Một khi trận chiến bắt đầu sẽ thấy không thể dùng ý chí cá nhân để quyết định tất cả, chỉ có thể dùng thực lực!

Sương trắng có mặt khắp nơi, bóng người trùng trùng điệp điệp, bạch quang khắp nơi, không thấy rõ Đông Tây Nam Bắc, không phân rõ địch và ta, chỉ có thể triển khai giết chóc.

- Hống!

Nương theo một tiếng gầm rú nặng nền kia, thiết trảo thật lớn mãnh liệt khép lại, nhanh chóng bóp nát đầu của một gã đệ tử Thiên Thần cung giống như bóp nát một quả dưa hấu.

Thu hồi bàn tay to máu chảy đầm đìa, trên mặt bản thể của Đường Kiếp lộ ra mỉm cười.

Trong nháy mắt xoẹt ra một đạo phi kiếm, Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, chỉ xoay tay vung ra một quyền đánh vào trên thân kiếm, không chỉ pháp bảo phi kiếm trung phẩm bị một kích của hắn phá nát, đồng thời thiết quyền đã đánh vào trước ngực đệ tử kia, sức mạnh khổng lồ giống như một ngọn núi đánh vào trên người đệ tử Điệp Huyết đường kia.

- Ngươi…
Đệ tử kia chỉ kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Kiếp một cái, không thể nghĩ ra vì sao hắn lại biết có công kích ở phía sau, liền nổ lớn thành phấn vụn.

Một kích bị mất mạng!

Chậm rãi thu hồi nắm tay, bản thể hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, phân thân Đường Kiếp đang dùng kim lưỡi giết một gã đệ tử Điệp Huyết đường, sau đó nhìn về phía bản thể.

Không có lời nói, không có trao đổi, một hồn hai thể, hết thảy không cần phải nói thêm cái gì, bọn họ là trời sinh hợp tác, là một tổ hợp tốt nhất.

Ở cách hai người không xa, một quân đoàn do Đậu Binh tạo thành đang không tiếng động giết chóc, dựa vào số lượng khổng lồ, chiến trận phối hợp, mượn dùng sương trắng yểm hộ, tốc độ giết chóc của bọn chúng thậm chí không thể so ra là chậm hay nhanh hơn Đường Kiếp. Mà Quỷ Vệ lại yểm hộ cho bọn chúng, mơ hồ xuất hiện trái phải, dùng mọi khả năng giảm bớt phản kích cho Đậu Binh.

Một khắc khi chiến đấu nảy sinh liền hiện ra tình huống nghiêng về một bên.

Mượn dùng trận pháp khắp nơi, Đường Kiếp chân chính lấy ra tất cả thực lực của bản thân, tận tình săn bắt từng đối thủ.

Mỗi khi giết chết một gã đệ tử Thiên Thần cung, tâm tình Đường Kiếp liền giống như hạn hán đã lâu gặp cơn mưa, cảm nhận được một loại vui sướng không thể nói ra được.

Loại cảm giác vui sướng này mới đầu còn không biết là gì, nhưng theo sinh mạng đệ tử Thiên Thần cung chết dưới tay hắn càng ngày càng nhiều, cảm thụ của Đường Kiếp liền dần dần rõ ràng.

Điều này làm cho Đường Kiếp cảm thấy quái dị, không biết là chuyện gì xảy ra, chẳng qua theo hắn thì cái này cũng là chuyện tốt, bởi vậy cũng không để ý, chỉ tận tình giết chóc.

Trong nháy mắt lại là một tổ năm người Điệp Huyết đường bị Đường Kiếp diệt sạch sẽ, không tiếng động, không nói ra, hai Đường Kiếp và Quỷ Vệ cùng nhau rút lui, lại lần nữa ẩn vào trong sương mù biến mất không thấy gì nữa. Duy chỉ có Đậu Vương mỗi lần đều là chậm nhất, kêu oa oa không chịu thối lui, cuối cùng bị Quỷ Vệ mang theo cưỡng ép kéo đi, vì thế cả quân độ phần phật nghiêm chỉnh điên cuồng chạy theo đậu Vương —— Đậu Binh này và Đường Kiếp không có liên hệ tâm linh, chỉ có liên hệ với vua của bọn nó.

- Tổ 6 tử trận!
Thông báo mới lại lần nữa truyền đến.

Sắc mặt của Nam Ngưng Giang đã là một mảnh xanh mét.

Dưới bố cục thế này, sai lầm duy nhất Nam Ngưng Giang phạm phải là xem nhẹ thực lực của Đường Kiếp, cái này nguyên bản cũng không coi là chuyện lớn, bởi vì bất kể hắn xem nhẹ như thế nào, thực tế thế lực của Thiên Thần cung vẫn ở trên Đường Kiếp. Như vậy cũng tốt, so với một quân đội có số lượng lớn, địch nhân là một con chuột hay là một con sư tử kỳ thật cũng không quan trọng. bởi vì dưới sức ép của đội quân, cuối cùng cũng đều bị nghiền ép.

Đối với người có tâm lợi dụng mà nói, điểm chênh lệch này lại có khả năng tạo thành một sai lầm thật lớn —— tổ năm người.

Trước đó Đường Kiếp đã có vô số lần giết chóc, đánh bại kẻ thù mạnh hơn hắn, nhưng thực tế Thiên Thần cung vẫn không coi hắn là một đối thủ đáng sợ thật sự.

Cảnh giới của hắn mê hoặc mọi người, hơn nữa hắn còn có ý che dấu thực lực, khiến mọi người đều cho rằng Đường Kiếp có mạnh hơn nữa thì thực lực cũng có hạn.

Cho dù lần lượt chiến thắng đối thủ cũng chỉ nói lên hắn xảo quyết và có đầu óc, dưới đánh giá của Thiên Thần cung về Đường Kiếp, hắn có “khó chơi”, có “giả dối”, có “tỉnh táo”, có “hung ác”, có “không từ thủ đoạn”, duy chỉ không có “hùng mạnh”.

Tất cả kế hoạch, bố cục của Nam Ngưng Giang đều hướng lấy “vây bắt Đường Kiếp” làm trung tâm. Từ đầu đến cuối Nam Ngưng Giang không hề suy nghĩ qua một vấn đề, chính là “Có thể đánh thắng hay không?”

Cũng bởi vì nguyên nhân này, đám người Nam Ngưng Giang nhận thức, đệ tử Điệp Huyết đường năm người một tổ, có lẽ không đánh thắng Đường Kiếp nhưng khẳng định có thể ngăn cản được một thời gian ngắn, dù sao Thiên Thần cung cũng am hiểu nhất về phòng ngự, sở trưởng nhất chính là kéo dài thời gian.

Chỉ cần có một chỗ có thể kéo đối thủ ở lại, Đường Kiếp đừng mơ có thể rời khỏi, đến lúc đó đệ tử trợ giúp sẽ từ bốn phương tám hướng liên tục không ngừng tới, hoàn toàn vây chết Đường Kiếp.

Nhưng phân tích sai lầm về thực lực khiến Nam Ngưng Giang ăn một cú thua đau đớn, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới thực lực của Đường Kiếp lại khủng bố như thế, thậm chí tổ hợp năm người của Điệp Huyết đường cũng không phải là đối thủ của Đường Kiếp. Thời khắc tiếng kêu thảm thiết nảy sinh, chính là thời khắc bọn họ bị mất mạng, Đường Kiếp liền trở nên quỷ mị, tự do đi lại trong sương mù đầy trời này, đoạt đi tính mạng của từng người —— Vụ Ảnh Thiên Huyễn trận từ lúc vừa mới bắt đầu không phải là tạo ra ảo giác mà là dùng sương trắng che lấp trận.

Bỏ pháp thuật, dùng chiến thuật.

- Trận hình biến hóa, mười người một tổ!
Sau khi hiểu được điều này, Nam Ngưng Giang nhanh chóng phát lệnh:
- Hai cánh trái nhanh chóng khép lại, tất cả tu giả tới trợ giúp!

Cái gì? Nghe thấy mệnh lệnh như thế, sắc mặt mọi người đều biến sắc.

Mệnh lệnh của Nam Ngưng Giang không thể nghi ngờ chính là thừa nhận nhân thủ lúc này không đủ tróc nã Đường Kiếp, tổ năm người biến thành tổ mười người, đồng thời cũng khiến năng lực phong tỏa giảm đi rất nhiều, có lẽ cơ hội đánh chết Đường Kiếp sẽ nhỏ đi, nhưng mà cơ hội chạy lại tăng lớn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Nam Ngưng Giang không thể không kêu tu giả của phái đang tỏa ra phong tỏa ở hai cánh quay trở lại, thậm chí ngay cả tu giả của các phái khác tham dự tìm tòi cũng kêu đến, một khắc này tương đương với việc hắn đã bỏ đi cơ hội lập nhiều công lớn của chính mình, tình nguyện chia sẻ với mọi người.

Luận về khí phách và quyết định thật nhanh, Nam Ngưng Giang có thể nói là làm được khá tốt, quyết định của hắn cũng coi như mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với việc thời gian vẫn chưa muộn.

Nhưng mà cũng không phải ai cũng suy nghĩ như hắn, thậm chí không phải ai cũng nhận rõ thực lực của Đường Kiếp giống hắn.

Ít nhất Huyền Chung Tử không thích đáp án này.

- Ngươi nói cái gì?
Hắn quát to lên:
- Ngươi cho rằng lão phu không đối phó được với tiểu súc sinh này sao?

Trên mặt Nam Ngưng Giang khổ sợ, nghĩ thầm rằng lão nhân gia ngài đương nhiên sẽ đối phó được, nhưng vấn đề là Đường Kiếp sẽ không đánh với ngươi.

Việc hắn cần làm là không ngừng đánh chết những đệ tử Điệp Huyết đường có thực lực tương đối hơi thấp kia, đối với loại ngươi như Huyền Chung Tử, Kim Ngân Nhị Lão, Hà Nhạc Dương hắn sẽ không va chạm, thậm chí ngay cả chân nhân Linh Hoàn hắn cũng không đánh.

Huyền Chung Tử đã ngửa mặt lên trời rống to:
- Thiên Địa Càn Khôn, đưa ta thanh minh!

Theo một tiếng rống của hắn, một mảnh hào quang bắt đầu khởi động từ trong thân thể của hắn ra ngoài, giống như sóng triều lan tràn ra bốn phía, khắp nơi sương khí tiêu tan, đại địa sáng rõ, tầm nhìn trong nháy mắt được khôi phục.

Lăng Thiên Khải mất cả nửa ngày cũng không thể phá giải đại trận, không ngờ lão nhân gia này lại dựa vào sức mình cưỡng ép phá nát.

Tuy nhiên lần cưỡng ép phá trận này cũng tạo thành gánh nặng thật lớn với Huyền Chung Tử, sắc đỏ trên mặt của hắn khẽ hiện rồi biến mất, ngay sau đó đã lạnh lùng nói:
- Còn đứng đó làm gì? Đi tìm Đường Kiếp, giết hắn!

Đã không có Vụ Ảnh Thiên Huyễn trận, xem Đường Kiếp còn có thể phát uy thế nào.

Nhưng mà ngay sau đó, ngay lúc sương trắng tiêu tan, bốn phương tám hướng cuồng phong gào thét, khói đen xuất hiện.

Sương trắng thậm chí vẫn chưa hoàn toàn biến mất, sương khói màu đen đã lại lần nữa bao phủ khắp khu rừng.

Cảnh tượng này khiến Huyền Chung Tử thất thần, lập tức giận tím mặt, quát lớn:
- Ranh con, xong chưa?

- Xong chưa…. Xong chưa…
Tiếng nói này như sóng lớn truyền khắp khu rừng, đổi lại chỉ là tiếng cười lạnh đắc ý của Đường Kiếp.

Đối đầu với truy binh có chân nhân Hóa Hồn, Đường Kiếp đã sớm biết được không thể phòng bị. Biện pháp tốt nhất để đối phó với chân nhân Hóa Hồn như Huyền Chung Tử không phải là cứng rắn chống đỡ, mà là bố trí một tầng lại một tầng trở ngại, không để cho hắn có cơ hội tiếp cận, khiến cho thần lực ngập trời lại không có cơ hội dùng võ.

Hít sâu một hơi, Huyền Chung Tử tức giận hừ nói:
- Lão phu muốn xem thử ngươi có thể bày ra bao nhiêu trận pháp ở trong này.

Lão nhân này là một người có tính tình cáu kỉnh, thời khắc này trong lòng đã phẫn nộ, nhanh chóng bay lên không trung.

Vừa lên không, hai tay vừa chuyển động như mài, vỗ xuống phía dưới xa xa.

Theo chuyển động của hắn, chỉ thấy khói đen phía dưới cũng bắt đầu chuyển động, dần dần hình thành một lốc xoáy màu đen thật lớn, lan tràn thành một mảng lớn trong khu rừng.