Trong rừng âm u, vài tên đệ tử Thiên Thần cung đang đi tuần tra.

Đột nhiên một con yêu hổ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hai bên cùng ngừng lại, một gã đệ tử Thiên Thần cung đang định ra tay bắt hổ yêu kia, đệ tử cầm đầu Thiên Thần cung lại khoát khoát tay.

Hắn phát ra một tiếng gầm rú uy hiếp hổ yêu này, lộ rõ ra đầy đủ thực lực cảnh giới của mình, hổ yêu kia ý thức được mình không phải là đối thủ, chậm rãi lui về phía sau, dần dần biến mất vô tung.

- Được rồi, không sao cả.
Đệ tử dẫn đầu Thiên Thần cung nói.

- Mẹ nó. Ở nơi này thật không có thú, không ngờ gặp yêu vật cũng phải buông tha. Ta không tin giết nó thì có thể làm sao chứ?
Một gã đệ tử Thiên Thần cung nhỏ gầy hùng hùng hổ hổ nói.

Đệ tử tu tiên xưa này hoành hành đã quen, chưa có lúc nào sợ đầu sợ đuôi như vậy.

Trong mắt bọn hắn, yêu là của cải trời cho, trời ban không lấy tất chịu sai lầm.

Hiện tại khi vào Thông Linh này, không phải là sinh tử thì không được động đến yêu vật.

- Đây cũng là vì muốn tốt cho mọi người.
Vẫn là tên cầm đầu có chút tỉnh táo:
- Trọng điểm bây giờ là phải bắt được Đường Kiếp, rời khỏi nơi quỷ quái này liền có thể đi tiêu dao.

- Bắt sao? Đến khi nào mới có thể bắt được? Giờ đã ba tháng rồi, ngay cả Quỷ Ảnh tử của hắn cũng không thấy! Không phải hắn đã bị trúng Phí Linh Tán sao? Vì sao vẫn không thể tìm được hắn?

Đệ tử cầm đầu hừ một tiếng:
- Nhanh thôi. Lúc trước chưa bắt được hắn là vì Đường Kiếp xảo quyết, hơn nữa còn có nguyên nhân khác là Nam đại nhân cũng không nóng lòng xuất binh. Hiện tại đại trận khóa núi đã hoàn toàn hoàn thành, không cần lo lắng Đường Kiếp có thể chạy trốn, tất nhiên phải toàn lực ứng phó tới thời điểm cuối cùng.

Vì phòng ngừa Đường Kiếp bỏ chạy, Nam Ngưng Giang đều bày ra đại trận khóa núi ở bên ngoài mảnh núi Thông Linh. Tuy nhiên diện tích của Thông Linh rộng lớn, lúc ấy lại gấp rút nên đại trận khóa núi vẫn chưa hoàn toàn kín kẽ. Nếu đổi lại là người khác đến cũng chỉ thế, cố tình Đường Kiếp lại là một kẻ tinh thông về trận đạo, bởi vậy Nam Ngưng Giang không thể không nâng cấp bậc của đại trận lên.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, chinh chiến ba tháng là thử lẫn nhau ba tháng, cũng là đều tự chuẩn bị ba tháng.

Đường Kiếp cố nhiên là đang lợi dụng khoảng thời gian này để nuôi trồng loại đậu, chế tạo ra một đám Đậu Binh không chịu ảnh hưởng của núi lớn. Mà Nam Ngưng Giang cũng lợi dụng khoảng thời gian này để tăng mạnh phong tỏa, tránh cho Đường Kiếp có cơ hội chạy thoát —— mà biên cảnh Mạc Khâu đã được giải trừ phong tỏa, một khi chạy ra khỏi mảnh núi Thông Linh chẳng khác nào đã trốn ra Mạc Khâu.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, thời gian ba tháng qua, tất cả mọi người đều làm công tác chuẩn bị mà không vội giao thủ.

Khi mọi sự đã sẵn sàng, tất cả kiêu ngạo đều bị thủ tiêu, cũng chính là thời điểm tiến đến cuộc chiến sinh tử.

Chỉ có điều vài tên đệ tử trước mắt này sẽ không nghĩ tới, đại chiến bắt đầu là từ trên người bọn họ mà ra.

Thời điểm còn đang bực tức, một đạo nhân ảnh đã vô thanh vô tức hiện ra ở phía sau mấy người này.

Hắn đứng ở phía sau thân hình kẻ gầy yếu đang càu nhau, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

- Ai?
Đệ tử gầy yếu kia theo bản năng cảm thấy da đầu run lên.

Hắn xoay người, rút kiếm, nắn kiếm quyết, dẫn linh khí, ra tay mau lẹ, hành văn liền mạch lưu loát, lộ rõ là tố chất mà một đệ tử đại phái nên có.

Thế nhưng, khi hắn xoay người lại, một thanh trường đao màu đen đã đâm vào trong bụng của hắn, thân đao phát ra luồng sức mạnh mãnh liệt nổ tung trong cơ thể của hắn, trong nháy mắt phá hủy tất cả lực sinh mạng của hắn.

Hắn giật mình nhìn người phía sau, cứ như vậy mà vô lực ngã xuống.

- Đường Kiếp!
Ngay tại lúc đó, hai người khác cũng nhìn thấy Đường Kiếp, cùng phát ra tiếng thét chói tai, hai người đã cùng làm một việc. Một người đưa tay phát ra một đạo phù tin tức, phù tin tức kia trên không trung cháy một chút lửa liền biến mất, còn một đệ tử khác thì trước tiên tạo nên một cái lồng phòng ngự cho mình, đồng dạng cũng là thủ pháp mau lẹ, nhanh chóng.

Ngay lúc lồng phòng ngự hiện hình, đao của Đường Kiếp đã được rút ra từ trên người đệ tử đã chết, tiện tay đâm về phía đệ tử sử dụng cái lồng phòng ngự kia.

Vồ!

Theo một tiếng vang nhỏ, trường đao đâm vào cơ thể con người giống như đâm vào nơi không có gì, toàn thân đệ tử kia bị kiềm hãm, không dám tin nhìn trường đao đang đâm vào cơ thể mình.

Cái lồng phòng ngự của hắn vẫn còn, chỉ có điều không biết vì sao lại không cản được cây đao này, liền dễ dàng bị xuyên qua, cũng không hề vỡ vụn, cứ như vậy phá thể mà vào.

- A!
Đệ tử Thiên Thần cung cầm đầu đã gào thét xuất ra pháp kiếm.

Đó là một thanh đoản kiếm lam huỳnh, vừa mới xuất liền phá ra tiếng vang ô ô, đâm thẳng về phía đỉnh đầu Đường Kiếp.

Tốc độ Đường Kiếp giết người thứ hai cũng không chậm, nhưng trong nháy mắt này, đệ tử cầm đầu đã hoàn thành hai chuyện là phóng ra tín hiệu và huy kiếm phản kích. Cùng lúc đó, tay trái của đệ tử cầm đầu kia lại nắn ấn pháp, dẫn kiếm quyết, tay phải lấy ra một lá bùa, nhìn cũng không nhìn liền ném về phía Đường Kiếp, thủ đoạn và phản ứng này đều thuộc thượng cấp.

Nhưng ngay lúc hắn ra tay, phía sau đột nhiên phát ra một tiếng phịch giòn vang, toàn thân đệ tử cầm đầu kia bị kiềm hãm, hỏa phù đầy trời không thể ném ra, vô lực rơi xuống, hắn không dám tin mà nhìn về phía sau.

Một bàn tay từ sau lưng hắn tiến vào người, nắm lấy trái tim của hắn, lộ ra một khuôn mặt âm u lạnh lẽo.

Quỷ Vệ!

Tay phải đưa lên bắt lấy đoản kiếm, Đường Kiếp tiện tay vung một cái đã đâm vào gáy của đệ tử cầm đầu kia, trước sau giáp kích khiến đệ tử này chết ngay tại chỗ.

Mặc dù như thế, đón đỡ đoản kiếm màu lam kia mang đến chấn động mãnh liệt khiến sắc mặt của Đường Kiếp biến hóa một chút, khe che miệng nói:
- Là một nhân tài.

Chiến tranh chính là làm cho thiên tài đi tìm chết!

Lúc này Thiên Thần cung phát ra toàn lực đối phó Đường Kiếp, hoàn toàn đều là nhân tài có thể nói là tinh anh.

Mỗi một người trong bọn họ đều được chọn lượng kỹ lưỡng mà ra, có lẽ không bằng Đường Kiếp, nhưng cũng không phải là hạng người vô năng.

Tiếng kêu bén nhọn vnag lên phía xa, Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, dọc theo đường nhỏ trong rừng mà ra, trong nháy mắt biến mất không thấy tung tịch, thời gian khẩn cấp như thế khiến hắn ngay cả tế đồ nhặt xác cũng không kịp.

Ngay sau đó Nam Ngưng Giang đã hiện ra phía trước ba cỗ thi thể, đi theo phía sau hắn chính là đám người Huyền Chung Tử.

- Là bọn Vệ Hoa.
Lão nhị Điền Chung trầm giộng nói, hắn dùng tay sờ thi thể một chút, sau đó nói:
- Người vừa mới chết, trừ Vệ Hoa ra, toàn bộ đều là một kích mất mạng.

- Thật đáng tiếc.
Chu Phương Hoa thở dài một tiếng. Nàng biết Vệ Hoa này có thể xem là đẹ tử xuất sắc trong số hậu bối ở Thiên Thần cung, mặc dù không phải là thiên tài tuyệt thế gì, nhưng cũng cần cù chăm chỉ, làm việc xưa nay kiên định bền chắc. Hắn cũng từng nhiều lần ra ngoài đi tiêu dao, vài lần trải qua nguy hiểm mà chưa chết, thật vất vả mới tu luyện được một bước như bây giờ, không ngờ lại chết ở chỗ này.

- Cuối cùng đã chủ động xuất thủ rồi sao?
Nam Ngưng Giang nói nhỏ.

Truy kích tiến hành đã ba tháng, đây là lần đầu tiên Đường Kiếp chủ động ra tay.

Ý vị của biến hóa như vậy tất nhiên là không cần nói cũng biết —— hắn phải triển khai phản kích.

- Tốt lắm.
Nam Ngưng Giang cười ha hả một tiếng.

Hắn lấy ra lư hương hít sâu một cái, hai mắt đã hiện lên màu trắng, hắn nhìn về phía trước, đột nhiên kêu lên:
- Hắn ở phía tây!

- Đuổi theo! Lần này không thể để cho kẻ này chạy trốn!
Huyền Chung Tử quát một tiếng, đã dẫn đầu đuổi theo vào trong rừng.

Rốt cục vào thời khắc này chân nhân Hóa Hồn đã xông lên, khí thế khổng lồ thổi quét trong núi, liền giống như một cơn lốc, lấy Huyền Chung Tử làm trung tâm bị bám khoi bụi đầy trời, rít gào lăn lộn hướng về phía trước.

Mặc dù khí thế kinh người này làm cho Đường Kiếp có cảm xúc, nhưng hắn chỉ nhếch miệng mỉm cười, thuận tay vỗ cây cối phụ cận. rất nhiều phục chế thể Đường Kiếp đột nhiên xuất hiện, bắt đầu chạy về các hướng.

Tuy rằng Phí Linh Tán có thể phân biệt ra Đường Kiếp thật sự, nhưng một đống lớn người giả di động rất nhanh có thể khiến thực thể vừa mới phân biệt được lại lẫn lộn. Như vậy cũng giống như ném một người quen vào trong bể người, cho dù ngươi có quen thuộc bằng hữu của mình như thế nào, nếu muốn nhanh chóng tìm ra trong biển người thế này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Phí Linh Tán chỉ có thể giảm xuống hiệu quả của Phục Chế Thuật, nhưng lại không thể khiến nó hoàn toàn vô dụng.

- Quả nhiên là như vậy!
Nam Ngưng Giang lại không cảm thấy ngoài ý, chỉ cười dài một tiếng:
- Kính xin Kim lão ra tay.

Chỉ thấy một đạo nhân ảnh chợt thoát ra, ấn ra một chưởng về phía trước, quát lên:
- Thiên Địa cùng nguyên, Vô Cực Quy, phá pháp!

Chỉ thấy một đám ảo ảnh phục chế đều bị vỡ tan.

Kia rõ ràng là Kim lão trong Kim Ngân Nhị Lão.

Kim Ngân Nhị Lão chính là hai vị chân nhân Tâm Ma được Thiên Thần cung cung phụng, bất đồng với người bên ngoài, Kim Ngân Nhị Lão kỳ thật không phải là tu giả do Thiên Thần cung bồi dưỡng nên, mà là người ngoài gia nhập vào.

Lục đại phái từ trước tới giờ đều coi trọng tự mình bồi dưỡng, xưa này đều cực kỳ thận trọng đối với từ bên ngoài gia nhập vào phái, Kim Ngân Nhị Lão có thể lấy được thân phận tán tu gia nhập Thiên Thần cung có thể thấy được có năng lực. Một chưởng vừa rồi phá phục chế ảo thuật, đó là Vô Cực Quy Chân sở trường nhất của Kim Lão, có thể trừ bỏ mọi ngăn cách.

Phục Chế Thuật sớm đã không còn là quân bài chưa lật, Nam Ngưng Giang tự nhiên có chuẩn bị trước, cho dù không có Kim lão, hắn cũng có một đống lớn phương pháp có thể phá thuật này.