Tần Thần hừ một tiếng:
- Bọ ngựa đấu xe.
Tùy tay phất một cái, muốn đẩy cự hán kia ra, không nghĩ tới việc vốn tưởng dễ như trở bàn tay lại không thể kiến công, người nọ vẫn như trước mở rộng tay muốn ôm lấy hắn.
Tần Thần ngây cả ngươi, mắt nhìn đối phương mang bộ dạng thế sống chết yểm họ, trong lòng giận dữ, quát khẽ nói:
- Thật là muốn chết!
Đưa tay đánh ra một chường về phía cự hán.
Toái Cốt Thủ!
Một chưởng này ngay cả thân thể kim thiết cũng có thể thoải mái chụp nát vỗ vào trước người cự hán kia, chợt nghe vang lên một thanh âm.
Không hề chia năm xẻ bảy như rong dự đoạn, nương theo hồi âm khàn khàn nặng nề kia, là một bóng dáng khổng lồ như núi tiếp tục vồ tới, sau đó một tay ôm hắn vào trong ngực.
Ngay sau đó Tần Thần đã cảm thấy một cỗ sức lực hùng hồn bóp chặt hắn, rốt cục không thể động đậy.
- Không!
Tần Thần hoảng hốt, linh lực toàn thân bùng nổ.
Hắn là chân nhân Linh Hoàn, lại là người có khả năng trong Thiên Thần cung, một thân thực lực cũng không phải là một tán tu bình thường có thể sánh bằng, toàn lực thúc dục linh triều bùng nổ thậm chí có thể san bằng một đỉnh núi nhỏ, không ngờ lại không đẩy được cự hán đang ôm hắn ra.
Khi đang hoang mang, Tần Thần nghe được một trận tiếng vang răng rắc, đó là thanh âm xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, đau đớn nháy mắt che mất lý trí của hắn, thời khắc cuối cùng của sinh mạng mình, hắn rốt cục tỉnh ngộ, toàn lực hô lên:
- Ngươi là người Luyện Thể…
Đáng tiếc thanh âm này yếu ớt như muỗi kêu, căn bản không thể truyền ra.
Binh.
Đường Kiếp buông tay.
Một cỗ thi thể ngã xuống bụi rậm.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Thần, nói:
- Lần này nói đúng rồi.
Các đó không xa trong khu rừng, tâm thần Nam Ngưng Giang đột nhiên chấn động.
Liên hệ giữa mười hai ưng chỉ hắn có lại cảm ứng được cái nào đó đột nhiên gián đoạn, hắn bật thốt lên:
- Tiểu bát!