Điểm chết người chính là, nếu Đường Kiếp sau không thể tiếp tục nắm giữ hướng đi Nam Ngưng Giang, vậy khi đó gần như chính là nói cho Nam Ngưng Giang biết, nội ứng là một trong bốn người bị điều đi.

Mà với trí thông minh của Nam Ngưng Giang, nếu phái ra ba người khác, thì tất cả biện pháp chứng thực ba kẻ kia không phải nội gián đấy.

Nói một cách khác, bắt được gã chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nghĩ vậy, trái tim Tịch Tàn Ngân cũng cảm thấy băng giá.

Nếu không phải gã có thói quen ẩn thân, người bên ngoài chỉ cảm giác được sự hiện hữu của gã, mà không nhìn được vẻ mặt của gã, nếu không sắc mặt của gã hiện tại, đã bị người ta thu hết vào mắt.

Nam Ngưng Giang vẫn tiếp tục bài bố chuẩn bị, theo bố trí, cả vùng núi đều nằm trong tay gã.

Tịch Tàn Ngân nhìn bộ dạng điềm tĩnh tự của gã, trong lòng nổi lên một mảnh phiền loạn.

Mình cuối cùng nên làm gì bây giờ?

Đường Kiếp!

Đúng rồi, việc này phải hỏi Đường Kiếp.

Gã nghĩ tới.

Đang định sử dụng tâm đầu ý hợp, bên tai lại vang lên giọng nữ nhi ôn nhu:
- Tiểu Thập Nhị, còn ngẩn ra gì nữa?

Tịch Tàn Ngân ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử dịu dàng đang đứng trước mắt mình.

Lục tỷ.
Gã nói.

Lục Ưng Ti Hồng Tuyến, sở trưởng là lòng người và khảo vấn thuật, thạo sưu hồn, thông vấn tâm. Người phàm trần trải qua tay nàng, không một bí mật nào có thể giữ được, tuy bề ngoài dịu dàng, nhưng lòng dạ cực kỳ lang sói.

Nam Ngưng Giang để mình hợp tác với nàng, đây quả thực là hiến dâng tính mạng cho nàng tra khảo mình.

Tịch Tàn Ngân cố gắng trấn định tâm thần:
- Ta có thói quen độc lai độc vãng, chưa bao giờ có cơ hội lãnh binh tác chiến. Lão đại cũng không biết nghĩ gì, không ngờ phái ta lãnh đạo Điệp Huyết đường, đây không phải là ép buộc sao?

Ti Hồng Tuyến cười nói:
- Cho nên mới cho thêm chúng ta một vị chiến tướng nữa.

Nói xong nàng vung tay lên, chỉ vào một người mặc kim giáp bên cạnh nói:
- Vị này chính là chiến tướng Triệu Hồng Khai, cùng hợp tác với chúng ta phong tỏa phương bắc. Đừng lo lắng, có Triệu chiến tướng ở đó, chúng ta chỉ cần làm việc của mình là được.

Tịch Tàn Ngân bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, ba người liền hướng về phía bắc đi.

Nhìn bóng lưng Tịch Tàn Ngân Ti Hồng Tuyến khuất dần, Nam Ngưng Giang đột nhiên cười một tiếng.

Gã nói:
- Hi Chi.

Tưởng Hi Chi đứng bên cạnh nói:
- Có thuộc hạ.

- Truyền lệnh xuống dưới, chờ chúng ta tiến vào núi, liền khởi động đại trận.

- Vâng!

- Đại trận? Đại trận gì?
Mọi người không hiểu hỏi.

- Đại trận phong núi.
Nam Ngưng Giang thản nhiên trả lời, vẽ một vòng trên bản đồ, lần này là khoanh toàn bộ cả khu vực.

Lương Chân Nhân kinh ngạc:
- Phong núi? Phong tỏa toàn bộ Thông Linh sơn? Đây là chuyện gì vậy? Không phải vừa rồi nói chỉ phong tỏa một khu vực sao? Hiện tại sao lại phong tỏa toàn bộ cả dãy núi vậy?

Nam Ngưng Giang trả lời:
- Đối phó với kẻ thù giảo hoạt, sao có thể chỉ dùng một tầng phòng ngự chứ? Vừa rồi bố trí phong tỏa mặc dù hoàn hảo, nhưng cũng chỉ phong tỏa ba phía nam bắc và đông, nhưng chúng ta không thể phong tỏa vùng núi phía tây được. Cũng không ai biết Đường Kiếp có mạo hiểm xâm nhập vào đó không? Nếu hắn làm như vậy, thì mọi bố trí của chúng ta đều xong rồi.

Nam Ngưng Giang bố trí phong tỏa là hình chứ U chứ không phải hình chứ O, vấn đề lớn nhất của loại phong tỏa này chính là không thể phủ kín toàn bộ các con đường thông vào trong núi, từ đó cũng không thể ngăn cản được Đường Kiếp.

- Hắn sẽ không tiến vào sâu đâu, bởi vì làm thế hắn sẽ chết.

- Hắn sẽ không tiến vào quá sâu, chỉ cần tuyến phòng ngự của chúng ta đủ sâu là được. Có lẽ chỉ cần thiếu một bước, cũng sẽ đủ để cho hắn vượt qua tuyến phòng ngự.
Nam Ngưng Giang từ tốn nói, ngón tay giống như vô thức gõ gõ lên bản đồ.

Nam Ngưng Giang nói mấy lời này, ý tứ vô cùng rõ ràng, gã chính là muốn nói, có người sẽ tiết lộ chiều sâu tuyến phòng ngự cho Đường Kiếp, để hắn dễ dàng trốn thoát.

Hư Minh Nguyệt liền nói:
- Nam Ngưng Giang, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi đang hoài nghi ta sao?

Thực sự nếu nói có kẻ giấu giếm trợ giúp Đường Kiếp, thì Hư Minh Nguyệt còn đáng ngh hơn so với Tịch Tàn Ngân nhiều. Dù sao quá khứ của Tịch Tàn Ngân và Đường Kiếp không có ai biết, nhưng quan hệ của Hư gia và Đường Kiếp, không ai là không rõ cả.

Cũng khó trách Hư Minh Nguyệt nổi giận như vậy.

Nam Ngưng Giang cười nói:
- Hư cô nương, cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ nói có khả năng như vậy. Nếu ta không tin tưởng cô, cũng sẽ không tiếp tục giữ cô lại. Tuy nhiên phòng trước hậu họa vẫn hơn, ta sẽ không đặt toàn bộ hy vọng lên giới tuyến phong tỏa đâu. Phía tây, không trung, thậm chí dưới lòng đất, đều cả năng thành trở thành thông đạo chạy trốn của Đường Kiếp. Tuy rằng khả năng không cao, nhưng chỉ cần có khả năng, nhất định phải chặn đứng hắn lại. Cho nên lúc này ở bên ngoài giới tuyến, thành lập một đại trận phong tỏa cả ngọn núi, như vậy sẽ càng an toàn hơn.

- Nếu vậy phải tiêu hao bao nhiêu tài nguyên? Vì một Đường Kiếp, mà điều động binh lực lớn vậy.
Huyền Chung Tử lắc đầu thở dài.

- Trên thực tế, là tiết kiệm vô số tài nguyên mới đúng.
Nam Ngưng Giang trả lời.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang từ tốn nói:
- Giam giữ được Đường Kiếp trong Thông Linh sơn khu, vậy thì phong tỏa biên cảnh có thể bỏ đi rồi.

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

Chả trách Nam Ngưng Giang dám mạnh tay điều động như vậy.

Đúng vậy, bắt được Đường Kiếp ở Thông Linh sơn khu, thì tổn thất chẳng là gì so với phong tỏa toàn Mạc Khâu.

Nguyên bản vốn hao tốn của cải, nhưng dưới sự sắp xếp của Nam Ngưng Giang, cũng đã tiết kiệm được khá lớn cho Thiên Thần Cung – Đường Kiếp chưa bị bắt, nhưng Nam Ngưng Giang đã lập được công lớn, còn gì tốt hơn so với điều này chứ?

Hiểu được điểm này, cũng hiểu được Nam Ngưng Giang tại sao lại có tâm kéo dài thời gian, nhất định vào núi mới bắt Đường Kiếp.

Biết hết thảy mọi chuyện, mọi người càng thán phục Nam Ngưng Giang.

Huyền Chung Tử cười nói:
- Tiểu Nam đúng là thận trọng từng bước, đặc sắc lắm, bội phục. Nếu như vậy, Đường Kiếp liền trở thành cá trong chậu, lên trời hay xuống đất đều không thoát được. Không biết trừ điểm này ra, tiểu Nam còn có kỳ chiêu gì nữa không?

- Cũng không coi là kỳ chiêu gì cả.
11 trả lời:
- Chỉ có điều lại mời thêm mấy vị bằng hữu tới hỗ trợ.

Nói xong gã nhìn về phía sau.

Ăn mặc giống như mấy đệ tử, đeo khăn bịt mặt, thoạt nhìn giống như thuộc hạ Ưng đường, đột nhiên kéo khăn trùm xuống, lộ ra khuôn mặt.

Người cầm đầu chắp tay nói với Huyền Chung Tử:
- Phong Bất Trí, Tiền Anh Thần, bái kiến Huyền Chung đại nhân.

—————————————

Đêm đã sâu.

Y Y ghé vào trong bụi cỏ ngủ.

Đường Kiếp thì ngồi ở trên một tảng đá lớn, khoanh chân suy nghĩ.

Hắn đang cảm nhận quái lực ở nơi này, muốn thử kết nối với nó.

Đáng tiếc chính là, dù hắn làm gì chăng nữa đều không được đáp lại.

Đường Kiếp cũng không cảm thấy kỳ quái.

Vì muốn chinh phục ngọn núi này, Thiên Thần Cung nghìn năm qua cũng từng nghĩ hết biện pháp, vũ lực không được, liền đổi thành kết nối, nói chuyện với nó, để tìm kiếm huyền bí trong ngọn núi.

Nhưng họ cũng dùng đủ biện pháp, vẫn không được ngọn núi đáp lại.

Đường Kiếp cũng không trông cậy, mấy hành động thiện ý của mình có thể “cảm động” ngọn núi, hắn làm như vậy chỉ để tránh khỏi một số hiểm họa – có một số việc chưa chắc là không có kết quả, nhưng nếu không làm có khi lại càng tệ.

Bởi vậy sau khi kết nối thất bại, Đường Kiếp cũng không nhụt chí, nếu đã không được thì tiếp tục tu luyện thôi. Đây cũng chính là tính cách của hắn, trong lúc bị người ta đuổi giết, vẫn có tâm trạng tu luyện.

Linh khí nương theo hô hấp của Đường Kiếp, thở ra hít vào, đi lại trong cơ thể hắn, trở thành điểm cung cấp lực lượng cho Đường Kiếp.

Sau khi đang tập trung hết sức, trong lòng đột nhiên vang lên một âm thanh.

La Tịch Tàn Ngân.

- Công tử.
Gã gọi.

- Chuyện gì vậy?
Trong lòng Đường Kiếp dâng lên một tia bất an.

Tịch Tàn Ngân hiện tại tìm mình, đa phần là có chuyện không ổn.

Quả nhiên, sau khi nghe Tịch Tàn Ngân nói, tâm trạng Đường Kiếp cũng trầm xuống.

Nam Ngưng Giang điều Tịch Tàn Ngân đi? Là hoài nghi gã? Hay chỉ là trùng hợp?

Khoảnh khắc này, Đường Kiếp nghĩ đến khả năng đầu tiên chính là Tịch Tàn Ngân đã bị phát hiện, vậy phải làm thế nào?

Suy nghĩ một lát, Đường Kiếp trả lời:
- Gã cố ý an bài vậy đa phần là cố ý điều ngươi đi, hiển nhiên là muốn cố ý mượn ngươi truyền tin tức cho ta. Nếu ta làm theo nội dung tin tức ngươi cấp để đề phòng, còn ngươi thực sự không hề biết nội dung mà bọn họ chuẩn bị, điều đó sẽ chứng minh ngươi là nội ứng.

Tịch Tàn Ngân trả lời:
- Ta cũng nghĩ vậy, cho nên ta hoài nghi ta không biết một phần kế hoạch còn lại của gã, chỉ sợ Nam Ngưng Giang còn bố trí thêm sát thủ. Ba trăm đệ tử Điệp Huyết đường chỉ phong tỏa bên ngoài, bên trong có khi còn có thủ đoạn đuổi giết khác nữa.

Cùng một việc, hai người này đều quan tâm tới đối phương đầu tiên, lúc này khi nói chuyện với Tịch Tàn Ngân, trong lòng Đường Kiếp cũng nóng lên.

Tịch Tàn Ngân nói tiếp:
- Bị Thiên Thần Cung phát hiện ta không sợ. Cùng lắm thì bứt ra, rồi rời đi, dù sao ta cũng không luyến tiếc gì Thiên Thần Cung cả. Nhưng nếu không giúp được công tử thoát thân, ta rời đi cũng không cam lòng.

- Ta không thể để ngươi cứ như vậy mà bị bại lộ được, ngươi ở lại Thiên Thần Cung, đối với ta mới có lợi.

- Vậy phải làm thế nào?

Đường Kiếp trong mắt lộ ra hung quang:
- Người chết sẽ không hoài nghi được.