Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, một con hổ trắng to lớn chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Nó đứng trên tảng đá, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Đường Kiếp.
Tuyến giới sinh tử không phải là tuyệt đối, chỉ là phong tục, là thói quen, là mặc định, bởi vì thậm chí người ta còn không nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Con hổ yêu này có vẻ vì trong núi cô đơn tĩnh mịch, nên chủ động bước ra bên ngoài giới tuyến.
Nó nhìn Đường Kiếp, trong ánh mắt không che giấu sát ý.
Qunag hoa ở mi tâm Đường Kiếp chớp động, chỉ thoáng nhìn qua, hắn đã biêt cảnh giới của yêu vật này.
- Khai Trí trung phẩm.
Hắn nói:
- Có thể nói chuyện rồi.
Hổ yêu lại không thèm để ý tới hắn, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Đường Kiếp.,
Đường Kiếp bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta có cảm tình với loài hổ, không muốn giết ngươi. Cho nên... người bạn nhỏ, đừng cản đường.
Lúc hắn nói chuyện, thì đồng thời Đường Kiếp cũng thi triển thân hình, khí thế Thoát Phàm đỉnh cao hiện ra, con hổ cuối cùng cũng lui về phía sau.
Đường Kiếp lúc này mới rời đi.
Yêu hổ vẫn nhìn hắn, không nhúc nhích, trong mắt hổ nổi lên quang hoa, không biết suy nghĩ gì.
- Tiểu tử kia đi theo phía sau chúng ta.
Sau khi đi được một đoạn, Y Y đột nhiên nói.
Nàng ngồi trên vai Đường Kiếp, trong tay bện một vòng hoa. Trải qua hơn hai mươi năm, nhưng cỏ cây vốn trường thọ, khi còn nhỏ sinh trưởng tốt, sau đó tốc độ sinh trưởng của Y Y cũng dần chậm lại, hiện tại vẫn chỉ như một bé gái, không khác biệt lắm so với trước kia.
Mặc dù là vậy, nhưng suy nghĩ cũng dần trưởng thành, không cần Đường Kiếp nhắc nhở, Y Y cũng biết mình nên làm cái gì, cho nên Y Y rất nhanh liền phát hiện ra yêu hổ không hề rời đi.
- Là cây cối ở đây nói cho muội?
Đường Kiếp hỏi.
- Không phải, mà là ngửi thấy mùi.
Y Y cúi mặt xuống:
- Cây cối nơi này rất cổ quái, ta không có cách nào kết nối với chúng được.
Đường Kiếp thở dài.
Một tình tiết đã thất bại.
Vốn tưởng rằng có Y Y ở đây, thì ở trong núi đánh mai phục sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng Thông Linh sơn khu quái dị có lợi cho Đường Kiếp, nhưng cũng phá hỏng không ít ưu thế của hắn.
- Pháp thuật thì sao?
Đường Kiếp hỏi tiếp.
Y Y giơ cánh tay nhỏ bé lên, một vài cây cỏ nhanh chóng sinh trưởng, dựa theo ý nghĩ của Y Y, tạo thành hoa cung.
Đây là trò đùa mà Y Y thích làm nhất, vừa rèn luyện pháp thuật, vừa không phá hư không gian.
Nhưng lúc này, Y Y không ngờ tăng, tuy hoa cung không giảm, nhưng trán Y Y xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Nàng nói:
- Mệt mỏi quá, những vật này không nghe lời, phải cố hết sức mới có thể điều khiển được chúng nó.
Ánh mắt Đường Kiếp dừng trên những cỏ cây đó, quét qua một vòng, Đường Kiếp nói:
- Y Y, đừng nóng vội.
- Nhưng pháp thuật của ta đều không dùng được.
Y Y như sắp khóc:
- Ta có thể cảm giác được, càng đi vào trong, những thực vật kia càng phản kháng lợi hại hơn, nếu tiếp tục ngay cả một ngọn cỏ ta cũng không chỉ huy được.
- Tất cả mọi người đều như nhau.
Đường Kiếp thản nhiên nói.
Tiện tay bắn ra một phi tinh, lúc phát động, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy áp lực xung quanh đột nhiên tăng vọt, thế cho nên hắn phải dùng linh khí gấp mấy lần, mới có thể phóng xuất ra được.
Khi tinh quang rơi trên gốc cây phía trước, ầm một tiếng, trên cây lưu lại một điểm nhỏ.
Sau đó gió núi thổi tới, Y Y đột nhiên thét lên.
Cùng với tiếng thét của nàng, hoa cung vất vả tạo thành đột nhiên tan rã sụp đổ, sắc mặt Y Y cũng thay đỏi:
- Nó tức giận.
- Ai?
Lời Đường Kiếp chưa kịp thoát ra, thì trên gốc cây bị Đường Kiếp tấn công, đột nhiên ngưng tụ thành một khuôn mặt lớn, phát ra tiếng rít gào với Đường Kiếp.
Đen đủi, gặp phải một cây tinh.
Đường Kiếp không ngờ mình tiện tay đánh ra, lại đánh trúng một cây tinh. Hắn kinh sợ vội vàng lùi lại, ngay sau đó chỉ nghe vù vù mấy tiếng, vô số rễ cây phá đất đâm lên, công kích Đường Kiếp.
Đây không phải lần đầu tiên Đường Kiếp gặp phải trường hợp này, ngày trước khi hắn mới Linh Đài Cảnh, cũng từng đối phó được nó, huống chi hiện tại hắn đã là Thoát Phàm đỉnh cao.
Nhưng ngay sau khi hắn bay ngược lại, thì áp lực trong không khí lại đột nhiên gia tăng, khiến di chuyển của hắn có vài phần mất đi linh hoạt, Đường Kiếp lập tức không thể thích ứng được. Tốc độ chậm lại, liền bị cây tinh đánh lên người, cuối cùng hắn phát động Vô Tướng Kim Thân. Lần công kích này khiến toàn thân hắn phát ra ánh sáng, cuối cùng cũng bay thoát được ra ngoài.
Ngay khi hắn bay vào không trung thì đồng thời, một tiếng hổ gầm chợt truyền đến.
Con hổ yêu xuất hiện lúc trước đang lao đến , đánh một chưởng về phía Đường Kiếp.
Chát!
Lúc Đường Kiếp trúng chưởng, thì đồng thời ngón tay cũng chỉ về phía sau, hổ yêu trên không trung xoay một vòng, dễ dàng tránh thoát, dừng lại trên một thân cây.
Đường Kiếp lúc này đã ngã lăn ra đất, phát ra tiếng kêu đau dớn, cúi đầu nhìn xuống, trước ngực xuất hiện một dấu vuốt hổ. Dấu vuốt không phải quá sâu, với sinh mạng hùng mạnh của Đường Kiếp, lập tức liền lại, nhạt đi, rồi biến mất.
Nhưng dù cho thế nào, thì chuyện này đã nói cho Đường Kiếp biết, hắn đã bị thương.
Bị thương trong tay một hổ yêu Khai Trí trung phẩm.
Chuyện này đã nhiều năm không xảy ra.
- Ca ca!
Y Y kinh hãi kêu lên.
Đường Kiếp không chớp mắt nhìn chằm chằm hổ yêu, sau đó lại nhìn cây tinh:
- Chúng nó không bị ảnh hưởng.
- Cái gì?
Y Y không kịp phản ứng lại.
Đường Kiếp lặp lại:
- Chúng nó không bị ảnh hưởng, không bị ảnh hưởng từ áp lực của ngọn núi. Không chỉ có vậy, thậm chí còn được tương trợ và nâng cao.
- Vậy chẳng phải là…
Y Y hít một hơi khí lạnh.
- Yêu vật nơi này lợi hại hơn so với bên ngoài.
Đường Kiếp thay Y Y nói:
- Chả trách sau khi hổ yêu này thấy cảnh giới của ta cao hơn nó, nó vẫn không chạy, mà đi theo phía sau… nó muốn vượt cấp giết ta.
Y Y khiếp sợ há hốc miệng.
Ý của Đường Kiếp nàng dĩ nhiên hiểu được, hóa ra yêu hổ sở dĩ đi phía sau hai người, là vì chờ bọn họ tiến vào sâu hơn, chịu ảnh hưởng của ngọn núi lớn hơn, rồi mới ra tay. Nếu không phải cây tinh xuất hiện, có lẽ nó sẽ chờ thêm một lúc, giống như chờ con mồi tự chui đầu vào lưới vậy.
Trong Thông Linh sơn khu này, yêu và tinh chính là kẻ vượt cấp giết người tài ba, bởi vì chúng nó được ngọn núi ủng hộ.
Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là, hổ yêu gặp phải Đường Kiếp. Tuy nó thông minh, mặc dù biết lợi dụng lợi thế là đối thủ bị suy yếu, nhưng hiển nhiên nó không biết thực lực của Đường Kiếp đã vượt qua Thoát Phàm đỉnh cao từ lâu. Phán đoán sai lầm đã khiến nó phát động công kích quá sớm, cũng khiến nó nhất định sẽ thất bại.
Ngay sau đó nó mãnh liệt lao ra, trên không trung gào thét tạo ra khí thế mãnh liệt lạnh lẽo của hổ vương.
Đường Kiếp chỉ có nghiêng người né tranh, trong lúc tránh né khỏi hổ yêu đồng thời, tay hắn cũng vươn ra túm được da đầu con hổ yêu.
Lần ra tay nhanh như chớp, hổ yêu không kịp né tránh, bị Đường Kiếp túm được. Đường Kiếp quật nó qua vai, quật ngã hổ yêu lên mặt đất. Kim quang trong tay kim quang chợt lóe, Kim đao tuốt ra khỏi vỏ, cắt đứt hơn nửa dây leo mà dây tinh đang tấn công tới, hiện giờ chỉ thẳng vào cổ họng hổ yêu.
Lần này hổ yêu cũng không dám động đậy, đồng thời cây tinh cũng phát ra một tiếng gào thét sắc, rốt cục ý thức được đụng phải kẻ không vừa, rễ cây vươn ra khỏi mặt đất, giống như chân mang theo thân cây bỏ chạy vào trong núi.
Y Y kêu to:
- Một tên chạy mất rồi.
- Để nó đi.
Đường Kiếp nói.
Hắn lạnh lùng nhìn hổ yêu, nói:
- Ta có thể không giết ngươi, nhưng đừng nữa đến phiền ta.
- Hả?
Y Y giật mình nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp chậm rãi thu đao.
Hổ yêu xoay người ngồi dậy, hung hăng trừng mắt Đường Kiếp, một hồi lâu, rốt cục xoay người rời đi.
- Ca ca.
Y Y hạ giọng nói.
Đường Kiếp vỗ vỗ lưng Y Y :
- Tàn Ngân nói cho ta biết, Thập nhị ưng đang trên đường tới đây, chậm nhất tối nay sẽ tới... thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.
- Thời gian? Thời gian để làm gì?
- Tiểu ngốc nghếch, đương nhiên là dùng thời gian biến nơi này thành sân nhà của chúng ta.
- Biến nơi này thành sân nhà.
Y Y thì thào nói nhỏ.
Đúng thế, Thông Linh sơn khu bây giờ còn không phải là sân nhà của bọn họ, ở trong này, bất kể bọn họ vẫn hay là Thiên Thần Cung, đều sẽ bị hạn chế lớn.
Không hề nghi ngờ, Đường Kiếp muốn thoát khỏi loại này hạn chế này, so với việc giết chết một cây tinh, xử lý một hổ yêu có ý nghĩa hơn nhiều. Cho dù không làm được, ít nhất cũng đừng tăng thêm địch ý.
- Vậy phải là như thế nào?
Y Y hỏi.
- Đầu tiên... phải kính trọng!
Đường Kiếp nhìn về phía núi xa, thì thào nói.
Lại kết thúc một ngày.
Ánh mặt trời dần dần nhạt đi, màn đêm dần bao phủ.
Một con thuyên cực đại xuất hiện trên không trung, từ hai bên vươn ra vô số mái chèo, khua động trong không khí, mang theo chút gợn sóng. Chiếc thuyền nhìn có vẻ chậm nhưng bay rất nhanh, bay thẳng một đường, tới gần Thông Linh sơn mạch mới dừng lại.
Từ trong thuyền có mấy chục người tu bay ra, kẻ cầm đầu là Nam Ngưng Giang
Bọn họ từ trên không trung hạ xuống, dừng ở vùng đất trống trước Thông Linh sơn mạch.
Trên mảnh đất có một người mặc đồ đen đang đứng đợi, nhìn thấy Nam Ngưng Giang liền quỳ xuống,:
- Thuộc hạ Ưng đường Tưởng Hi Chi bái kiến Nam đại nhân, các vị thượng sư.
Nam Ngừng Giang phất tay nói:
- Miễn, nói một chút những gì ngươi thấy đi.