Càng đi vào trong áp lực càng lớn.

Đường Kiếp không biết mình đã đi xa bao nhiêu, chỉ biết là nếu như lúc trước áp lực vẫn còn mông lung, vậy thì giờ một đường xâm nhập vào, áp lực này đã trở nên càng ngày càng chân thật, cho dù là phàm nhân vô tri cũng có thể nhận thấy rõ ràng.

Đạp trên cây cỏ thật dày trong núi, Đường Kiếp chỉ cảm thấy trên người trầm trọng, cảm giác có chút đi lại gian nan giống như hành trình trong Thủy Nguyệt Động Thiên.

Quái lực như không khí, có mặt khắp nơi, tràn ngập trong núi.

Đường Kiếp thử vận chuyển một chút hô hấp và thân thể, có thể cảm giác được thực lực của mình bây giờ đã bị áp chế tới mức giống như vừa vào Khai Thức.

Mà nương theo uy áp vô hình kia là nguy hiểm có ở khắp mọi nơi trong núi.

Vồ!

Không biết từ đâu bắn ra một chút bụi bay qua mặt Đường Kiếp, đánh thẳng vào một cây đại thụ ở không xa.

Màu nước bị mục rữa màu xám đen từ trong câu chảy ra, cây kia rất nhanh đã bị ăn mòn thối rữa.

- Là Bụi Tuyến Xà Dịch.
Đường Kiếp chỉ nhìn thoáng qua liền xác định, loại rắn này có kịch độc, thích nhất là tránh ở trong bụi cỏ phóng ra nọc độc, độc của nó rất mạnh, vả lại trực tiếp tương quan với cảnh giới. Xem lần vừa rồi, chỉ một kích liền khiến cả cây bị mục, ít nhất cũng là Bụi Tuyến Xà bậc Khai Trí, lấy tính kỳ độc mà nói, Đường Kiếp bị dính phải cho dù không chết cũng bị lột một lớp da.

Đây vẫn chỉ là bên ngoài!

Đường Kiếp không có đi bắt Bụi Tuyến Xà, đây là yêu vật có danh thích khách, một kích không trúng, trốn xa ngàn dặm.

Hắn lắc đầu nói:
- Cẩn thận một chút đó Y Y.

- Ân!
Y Y đáp lời, trợn to mắt cẩn thận nhìn chung quanh cho dù nàng cái gì cũng không nhìn tới. Mất đi năng lực cảm ứng với thực vật khiến tiểu cô nương giống như biến thành người mù kẻ điếc, rất nhiều đồ vật này nọ cũng không thể nhận ra.

Y Y chán ghét cái cảm giác này, nàng nhìn Đường Kiếp nói:
- Chúng ta không thể bay sao? Bay trên không trung thật tốt, không có nhiều phiền toái như vậy.

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lại, một con chim diều bay xẹt qua đỉnh đầu.

Hắn lẩm bẩm nói:
- Vậy thì sẽ phải chịu sự chán ghét của núi lớn, thậm chí còn phải nhận công kích.

- Công kích sao?
Y Y nhẹ giọng hỏi.

- Đúng, là công kích.
Đường Kiếp khẳng định trả lời:
- Hơn nữa chỉ có ở trong này, chúng ta mới có cơ hội phản kích bọn họ.

Hắn không nói thêm cái gì nữa, mà là tiếp tục bước thấp bước cao đi tiếp.

Mặc dù nơi này nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Hắn có thể đối phó, như vậy đám người Nam Ngưng Giang cũng nhất định có thể đối phó.

Nhất định phải tiếp tục đi vào trong.

Đây là một trận đuổi giết, đồng thời cũng là một trận đọ sức kiên nhẫn, nghi lực và dũng khí.

Trước khi trực tiếp đối kháng, đầu tiên là so ai có thể, ai dám tiến vào càng sâu, càng xa hơn.

Mượn dùng hoàn cảnh ác liệt trong núi lớn, tự nhiên đào thải được một nhóm người chính là tính toán của Đường Kiếp.

Nhưng đúng như Nam Ngưng Giang nói, hết thảy đây đều ở trong dự đoán của hắn, vì thế phải làm tốt công tác chuẩn bị.

Bên ngoài rừng cây, một đội người đang tiến lên.

Dẫn đầu chính là vài ông lão khoác áo tơi, đội mũ cây mây, mang cây gậy trúc, ở phía sau bọn họ còn đi theo một ít nam tử trẻ tuổi mặc áo vải, diện mạo giản dị, cả đám đều mang giỏ trúc trên lưng.

Xa hơn nữa mới là đám người Nam Ngưng Giang.

Mỗi khi đi một đoạn, người trẻ tuổi này sẽ nắm ra một ít bột phấn màu trắng trong cây trúc vẩy trên mặt đất, sau đó quỳ trên mặt đất yên lặng tụng cái gì đó. Bọn họ dùng là ngôn ngữ địa phương, rất khó nghe hiểu.

- Bọn họ đang nói cái gì thế?
Chu Phương Hoa hỏi Ngũ đệ. Ngũ đệ từng là người vùng này, tuy không phải là người miền núi nhưng cũng có thể nghe hiểu chút ít về thổ ngữ vùng này.

- Đang tế bái với sơn thần, khẩn cầu sơn thần khoan thứ.
Ngũ đệ trả lời:
- Đây là môt loại tập tục vào núi của người miền núi.

- Sơn thần sao? Bọn họ cho rằng núi này có thần à?
Nhị ưng Điền Chung cười lạnh nói:
- Thật sự là buồn cười, chẳng lẽ bọn họ không biết tu giả chính là thần à?

Tiểu ưng ở bên cạnh cũng nói:
- Đúng đấy, thần không phải cứ bái là ra, cũng không phải là trời sinh mà là đi ra từ tu giả. Thần xuất hiện ngay trước mắt không đi bái, lại bái cái đồ sơn thần bỏ đi kia. Thật là buồn cười.

Nam Ngưng Giang cười cười:
- Và cũng là một đám người không có sức mạnh. Mọi người sùng bái, luôn luôn tưởng tượng ra cái gì đấy. Một khi chân thật rồi cũng không còn giá trị gì để cúng bái nữa. Chính vì bọn họ không biết thần là gì, cho nên mới phải bái thần. Mà như chúng ta, chính là bởi vì biết thần bất quá cũng chỉ là một đạm hạm, một loại tất nhiên, mộ phần theo đuổi, một phương hướng trong quá trình tu tiên của chúng ta, cho nên mới không bái thần. Cho dù núi lớn này thật sự có thần, ở trong mắt chúng ta bất quá cũng chỉ là một quái vật cường đại một chút mà thôi.

- Ngươi cảm thấy bọn họ làm như vậy có tác dụng khôn?
Chu Phương Hoa chỉ chỉ những người miền núi đang dẫn đường.

Nam Ngưng Giang trả lời:
- Không biết. Bất quá chúng ta chỉ cần biết rằng, bọn họ là người hiểu rõ nhất về núi lớn ở Mạc Khâu là đủ rồi.
Ánh mắt của hắn hơi co rút lại:
- Có bọn họ, chúng ta có thể đi sâu hơn, xa hơn, an toàn hơn so với Đường Kiếp… Muốn lợi dụng thế núi xử lý chúng ta sao, hừ, hắn nhất định là nằm mơ!

Thời khắc này người miền núi tế bái đã xong, một lần nữa đi vào trong núi.

Bọn họ không đi thẳng dọc theo đường núi, mà là đi vòng qua một bên đường nhỏ.

- Tiểu Ngũ, hỏi bọn hắn vì sao lại đi lách qua?
Huyền Chung Tử nói.

Ngũ đệ liền hô vài câu với người miền núi, sau đó trả lời:
- Bọn họ nói núi Thông Linh không có đường núi, cái gọi là đường núi thật ra là nói về rắn, phía trước là nơi có rất nhiều xà. Ở núi Thông Linh, kinh nghiệm đầu tiên chính là đừng đi những con đường đã thành hình.

- Vậy ngươi nói cho bọn hắn biết, có chúng ta ở đây không cần sợ yêu quái.
Có người cười nói.

Ngũ đệ hô vài tiếng, lắc lắc đầu nói:
- Không được, kinh nghiệm thứ hai là ở trong núi không nên tùy tiện dính máu.

- Buồn cười, bọn họ không phải vẫn tiến vào núi này săn thú đấy sao?

Sắc mặt ngũ đệ nghiêm lại:
- Là không cần tùy tiện! Vì qua đường mà giết chết một đại xà vô tội không giống với vì sinh tồn mà giết chết. Với lại bọn họ cũng không săn thú, bọn họ chỉ là đi nhặt một ít thi thể yêu thú đã chết đi hoặc là một ít tài liệu quý báu để rời núi đi bán.

- Tài liệu sao?
Nam Ngưng Giang ngẩng đầu:
- Ngươi nói bọn họ biết trong núi này ở đau có tài liệu quý báu à?

- Đương nhiên.
Lão ngũ trả lời:
- Bọn họ phải dựa vào cuộc sống này mà. Bọn họ nghiên cứu ngọn núi này, biết tài liệu nào có thể lấy, tài liệu nào không thể, cũng vì thế bọn họ đã bỏ ra vô số sinh mạng.

- Còn có chỗ không thể lấy sao?
Chu Phương Hoa tò mò.

- Đúng vậy. Có nhiều chỗ thoạt nhìn vô hại, kỳ thật lại vô cùng hung hiểm.
Ngũ đệ trả lời:
- Nếu không cẩn thận lấy nhầm sẽ mang tới phiền toái cho mình…

————————————

Xoát!

Đường Kiếp nhanh chóng lui lại, ánh đao chợt lóe trong tay, chém rụng đóa hoa đang há miệng lớn đầy răng nanh vồ đến.

Hoa có miệng lớn kia rơi trên mặt đất, nháy mắt vặn vẹo thành một quái mặt thật lớn, phát ra tiếng gào thét điên cuồng.

Ngay sau đó chỉ thấy dưới nền đất vèo cái thoát ra vô số bông hoa, một đám mở ra miệng khổng lồ đầy răng nanh, phát ra khiếu âm ngút trời, ngay sau đó ở phương xa lại hiện ra một đám lớn ong, đang bay về phía Đường Kiếp.

- Mẹ nó!
Đường Kiếp mắng một câu, quay đầu bỏ chạy.

Hắn chẳng qua là phát hiện vùng này có Tử Cực thảo sinh trưởng hơn mấy trăm năm liền định hái xuống một ít để sau này làm tài liệu bày trận, không nghĩ tới chưa lấy được Tử Cực thảo lại kinh động tới quái hoa ăn thịt người bên cạnh kia.

Đường Kiếp chưa từng nghe nói về hoa ăn thịt người này, căn bản không biết là giống gì, nhưng lại hung hãn làm kẻ khác khiếp sợ, chưa nói đến việc chúng nó lại có thể triệu tập bầy ong, nếu hắn không muốn đại khai sát giới trong núi này thì cũng chỉ có thể chạy.

Lần này ôm đầu bay tán loạn, vừa chạy chính là cực xa, thẳng đến khi bầy ong không đuổi kịp Đường Kiếp nữa, tự động đi vòng vèo mới chấm dứt.

Dừng bước lại, Đường Kiếp nhìn chung quanh một chút.

Khắp nơi đều là mọc thành bụi cây rừng.

Y Y có chút kinh ngạc:
- Chúng ta bây giờ đang ở chỗ nào?

- Cũng không rõ lắm.
Đường Kiếp lắc đầu.

Trong núi vốn là nơi khó phân biệt phương hướng, vừa nãy lại chạy tán loạn làm bọn họ hoàn toàn bị lạc, không biết đang ở chỗ nào.

- Cái này có chút phiền toái rồi.
Y Y ra vẻ vuốt cằm nói.

- Phiền toái sao? Ta cũng không biết.
Đường Kiếp cười cười:
- Đừng quên chúng ta không cần tìm người, mà là đang chạy trốn, chúng ta có thể không biết mình đang ở đâu, chỉ cần không đụng độ bọn họ là tốt rồi. Chỉ có tìm người mới phải xác định phương hướng và vị trí của mình.

- Bọn họ có thể sao?

- Đương nhiên, vì bọn họ có người dẫn đường.
Đường Kiếp cười cười.

- Người dẫn đường sao? Nói vậy chính là bọn họ quen thuộc núi lớn này hơn chúng ta rồi sao? Đó không phải là nói ngươi không thể dựa vào núi lớn để giải quyết đối thủ à?

Đường Kiếp mỉm cười:
- Không dễ dàng thế đâu, ai có thể nói dẫn đường chính là vạn năng chứ? Đừng quên nói này chính là núi Thông Linh, nhiều nhất chính là vùng núi, tất cả kinh nghiệm đều chịu ảnh hưởng của thời gian và địa hình, bọn họ nhất định không có khả năng dùng kinh nghiệm để thay thế toàn bộ. Huống chi kinh nghiệm là trải qua tích lũy, chỉ cần có thời gian dài chúng ta cũng sẽ có kinh nghiệm.

- Trải qua thời gian dài sao?
Y Y kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.