- Vâng.
Tưởng Hi Chi gật đầu rồi nói:
- Thuộc hạ và hơn một trăm ba mươi hai người nữa, nhận lệnh Nam đại nhân, trấn thủ ở vùng núi này, chung quanh bày ra pháp nhãn giám sát. Đường Kiếp chính xác đã từ nơi này tiến vào Thông Linh sơn khu, thời gian được khoảng bốn canh giờ rồi.
Huyền Chung Tử nhướn mày:
- Ngươi cũng đã sớm phái người giám thị khắp nơi, đúng là cũng có chuẩn bị đầy đủ đấy.
Nam Ngưng Giang cười cười:
- Cơ hội luôn giành cho những người có chuẩn bị. Thông Linh sơn khu diện tích rộng lớn, sau khi biết vị trí hắn tiến vào, thứ nhất để tiện truy đuổi, thứ hai cũng biết được vùng lân cận có những tài nguyên gì. Đường Kiếp không hề nghi ngờ là một kẻ chạy trốn lành nghề, tất cả các biện pháp truy đuổi hắn đều am hiểu vô cùng, nên hắn sẽ không tùy tiện vào bừa chỗ nào cả.
Nam Ngưng Giang cười nói tiếp:
Chúng ta không biết Đường Kiếp hiểu biết bao nhiêu về Thông Linh sơn mạch. Nếu như hắn hiểu được toàn bộ, như vậy địa điểm hắn lựa chọn tiến vào Thông Linh sơn mạch, chắc chắn đã có suy nghĩ kỹ càng. Nếu muốn biết hắn làm gì, phải biết hắn từ nơi nào tiến vào, nơi đó có thể tạo lợi thế gì cho hắn.
Huyền Chung Tử nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, liên tục gật đầu:
- Có đạo lý, nếu đã như vậy, mấy ngày hôm nay là ngươi không chỉ chuẩn bị có một chút này phải không?
Nam Ngưng Giang cười nói:
- Đó là tất nhiên.
Nói xong gã quay sang phía Tưởng Hi Chi:
- Để các ngươi tìm người, các người tìm được không?
Tưởng Hi Chi trả lời:
- Bẩm đại nhân, tìm được rồi. Quanh núi có hai mươi bốn thôn làng, tổng cộng có hơn ba trăm hộ gia đình, đều quen thuộc với Thông Linh sơn mạch. Trải qua sàng loch, chúng ta tìm được mười hộ gia đình, tình nguyện dẫn đường cho chúng ta.
- Dẫn đường?
Huyền Chung Tử hơi ngạc nhiên.
Nam Ngưng Giang liền nói:
- Đúng vậy, chính là dẫn đường. Đại nhân ngàn vạn lần đừng xem thường những người này, tuy rằng đều là phàm nhân bình dân, nhưng lại thường tiến vào Thông Lịch sơn kiếm sống, có một số việc, chúng ta không làm được, nhưng bọn họ lại có thể làm được. Ở nơi này, một người có đủ tư cách dẫn đường còn lại hơn một người tu hùng mạnh nhiều.
Tưởng Hi Chi đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Nam đại nhân nói không sai, tuy những người đó đều là phàm nhân bình thường, nhưng mỗi người lại có tuyệt chiêu của riêng mình đấy. Người tu của chúng ta xa nhất chỉ tiến được vào năm trăm mét, nhưng những phàm nhân này lại có thể vào và ra gấp mấy lần khoảng cách đó.
- Mấy lần?
Huyền Chung Tử cảm thấy kinh ngạc. Trước kia ông ta cũng từng đến Thông Linh sơn khu thám hiểm, không có ai so với ông ta hiểu rõ sự khủng bố của Thông Linh sơn. Cả tòa núi giống một con yêu quái khổng lồ, tràn đầy thần bí, quỷ dị và biến hóa. Năm đó ông ta hiểm tử nhưng vẫn giữ được mạng sống, từ mấy ngàn mét đi ra được. Hiện tại Tưởng Hi Chi lại nói những kè phàm tục kia lại có thể làm được điều đó, khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên.
Tưởng Hi Chi nói:
- Đúng thế, cho nên mới nói người dẫn đường cũng có bản lĩnh đấy, có bọn họ, chúng ta sẽ tránh được rất nhiều rắc rối. Đương nhiên, bởi vì thực lực bản thân có hạn, cho nên nhiều chỗ bọn họ cũng không tới được, nhưng nếu đi cùng chúng ta, nhất định có thể phát huy được tác dụng lớn.
Huyền Chung Tử thở dài nói:
- Đúng vậy.
Nam Ngưng Giang nói:
- Trừ bố trí giám sát và dẫn đường, bọn họ còn điều tra một chút về vùng núi này, tạo được một bản đồ thô sơ giản lược.
Nam Ngưng Giang duỗi tay ra, Tưởng Hi Chi đã trình một bản đồ lên.
Hoàng Việt ngạc nhiên, hỏi:
- Thông Linh sơn khu địa hình thay đổi thường xuyên, thương hải tang điền chỉ trong giây lát, bản đồ có tác dụng gì?
Nam Ngưng Giang trả lời:
- Ít nhất trước khi địa hình thay đổi, chúng ta vẫn có thể dùng.
Mọi người lúc này mới hiểu ra.
Bản đồ này được chế tạo khá sơ sài, thuộc hạ Ưng đường không thể xâm nhập vào trong núi, nên chủ yếu chỉ thông qua từ xa nhìn lại, đại khái vẽ ra. Nhưng mặc dù là vậy, đối với việc mọi người lục soát ngọn núi có tương trợ cực lớn.
Nam Ngưng Giang chuẩn bị đầy đủ, khiến tất cả mọi người tán thưởng, Huyền Chung Tử liền nói:
- Không biết tiểu Nam còn có chuẩn bị gì nữa không?
Nam Ngưng Giang chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói:
- Nơi này chính là chỗ chúng ta đang đứng. Đường Kiếp nếu lựa chọn Thông Linh sơn khu, thì có lẽ phải hiểu rõ sự đáng sợ của vùng núi này. Hắn không có khả năng ngốc nghếch xâm nhập thẳng vào trong, biện pháp duy nhất đó là, tiến vào được một đoạn, sau đó từ hai bên tiến lên.
- Ngươi nói là, hắn sẽ đi vòng quanh núi?
Hà Nhạc Dương hỏi.
- Đây là lựa chọn duy nhất của hắn.
Nam Ngưng Giang nói:
- Có lẽ hắn có gan tiến vào một ngàn mét, hai ngàn mét, thậm chí là ba ngàn mét, nhưng chuy quy hắn vấn không khả năng cứ đi về phía trước mãi được, khi xâm nhập tới nơi trọng yếu… ngay cả Chân Quân cũng không thể dự do ra vào.
- Vậy hắn sẽ đi về hướng nào?
- Cái này cũng không biết trước được, phạm vi hoạt động của hắn sẽ không rời khỏi vùng núi này.
Ngón tay của Nam Ngưng Giang vẽ một vòng trên bản đồ:
- Mà việc mà chúng ta phải làm, chính là khống chế khu vực trung tâm này.
- Cho nên chỉ với mấy người chúng ta, làm thế nào có thể khống chế được cả khu vực rộng lớn này? Rtá khó.
Hư Minh Nguyệt nói.
- Cho nên ta mới điều thêm người tới.
Nam Ngưng Giang khẽ mỉm cười. Gã đột nhiên vỗ tay một cái, chỉ thấy phía xa có mấy trăm người mặc áo bào vàng kim.
Những người này đứng thành đội ngũ chỉnh tề bay ra, nhìn qua đã biết là tổ chức có huấn luyện, ngay cả Huyền Chung Tử cũng phải nheo mắt lại nói:
- Đệ tử Điệp Huyết đường.
Thiên Thần Cung cũng có Chiến Bộ của chính mình, đó chính là Điệp Huyết đường.
Lúc này một lượng đệ tử lớn của Điệp Huyết đường xuất hiện, một gã kim y bước lên phía trước mặt Nam Ngưng Giang, lớn tiếng nói:
- Thuộc hạ Điếp Huyết đường Vương Thiết Tâm, phụng mệnh Đường chủ, dẫn theo ba trăm đệ tử, sáu trăm chiến binh, tới cho đại nhân sử dụng.
Nam Ngưng Giang chắp tay nói:
- Đa tạ thần đường ủng hộ, Nam Ngưng Giang vô cùng cảm kích, lần này Vương đại nhân phải vất vả một thời gian rồi.
Vương Thiết Tâm cười to:
- Nam đại nhân khách khí rồi, chỉ cần có thể bắt được Đường Kiếp, ta và ngài đều lập công lớn.
Chiến lực của đệ tử Điệp Huyết đường có thể không mạnh hơn các đường khác, nhưng mà sự liên kết lại không ai có thể coi thường.
Lần này Nam Ngưng Giang có ba trăm đệ tử Điệp Huyết đường, chia đều cảnh giới từ Cửu Chuyển tới Khai Thức, nhưng chính vì cảnh giới như vậy, nên chỉ cần mười người liên kết, có thể phát huy ra thực lực của Linh Hoàn Chân Nhân, hùng mạnh tới không ngờ.
Dù cho là môn phái nào, một khi có đệ tử Chiến Bộ chính thức tham chiến, như vậy tình thế sẽ xuất hiện biến hóa cực lớn. Thiên Thần Cung không có khả năng phái ra mấy trăm người đuổi giết một Thoát Phàm đỉnh cao, nhưng phái ra mấy trăm đệ tử Chiến Bộ lại là chuyện nhỏ.
Chẳng ai ngờ rằng Nam Ngưng Giang sẽ yêu cầu ba trăm đệ tử Điệp Huyết đường tới đây, trong lòng đều không ngừng nhảy nhót.
Nam Ngưng Giang liền nói:
- Nếu đã đến giúp đỡ, ta cũng không khách khí điều binh khiển tướng rồi.
- Nguyện ý nghe theo lệnh của đại nhân.
Mọi người đồng thanh trả lời.
Nam Ngưng Giang chỉ lên bàn đồ nói:
- Tốt lắm. Hoạt động của Đường Kiếp nằm ở khu vực này, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ ở nơi này. Thừa dịt hắn chạy trốn về phía trước, việc đầu tiên chúng ta phải làm đó là phong kín khu vực này, thu nhỏ phạm vi hoạt động của hắn lại. Thất đệ, thập muội, các ngươi dẫn theo một vị chiến tướng và một trăm đệ tử Điệp Huyết đường, phong kín khu vực phía nam, Đường Kiếp nếu ở cửa phòng ngự của các ngươi chạy thoát, vậy sẽ vấn tội các ngươi.
- Vâng.
Hai tiểu ưng đồng thanh trả lời.
- Lục muội, tiểu thập nhị, các ngươi lĩnh một vị chiến tướng, một trăm đệ tử Điệp Huyết, phong kín phương bắc.
- Ta?
Tịch Tàn Ngân hơi ngẩn người ra.
- Đúng, là ngươi.
Nam Ngưng Giang trả lời:
- Có gì thắc mắc sao?
Tịch Tàn Ngân hít sâu một hơi, nói:
- Không có, mọi chuyện đều nghe theo lệnh đại ca.
- Như vậy đi.
Nam Ngưng Giagn tiếp tục phân phó mọi người, chỉ có điều ánh mắt như vô tình vô ý quét về phía Tịch Tàn Ngân trên không trung.
Sau đó gã ta nói gì, Tịch Tàn Ngân cũng không nghe thất nữa.
Trong lòng của Tich Tàn Ngân nổi lên sóng to gió lớn: “Gã ta đang cố ý tách ta ra”.
Trong khoảng thời gian này, Đường Kiếp có thể tiêu dao như vậy, có liên quan rất lớn tới mật báo của Tịch Tàn ngân. Chính vì báo cáo của Tịch Tàn Ngân, nên Đường Kiếp mới có thể nắm giữ được toàn bộ động thái của Ưng đường, do dó mới nhanh chóng thay đổi phương hướng, thoát ly được nguy hiểm.
Có thể nói, Nam Ngưng Giang tuy rằng hạ Phí Linh Tán trên người Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp lại có Tịch Tàn Ngân chính là đạo cụ phản truy tung. Chính vì nguyên nhân này, Nam Ngưng Giang vài lần thử nghiệm đều bị thất bại.
Sau đó điều này đã kiến Nam Ngưng Giang không thể không nghi ngờ, bên cạnh mình thực sự có người của Đường Kiếp.
Tịch Tàn Nhân tự nhận là quỷ bí, không hề để lại chút vết tích, nhưng mà hoài nghi cũng không cần chứng cứ. Mặc dù Tịch Tàn Ngân luôn ở bên cạnh Nam Ngưng Giang, nhưng một khi mầm mống hoài nghi đã xuát hiện, thì không thể dễ dàng tẩy sạch.
Tới bây giờ, gã cuối cùng cũng tìm cơ hội điều mình đi rồi.
Nam Ngưng Giang để gã lĩnh quân, không thể nghi ngờ chính là có ý hoài nghi gã.