Đại lượng phục chế thể gần như là bị một chưởng này của Kim lão đánh nát.

Nhưng nháy mắt khi phục chế thể bị diệt, trong rừng đột nhiên bốc lên một đám sương mù lớn.

Sương mù này tới quỷ dị, chỉ nháy mắt liền bao phủ cảnh khu rừng.

- Đây là…
Mọi người đều ngạc nhiên.

- Cẩn thận, đây là trận pháp Vụ Ảnh Thiên Huyễn.
Thanh âm của Hư Minh Nguyệt vang lên.

- Trận đạo, lại là như thế này.
Nam Ngưng Giang hừ một tiếng.

Hắn không hề ngạc nhiên với trận đạo mà Đường Kiếp lựa chọn sử dụng, lúc trước Đường Kiếp lựa chọn mảnh núi Thông Linh làm chiến trường, có một chút nguyên nhân cũng là bởi vì tài liệu trong núi Thông Linh rất nhiều, có nhiều tài liệu hắn không thể cướp bóc được ở ngoài nhưng lại có thể có được ở trong này.

Ba tháng chuẩn bị, ngoại trừ khiến Đường Kiếp dần dần thích ứng với vùng núi này ra, trọng yếu nhất là chuẩn bị được thật nhiều tài liệu, bày ra trận pháp.

Nếu muốn phản kích nhất định phải có đại trận, nếu không với thực lực của bản thân Đường Kiếp không thể đối kháng được với Thiên Thần cung.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Nam Ngưng Giang từ lúc vừa bắt đầu liền đoán được Đường Kiếp biết sử dụng trận pháp, duy chỉ có một chút hắn không xác định được là Đường Kiếp rốt cục biết sử dụng loại trận pháp nào.

Thời khắc này Hư Minh Nguyệt đã lên tiếng:
- Mọi người…

- Mọi người lấy năm người làm một tổ, chớ để phân tán! Trận này thay đổi lên tục, thật giả khó phân biệt, ảo giác dày đặt. Đường Kiếp bất cứ lúc nào cũng có thể biến hóa tướng mạo thành người một nhà để xuất hiện, nhớ kỹ, chớ để bất cứ cái gì tiến tới gần mình, đợi sau khi lão phu phá xong trận, cho dù Đường Kiếp có chắp cánh cũng khó thoát khỏi.

- Ai?
Hư Minh Nguyệt ngạc nhiên. Rõ ràng nàng mới là người Thiên Thần cung mời tới phá trận, làm sao lúc này lại xuất hiện một thanh âm chứ.

Nam Ngưng Giang đã trả lời:
- Đó là Lăng Thiên Khải tiền bối.

- Lăng Thiên Khải sao?
Hư Minh Nguyệt chấn động.

Cái tên Lăng Thiên Khải này nàng đã từng nghe qua, cũng là một đại gia nổi danh về trận đạo tại Mạc Khâu, năm đó khi Hư Mộ Dương chưa nổi danh còn từng bắt đầu hỏi qua Lăng Thiên Khải tri thức có liên quan tới trận đạo, cũng có được nhiều ích lợi.

Chỉ là lúc này, không ngờ Hư Minh Nguyệt lại không biết Lăng Thiên Khải sẽ xuất hiện trong đội ngũ đuổi giết Đường Kiếp.

Nàng phẫn nộ nhìn Nam Ngưng Giang:
- Vì sao hắn lại ở đây?

Sắc mặt Nam Ngưng Giang bình tĩnh trả lời:
- Tất nhiên là do ta mời tới, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta sẽ dựa vào ngươi để phá trận pháp của Đường Kiếp à?

Hư Minh Nguyệt ngốc lăng.

Trận đạo của nàng thật ra là sau khi đệ đệ mất mới bắt đầu nghiên cứu, bởi vì có liên quan tới tâm tính, cho dù nghiên cứu hơn hai mươi năm trình độ vẫn có hạn. Nàng cũng biết mình không thể tính là đại gia trong trận đạo ở Mạc Khâu, khi Thiên Thần cung đên mời nàng, lại dịu dàng chỉ ra bản thân chưa chắc vượt qua Đường Kiếp, nhưng Thiên Thần cung vẫn mời nàng đến đây. Nàng biết cái đó có liên quan tới thân phận của nàng, mặc dù như thế, vì Hư gia nàng không thể không đồng ý.

Ngại trình độ trận đạo của nàng không đủ, nàng không ý kiến; phải lợi dụng thân phận của nàng, nàng cũng nhận; thậm chí mời thêm một vị đại sư trận đạo, nàng cũng không có vấn đề gì.

Nhưng vì sao không nói cho nàng biết?

Tại sao vẫn phải gạt nàng đến lúc này?

Đây rõ ràng là không tín nhiệm nàng!

Đúng vậy, chính là không tin tưởng.

Lúc trước Nam Ngưng Giang đã từng nói với Tịch Tàn Ngân, chính là người hắn hoàn nghi không chỉ có mình Tịch Tàn Ngân, mà còn bao gồm nhiều người khác.

Trước khi có thông tin chính xác, mỗi người đều là đối tượng bị hoài nghi và cảnh giác, Hư Minh Nguyệt đương nhiên cũng là một trong số đó.

Cũng vì nguyên nhân chính này, hắn không nói cho Hư Minh Nguyệt biết hắn mới Lăng Thiên Khải tới, kỳ thật hắn mới thật sự là người đối phó trận đạo với Đường Kiếp, cứ để Đường Kiếp nghĩ Hư Minh Nguyệt là người phá trận không phải tốt hơn sao? Nếu hắn tính toán dùng trận pháp đối phó với mình, khẳng định sẽ tính cả Hư Minh Nguyệt vào, như vậy khi xuất hiện thực lực mạnh hơn Hư Minh Nguyệt, nhất định sẽ làm cho Đường Kiếp trở tay không kịp, cũng làm cho hắn không thể tính kế.

Trên thực tế ở điểm này Nam Ngưng Giang không hề sai.

Quả nhiên thời điểm thanh âm Lăng Thiên Khải vừa ra, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Ngay sau đó chỉ thấy vô số linh quang thoáng hiện ở trong trận, một đạo lại một đạo bay vụt tới các nơi, hiển nhiên là vị Lăng Thiên Khải này đã bắt đầu phá giải Vụ Ảnh Thiên Huyễn trận của Đường Kiếp.

Gần như là sương mù trong pháp trận Vụ Ảnh Thiên Huyễn của Đường Kiếp nhanh chóng bị cắt giảm, thậm chí Vụ Ảnh Thiên Huyễn còn chưa bắt đầu tạo ảo giác đã bị Lăng Thiên Khải bắt đầu áp chế.

Không chỉ có như thế, ngay lúc Lăng Thiên Khải bắt đầu xuất thủ, lại có một thanh âm vang lên, đó là Minh Dạ Chân lại phát động khả năng đóng cửa, phong tỏa không gian.

Tiếp theo là rất nhiều đệ tử Thiên Thần cung từ phía sau tuôn ra, bọn họ lấy năm người làm một tổ, nhanh chóng tràn ra bốn phía.

Nếu như nói Minh Dạ Chân phong ấn chính là thuật thuấn di độn pháp, như vậy những đệ tử này phụ trách chính là chỉnh khu vực phong tỏa, không để cho Đường Kiếp có cơ hội chạy trốn.

Đồng thời Tiền Anh Thần vẫn đi theo Nam Ngưng Giang cũng cười lạnh một tiếng, thả ra một vật, chính là một tiểu hổ lỳ màu đỏ. Tiểu hồ lu kia bị Tiền Anh Thần ôm vào trong ngực, một đôi mắt hồng nhạt nhìn về phía sương mù.

Mồi hồi triển khai phủ kín bao vây Đường Kiếp, gần như là vừa mới giao thủ Thiên Thần cung liền hoàn thành đóng cửa khoảng không, phối hợp thuần thục đến mức làm người ta líu lưỡi.

Thân ở trong trận, lại không có lâm vào hiểm cảnh bị động, ngược lại còn mượn cơ hội triển khai thiên la địa võng, đối mặt với cảnh tượng này, ngay cả Đường Kiếp cũng không thể không thán phục sự hùng mạnh của Thiên Thần cung.

Mặc dù như thế, Đường Kiếp cũng chỉ khẽ mỉm cười như trước.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn cũng không trông cậy vào bố trí này.

Hoặc là nói, bố trí này vốn là để thỏa mãn tâm lý “trí mưu vô song” của đối phương mà thôi.

Hắn nhanh chóng lui lại, thân hình bay nhanh xuyên qua sương mù màu trắng, bộ mặt biến hóa liền biến thành hình tượng một gã đệ tử Thiên Thần cung, đồng thời xé áo khoác ra, hiện ra trên người ánh vàng rực rỡ của Thiên Thần Giáp.

Lần này hắn đã hoàn toàn biến thành đệ tử Thiên Thần cung, sau đó lao về một bên.

Nơi này có năm tên đệ tử đang tiến lên, đầu tiên nhìn thấy Đường Kiếp liền ngẩn người, sau đó lại cùng nhau đưa tay đánh ra một đạo điện mang.

Đệ tử Thiên Thần cung lấy năm người làm một tổ, phàm trần có lạc đường cũng có thể là do Đường Kiếp dịch dung, thà giết lầm chứ không buông tha.

Nhìn thấy dịch dung không có hiệu quả, Đường Kiếp cười ha hả một tiếng, cũng không thèm để ý, chỉ quát lên:
- Quả nhiên là chuẩn bị đầy đủ.
Thân hình liên tục chớp động, liền tránh đi công kích, sau đó lại phóng về phía năm người.

- Đường Kiếp, quả nhiên là ngươi!
Năm người kia mừng rõ, lại lần nữa lên hợp ra tay, chỉ có điều uy lực lần nay lớn hơn so với trước vô số lần.

Năm người này đều là đệ tử Diệp Huyết đường, mặc dù cảnh giới không cao nhưng có sở trường về cùng đánh, mạnh hơn chiến đấu, thực lực của mỗi người cũng phi phàm. Một chọi một có lẽ không phải là đối thủ của Đường Kiếp, lấy năm đối một, luận riêng về thực lực chưa chắc đã thua Đường Kiếp.

Thời khắc này năm ánh đao đồng thời sáng lên, trên không trung xác nhập thành một đạo chém về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười dài một tiếng, “Đoạn Tràng Đao” trong tay nghênh hướng không trung.

Nương theo điện mang chợt lóe trong không trung, đao mang do năm người kia hợp lại đã bị một kích đánh gãy, sau đó vung tay lên, kim đai đã thuận thế phá vỡ lồng phòng ngự, xuyên qua Thiên Thần Giáp, đâm vào cơ thể của một gã đệ tử như đâm vào một nơi không có gì.

- Cái này… làm sao có thể?
Đệ tử kia ngơ ngác nhìn trường đao đâm vào trong cơ thể mình.

Hắn hoàn toàn không thể giải tích vì sao, gia trì pháp bảo phòng ngự, lại mặc pháp bảo Thiên Thần Giáp trung phẩm, vì sao lại không thể ngăn một kích tùy ý của Đường Kiếp chứ?

Lực lượng cường đại nhảy vào trong cơ thể hắn, nháy mắt phá hủy tính mạng của hắn, trường đao rời khỏi cơ thể, trong thời điểm cuối của hắn liền thấy hai đạo bóng đen đang đánh về phía bốn gã đệ tử khác, một người cao lớn như núi, một âm u lạnh lẽo như quỷ.

Cuối cùng là một mảnh hắc triều đen thui, hắn không thấy rõ đó là cái gì liền hoàn toàn chết đi.

——————

Giết chóc đã bắt đầu chính thức triển khai vào lúc này.

Tiếng kêu gào trong nháy mắt tràn ngập khắp khu rừng.

Nhưng chỉ qua một lát, bên tai của Nam Ngưng Giang đã tràn ngập tiếng kêu thê lương thảm thiết, cùng với tiếng hô cầu xin khắp nơi.

- Tổ thứ tư tử trận!

- Tổ thứ mười hai tử trận!

- Toàn bộ tổ thứ hai mươi ba tử trận!

Thời khắc này đệ tử Thiên Thần cung giống như bị đả kích, khiến Nam Ngưng Giang trở nên u mê.

Đây là có chuyện gì?

Không phải tất cả bố trí của Đường Kiếp đều nhằm vào chính mình sao?

Ảo trận của hắn bị Lăng Thiên Khải mình mời tới khắc chế, ảo giác hoàn toàn không thể phát huy tác dụng; Phục Chế Thuật của hắn bị mình khắc chế, chỉ cần vừa xuất hiện liền bị Kim Ngân Nhị Lão phá hủy; độn pháp của hắn cũng bị mình che lại, không có không gian để chạy.

Vậy tại sao thời điểm Thiên Thần cung bày ra thiên la địa võng, người bị thương nặng ngược lại là người của mình chứ?

Nam Ngưng Giang hoàn toàn không thể giải thích vì sao?

Cái này không hợp lý.

Thanh âm bi thảm vẫn còn tiếp tục, giết chóc tới nhanh như vậy, mãnh liệt tới mức ngay cả Nam Ngưng Giang cũng hoàn toàn ngây người.

Hết thảy trước mắt đã hoàn toàn đảo điên suy nghĩ của hắn, đảo điên nhận thức của cuộc đời hắn.

Hắn không rõ hết thảy làm sao phát sinh, ngược lại sau khi vị Huyền Chung Tử đại nhân kinh ngạc lại một câu nói toạc ra thiên cơ.

Hắn lẩm bẩm nói:
- Trong nháy mắt đánh chết tổ năm người, điều này làm sao có thể? Cái này cho dù là chân nhân Tâm Ma cũng khó làm được. Thực lực của hắn vì sao lại mạnh thế chứ?

Thực lực sao?

Nam Ngưng Giang ngẩn người, một khắc này, một đường linh quang hiện ra trong đầu hắn, hắn rốt cục hiểu được đây là có chuyện gì.

Trong sương mù, giết chóc vẫn nhanh chóng tiến hành, Kim Đao bị bám vào một mạng lại đến một mạng, Đường Kiếp liên tục xe dịch tránh thoát, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười thản nhiên:
- Ngươi thắng bố cục, còn ta thắng giết chóc!